Editor: Cynlia
Sau khi cửa thang máy khép lại, sắc mặt Quý Sênh Ca sa sầm, "Tại sao tới trễ?"
Thấy cô lạnh mặt bày ra bộ dáng nghiêm cẩn, Cam Giai cắn môi, "Do kẹt xe, trên đường đi gặp phải tai nạn giao thông."
"Tài xế không đi theo tuyến đường chị dặn ư?" Hôm qua Quý Sênh Ca đã đích thân dặn kĩ tài xế.
"Em không ngồi xe công ty."
Ánh mắt sắc như dao của Quý Sênh Ca phóng tới, Cam Giai nháy mắt cúi đầu, "Em ngồi xe của nhị tiểu thư."
Ho khẽ, Cam Giai nhỏ giọng giải thích, "Sáng nay em gặp nhị tiểu thư trước cửa công ty, cô ấy nói sợ em muộn giờ nên nhờ tài xế của mình đưa bọn em đến đây."
Nghe vậy, Quý Sênh Ca lập tức hiểu rõ hoàn toàn. Cô hít thở sâu, đè nén lửa giận đang cuồn cuộn dưới đáy lòng.
Đinh!
Thang máy dừng lại, Quý Sênh Ca bước nhanh ra ngoài, các công ty điện ảnh khác đều luân phiên ra vào phòng thử vai. Cô đi vài bước bỗng không thấy bóng dáng Cam Giai đâu thì không khỏi xoay người.
"Em làm sao vậy?"
Để chạy một đường hồng hộc đến Lệ Tinh, Cam Giai đã dùng hết sức lực, khiến chiếc giày bên phải bị gãy gót, "Giày em hư rồi."
Trợ lý vẫn đang trên đường tới đây, thấy sắp đến lượt mình, Quý Sênh Ca liếc nhìn chân Cam Giai, sau đó cởi đôi cao gót của mình ra rồi đưa đến trước mặt Cam Giai, "Mang của chị đi."
"Chị Quý." Cam Giai cảm động vô cùng, mọi việc hôm nay đều là lỗi của cô.
"Nhanh, còn phải dặm lại lớp trang điểm của em nữa."
Trước mặt là những nữ diễn viên đang xếp hàng đợi đến lượt, Cam Giai nhanh chóng mang giày. Quý Sênh Ca lấy phấn nền và son môi, cẩn thận trang điểm lại cho cô ấy.
"Đến lúc đó đừng quá lo lắng, không được sai lời thoại, nhưng quan trọng nhất là phải chú ý điều khiển cảm xúc và biểu cảm, tuyệt đối không được diễn quá lố."
Nghe Quý Sênh Ca kiên nhẫn dặn dò, Cam Giai ngẩng mặt, đáy mắt như chất chứa điều gì đó, "Chị Quý, em muốn nổi tiếng."
Động tác chợt khựng lại, Quý Sênh Ca nhìn thẳng vào đôi mắt cô ấy, nhẹ cong môi cười, "Muốn nổi tiếng không sai, nhưng thực lực của em còn chưa đủ, lúc này chị vẫn muốn em giấu kĩ tham vọng của mình."
"Em hiểu rồi." Chẳng mấy chốc đã trang điểm xong, khuôn mặt cô gái đẹp đến mức chỉ một cái nhăn mày cũng khiến người khác không kìm được mà yêu thương.
"Điện ảnh Hoàn Cẩm."
Nhân viên công tác bước đến dẫn đường, Cam Giai hít sâu một hơi, nụ cười nhẹ để lộ đôi má lúm đồng tiền, "Em vào đây."
"Được."
Quý Sênh Ca đứng yên tại chỗ, nhìn bước chân Cam Giai khi rời đi tràn ngập tự tin. Cô không nhìn lầm, cô gái này thật sự có tham vọng. Mà tham vọng của cô ấy rất giống cô.
Nhưng tham vọng mà họ muốn thực hiện được dường như vẫn còn thiếu một chỗ dựa.
Hai chân dần nhiễm lạnh, Quý Sênh Ca nhìn chằm chằm đôi chân trần của mình, khẽ nhíu mày.
Trước mặt cô đúng là có một chỗ dựa hết sức vững chắc nhưng cô không dám chọc đến, biết sao được, bối cảnh trăm năm hiển hách của Cố gia luôn khiến người ta phải dè chừng. Nếu muốn mượn tay người này để dằn mặt những kẻ khác thì liệu cô có tự tổn hại mình không?
Sau khi thử vai xong, Cam Giai rời khỏi phòng ghi hình. Trợ lý chỉ vừa mới tới, Quý Sênh Ca không nhiều lời đưa các cô rời đi. Hai ngày sau, bên phía Lệ Tinh thông báo, Cam Giai thử vai thành công, thuận lợi giành được một suất nữ phụ số 3 trong bộ Hạ Tuế sắp tới.
"Sênh Ca, ba đúng là không nhìn nhầm con." Hai tay Quý Nhàn nắm chặt, hưng phấn đi tới đi lui trước bàn.
Quý Sênh Ca nhàn nhạt cười, "Vẫn là nhờ ba nhìn người chuẩn, tự mình chọn Cam Giai tham dự casting."
"Có gì đặc biệt chứ?" Quý Mỹ Âm ngồi ghế hừ lạnh, "Không phải chỉ là nữ số 3 thôi sao, cảnh diễn ít đến đáng thương."
"Nói bậy."
Quý Nhàn nhíu mày, xoay người đến trước mặt con gái, "Chỉ cần Hoàn Cẩm chúng ta tham dự quá trình quay Hạ Tuế thì tên sẽ được ghi nhận trên thành phẩm. Người ngoài nhìn vào đều sẽ nghĩ Hoàn Cẩm chúng ta có quan hệ không bình thường với Lệ Tinh, rất nhiều nghệ sĩ sẽ nghe danh mà đến, sau này cơ hội hợp tác lại càng thêm rộng mở."
Nghe ba phân tích đâu ra đấy, Quý Sênh Ca cười mà không nói.
"Nếu thật sự lợi hại như vậy, con muốn quản lý người kia." Quý Mỹ Âm lại giở trò ôm tay bo làm nũng, "Ba, cô Cam Giai kia rất xinh đẹp, cho con quản lý cô ấy đi."
"Con quản lý?"
"Đúng vậy." Quý Mỹ Âm gật đầu, "Con cực khổ nhiều năm đèn sách như vