Cô ngồi đến mỏi cả gáy, đứng dậy vươn vai duỗi cái eo lười, lúc đang duỗi tay cô bỗng nhớ tới Nam Ương vẫn còn ngủ trên sô pha bên ngoài.
Hay là đi xem một cái?
Chúc Khinh Hoan nhớ tới bộ dáng say rượu ban sáng của cô ấy, vừa nói người ta ồn, còn ăn vạ muốn ăn hồ lô ngào đường, nhịn không được mím môi cười cười. Cô tay chân nhẹ nhàng mở cửa ra, bên ngoài phòng khách là một mảnh tối đen, cô liền men theo ánh sáng từ phòng ngủ hắc ra đi đến cạnh sô pha, cúi đầu nhìn Nam Ương đang ngủ say.
Nam Ương vẫn nằm tư thế đó, sườn mặt tựa lên gối dựa màu đỏ, hô hấp thực nông, tóc dài khoác sau lưng.
Chúc Khinh Hoan thấy cô ấy ngủ ngon như vậy cũng trở nên an tâm hơn, xoay người đi vào toilet.
Ngay khi rảo bước đi vào toilet, bước chân của cô liền dừng lại.
Không đúng.
Đỏ.... Gối dựa màu đỏ sao?
Cô nghĩ chẳng phải trên chiếc sô pha kia đệm dựa đều là màu trắng sao?
Chúc Khinh Hoan vội xoay người cong lưng xem xét, cô run rẩy thả tay xuống sờ thử gối đệm của Nam Ương, phát hiện tay mình dính ươn ướt. Nâng lòng bàn tay lên, một vệt máu đỏ tươi chói mắt vô cùng.
Tim một phách đó tựa hồ ngừng đập.
Ánh mắt lại lần nữa dừng lại trên khuôn mặt say ngủ kia của Nam Ương, nhìn kỹ hai giây mới nhận ra mũi cô ấy đang chảy máu. Chảy rất nhiều rất nhiều máu, trước nay cô chưa từng biết, một người cư nhiên có thể chảy máu mũi nhiều đến như vậy, nhiều đến nỗi nhuộm đỏ cả một cái gối.
Chúc Khinh Hoan bị dọa sợ, cô thử kêu Nam Ương hai tiếng nhưng hoàn toàn lại không được đáp lại. Sau khi cô lấy lại tinh thần liền lập tức gọi cho cấp cứu 120.
Tiếp theo chính là một sự chờ đợi dài lâu lại bất lực. Không biết qua bao lâu, bên tai truyền đến từng trận tiếng gõ cửa, cô đi mở cửa, bên người lại trở nên ồn ào hơn, cô có chút hoảng hốt, chỉ biết hình như bản thân theo Nam Ương lên xe cấp cứu, lại dường như có rất nhiều người mang theo camera vây quanh cáng cứu thương của Nam Ương. Còn Nam Ương thì nằm trên cáng vẫn còn chảy máu mũi, tựa hồ thế nào cũng không ngừng lại được, nửa khuôn mặt của cô ấy toàn bộ đều là vết máu, hợp với một bên sơ mi trắng đều bị nhuộm thành màu đỏ.
Sau khi Chúc Khinh Hoan bừng tỉnh mới phát giác bản thân đang ngồi trên ghế trong bệnh viện.
Bác sĩ cầm theo một cái bảng kẹp từ phòng bệnh đi ra, thấy cô ngồi ở cửa liền hỏi: "Cô là người nhà bệnh nhân sao?"
Chúc Khinh Hoan vội đứng lên, gật đầu: "Đúng vậy... Tôi, tôi là vợ của chị ấy."
"Ừm," Bác sĩ mở bệnh án ra, "Bệnh nhận là do chảy máu mũi quá nhiều dẫn đến thiếu máu, chúng tôi đã bổ sung huyết tương cho cô ấy rồi. Tuy rằng bệnh nhân chảy rất nhiều máu nhưng thần kỳ là thân thể lại không có tổn thương gì lớn, nguyên nhân bệnh hiện tại chúng tôi vẫn chưa tìm ra được, có thể là do nóng trong người, cũng có thể còn có nguyên nhân khác. Tóm lại cơ thể của cô ấy khá yếu, chảy máu mũi cũng là chuyện bình thường."
Nói xong, bác sĩ lại khép bệnh án lại, giữa mày có điểm nghiêm túc: "Cô có biết tay phải của cô ấy xảy ra chuyện gì không?"
Chúc Khinh Hoan mê mang nhìn bác sĩ.
"Gân tay tay phải của cô ấy đã bị đứt, cho đến hiện tại gân tay vẫn trong tình trạng thiếu một đoạn. So với chảy mái mũi, cái này có vẻ nghiêm trọng hơn, tuy rằng không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng cô ấy sẽ luôn trong tình trạng thường xuyên đau nhức, nếu không có thuốc hỗ trợ giảm đau thì rất khó sinh hoạt bình thường."
Chúc Khinh Hoan sửng sốt.
Trong đầu chợt lóe lên rất nhiều hình ảnh.
Cô bỗng nhiên nhớ tới mỗi lần Nam Ương nêm gia vị tay phải lúc nào cũng run rẩy, cùng với quyển notebook chứa rất nhiều ký tự xiêu xiêu vẹo vẹo xấu xí.
Còn có đêm đó trong xe bảo mẫu, cô ấy dùng tay phải đỡ đầu mình, đỡ suốt một giờ.
Nguyên lai là..... Cổ tay phải đã từng bị đứt gân sao?
Nếu lúc ấy cô lau lòng bàn tay đó chậm hơn một chút, cẩn thận hơn một chút, có phải sẽ có thể phát hiện cái tay đó không thích hợp không?
Mãn đầu óc Chúc Khinh Hoan lúc này vô cùng hỗn loạn, bỗng nhiên từ nơi xa trên hành lạng truyền đến tiếng vang của gậy gõ. Cô nghe tiếng nhìn lại, quả nhiên là Mai Trọng Lễ. Không chỉ có Mai Trọng Lễ tới, phía sau còn có Tôn Quốc Huy và Tôn Tự Tuyết theo đến đây.
Chúc Khinh Hoan lập tức trở nên sợ hãi.
Mai Trọng Lễ quả nhiên dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn cô một cái, tựa hồ như đang oán trách cô không chiếu cố tốt Nam Ương.
Bác sĩ tiếp tục nói: "Hiện tại cô ấy đã tỉnh lại, cô có thể vào xem cô ấy."
Mai Trọng Lê dẫn theo một đám người tiến vào phòng bệnh, Chúc Khinh Hoan do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn đi theo. Cô đương nhiên muốn nhìn Nam Ương, nhưng cô lại cực kỳ sợ Mai Trọng Lễ, cô cũng cảm thấy rất tự trách, trong lòng ngăn không được nghĩ, Nam Ương chảy nhiều máu mũi như vậy có phải cũng có liên quan đến chocolate của mình không?
Nam Ương nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi mím chặt.
Khi cô ấy nhìn thấy Mai Trọng Lễ liền nhẹ nhõm thở ra một hơi. Nhưng ngay lúc cô thấy Khinh Hoan đứng phía sau, ánh mắt cô ấy trở nên căng thẳng, lạnh giọng chất vấn Mai Trọng Lễ.
"Ai cho em ấy vào?"
Chúc Khinh Hoan sửng sốt.
Đáy mắt lập tức nổi lên một tầng hơi nước.
Chị ấy....
Chị ấy tức giận với mình?
Mai Trọng Lễ lại trừng mắt liếc nhìn Chúc Khinh Hoan, cho Tôn Tự Tuyết một ánh mắt, Tôn Tự Tuyết lập tức vỗ vỗ vai Chúc Khinh Hoan, ôm lấy cô đưa cô rời khỏi phòng bệnh. Sau khi ở bên ngoài trấn an vài câu, Tôn Tự Tuyết lập tức quay vào.
"Đóng cửa lại."
Nam Ương mệnh lệnh nói.
Tôn Quốc Huy đứng ở phía sau đóng cửa lại, còn khóa cửa.
Sau khi thấy cửa đã bị khóa chặt, giữa mày Nam Ương rốt cuộc cũng tiết ra đau đớn khó nhịn, cô ấy miễn cưỡng chống thân thê nằm liệt bên mép giường, mái tóc thuần đen suông dài rũ trên mặt đất.
"Nhanh lên..." Cả người Nam Ương run rẩy, trên trán tất cả đều là mồ hôi, "Tiêm thuốc giảm đau cho ta."
Mai Trọng Lễ nghe cô ấy nói "tiêm" liền biết sự tình phiền toái. Nam Ương là một người có khả năng nhịn đau rất tốt, bình thường khi bị đau bất quá cũng chỉ uống mấy viên Ibuprofen, cô ấy có thể nói ra câu "tiêm thuốc giảm đau" vậy chứng minh cho việc cô ấy không thể chờ đợi thuốc viên uống có tác dụng nữa.
"Tôi sẽ gọi bác sĩ ngay!" Mai Trọng Lễ lập tức nói.
"Cửa.... Cửa mở nhỏ một chút," Nam Ương gian nan nâng mí mắt đã thấm đẫm mồ hôi, "Đừng để em ấy thấy ta như vậy."
Đáy mắt Mai Trọng Lê hiện lên một tia đau đớn kịch liệt, gật gật đầu.
Tay trái của Nam Ương cuộn ở mép giường, nhất thời không biết nên che đi vết sẹo nơi ngực trái của mình hay là che đi nơi gân cốt đứt đoạn ở cổ tay phải. Cô cúi đầu bên cạnh, còn cất lực nhẫn nại, Tôn Tự Tuyết biết cô ấy đang nhẫn nhịn cái gì, vội lấy thùng rác đến, tròng sẵn bao nilon đặt bên cạnh Nam Ương.
Nam Ưong rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, hộc ra một búng máu.
Dòng máu đỏ tươi dọc theo cằm cô ấy chảy xuống thùng rác. Cô ấy phun rất nhiều, đến cuối cùng máu trộn lẫn với nước bọt nơi khoang miệng, một vệt máu thật dài chảy từ môi dưới, có nhổ thế nào cũng không hết.
Thật sự quá đau.
Trái tim cô ấy, cổ tay phải, còn có huyết mạch trên dưới toàn thân, đau đến mức muốn bẻ gãy từng khúc từng khúc xương một sau đó lại mài nhỏ thêm một lần nữa. Dưới đau nhức, lý trí của cô ấy suýt chút nữa đã không áp được xúc động, giờ này khắc này, cô ấy hận không thể lập tức đâm một đao lên ngực mình, kết thúc tầng luyện ngục vô cùng tận này.
"Lão tổ...." Tôn Tự Tuyết đau lòng đến tột đỉnh.
Tôn Quốc Huy ở một bên trầm mặc. Ông ấy lớn tuổi hơn Lưu Chấn và Mai Trọng Lễ rất nhiều, những ngày đi theo bên người Nam Ương cũng lâu hơn, bộ dạng này của Nam Ương ông ấy đã gặp qua vô số lần, ông ấy đau lòng, nhưng càng nhiều hơn là chết lặng.
Đúng vậy, vô số lần.
Bản thân Nam Ương cũng rất nhanh đã chết lặng rồi.
Ba ngàn năm, từ lúc bắt đầu cô ấy lựa chọn cấm thuật thì đã biết phải gánh vác đại giới như vậy.
Bác sĩ rất nhanh đã đến, dựa theo yêu cầu của Mai Trọng Lễ tiêm thuốc giảm đau cho Nam Ương.
Gối đầu và mảng lớn khăn trải giường đều đã bị mồ hôi thấm ướt.
Thời gian trôi qua, biểu tình của cô ấy cũng chậm rãi khôi phục lại bình đạm như trong dĩ vãng, Tôn Tự Tuyết cầm khăn giấy, săn sóc giúp cô ấy lau đi mồ hôi trên trán.
Nam Ương mặt vô biểu tình lấy một tờ khăn giấy từ tay Tôn Tự Tuyết, hơi hơi hé miệng, lau máu bị dính do cắn đầu lưỡi gây ra.
Tôn Tự Tuyết rưng rưng: "Lão tổ, người đừng lần nào cũng cắn đầu lưỡi mình có được không? Đầu lưỡi bị cắn thì người cũng không có cách nào ăn cơm được, nếu người thật sự không nhịn được thì cắn môi đi, ít nhất tôi còn có thể thoa thuốc cho người...."
"Môi rách, em ấy sẽ thấy."
Nam Ương nhàn nhạt nói.
Tôn Tự Tuyết há miệng thở dốc, nước mắt chảy xuống, một câu cũng không nói nên lời.
"Tự Tuyết, lấy cho ta cái gương." Nam Ương nhìn về phía cô ấy.
Tôn Tự Tuyết luống cuống tay chân móc ra một cái gương nhỏ, run run đưa tới trên tay Nam Ương.
Nam Ương mở gương ra, bên trong là khuôn mặt tinh tế đoan trang của mình. Vẫn còn hơi tái nhợt, khóe miệng cũng còn đọng lại vảy máu, cô ấy lại dùng khăn giấy lau đi, khăn giấy qua lại vài lần lau đi những vảy máu đó, ném vào thùng rác.
"Các ngươi ra ngoài đi, bảo em ấy vào đây."
Nam Ương thu thập xong ngồi ngay ngắn trên giường, nhìn quét một vòng những người không liên quan trong phòng.
"Vâng, lão tổ."
Mọi người đều quỳ xuống, sau khi dập đầu vấn an với Nam Ương xong liền từng người từng người rời khỏi phòng.
"Tiểu lễ tử." Nam Ương gọi.
Mai Trọng Lễ lập tức ngừng bước, cung kính cúi đầu, "Làm sao vậy, lão tổ?"
"Ngươi nửa đêm còn chạy xa như vậy vì ta, chiếu cố ta, ta rất cảm kích." Ngay lúc Mai Trọng Lễ tính nói gì đó, Nam Ương lại giơ tay ngắt lời ông ấy, tiếp tục nói, "Nhưng là, ta hy vọng không muốn nhìn thấy ngươi trừng mắt với em ấy như vậy nữa."
Mai Trọng Lễ lúc này mới phản ứng lại, sợ tới mức vội cong lưng: "Lão tổ tôi...."
"Không cần quỳ," Nam Ương ngăn trở ông ấy muốn quỳ xuống, nghiêng đầu đi, thanh âm nhợt nhạt, "Ta không phải trách ngươi, ta chỉ muốn ngươi biết, có lẽ mười mấy năm trước em ấy là vật phụ thuộc ngươi, là công cụ ngươi dùng để lấy lòng ta. Nhưng hiện tại em ấy là vợ của ta, địa vị bình đẳng với ta. Không phải ta muốn ngươi quỳ gối trước em ấy, ý của ta là ngươi nên học cách tôn trọng em ấy, tựa như ngươi tôn trọng ta vậy, dù sao thì em ấy cũng xem như là sư thúc tổ của ngươi. Ngươi hiểu chứ?"
Mai Trọng Lễ gục đầu: "Tôi.... Tôi hiểu rồi, người yên tâm."
Nam Ương nhìn về phía ông ấy, nhướng mày: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi, tối nay ngươi vất vả rồi."
"Cảm ơn lão tổ thông cảm." Mai Trọng Lễ lại cúi đầu lần nữa, lui ra ngoài.
Người đều đã đi cả rồi, Nam Ương rũ mắt chơi đùa sợi chỉ bung trên chiếc chăn màu trắng, lẳng lặng chờ Khinh Hoan đi vào.
Một lát sau, Chúc Khinh Hoan mới chậm rãi đi vào, đôi mắt hồng hồng, động tác cũng rất cẩn thận. Thấy Nam Ương đang tựa đầu vào giường, cô liền dừng bước phía xa xa, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi."
"Tại sao em phải xin lỗi tôi?" Nam Ương mỉm cười ôn hòa với cô, "Nửa đêm tôi chảy máu mũi, em đưa tôi tới bệnh viên, tôi hẳn là nên cảm ơn em mới đúng."
"Nếu không vì chocolate nhân rượu của tôi....."
"Không liên quan đến chocolate," Thanh âm của Nam Ương nhẹ nhàng chậm chạp, "Rất ngon. Tôi đã nói, còn muốn ăn nữa."
Chúc Khinh Hoan nhịn xuống xúc động muốn khóc, nói: "Không phải vừa rồi chị rất giận tôi sao?"
"Tôi...." Nam Ương đột nhiên nhớ tới bản thân vừa rồi trong tình thế cấp bách hung dữ với cô, cô ấy và cô đã kết hôn được một thời gian, vẫn luôn chưa từng dùng loại khẩu khí như vậy nói chuyện với cô lần nào, khẳng định là đã bị dọa rồi, trong lòng lập tức cảm thấy áy náy, "Thực xin lỗi, không liên quan đến em. Là tôi.... Tôi nhìn không rõ, nhận nhầm em thành người khác."
"...." Chúc Khinh Hoan trầm mặc.
"Lại gần tôi một chút." Nam Ương cố tình đè thấp thanh âm truyền đến.
Chúc Khinh Hoan cắn môi, chịu không nổi ngữ khí như vậy của Nam Ương, bước từng bước nhỏ đi qua.
Sau một lúc lâu, cô không nhịn được hỏi: "Tôi rốt cuộc có cái gì tốt, đáng giá để chị thích tôi như vậy?"
Nam Ương ngẩn ra, mím môi, cười cười:
"Em xem, em không thích tôi còn cho tôi một túi chocolate ngon thế, thiện lương như vậy, đương nhiên đáng để tôi thích rồi."
Mỗi một câu của Nam Ương đều nhu nhu va chạm vào lòng Chúc Khinh Hoan.
Đối mặt với Nam Ương như vậy, cô sao có thể một chút động tâm cũng không có?
Đừng nói là Chúc Khinh Hoan cô, bất luận người nào được Nam Ương yêu như vậy, sao có thể không động tâm đây? Nhưng cô lại không thể tin được cô ấy, cô sợ nếu bản thân thật sự, thật sự yêu cô ấy rồi, cô ấy lại trở mặt không cần mình nữa. Cô sợ bản thân vất vả lắm mới thích một người lại thu về cho mình toàn là thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng. Cô không dám để bản thân lún sâu, cô không có bất luận lợi thế gì, cô cái gì cũng không đánh cuộc nổi.
Nhưng mà, thời điểm đôi mắt kia của Nam Ương nhìn cô, cô lại có một loại xúc động muốn không màng tất cả tin tưởng cô ấy.
Ánh mắt thâm tình lại lâu dài như vậy.
Thật giống như, cô ấy đã yêu cô vài thế kỷ.
Nam Ương thấy xung động trong đáy mắt Khinh Hoan, trong lòng cô ấy cũng run lên, rồi lại gian nan mà bảo trì lý trí.
"Em không cần áp lực tâm lý, nếu em không thích tôi vẫn có thể không thích tôi, không cần bởi vì một chút áy náy mà ép buộc trái tim mình." Nam Ương chậm rãi nói, "Khinh Hoan, tôi chỉ hy vọng em có thể chân chính được hạnh phúc, chỉ cần em có thể sống thật vui vẻ, có yêu tôi hay không tôi cũng không để bụng."
Ngữ khí của cô ấy không phải đang nói những lời âu yếm bóng bẩy, mỗi một chữ cô ấy đều thổ lộ đầy chân thành, tựa như đang dùng trái tim bọc đầy máu nóng không ngần ngại dâng đến trước mặt đối phương.
Cô ấy nói, chỉ cần em có thể sống thật vui vẻ
Có yêu tôi hay không tôi cũng không để bụng.
Chỉ cần em có thể sống.
Thật lâu sau đó, nước mắt Khinh Hoan theo khóe mắt chảy xuống, nghẹn ngào hỏi:
"Nếu.... Tôi muốn ly hôn với chị thì sao?"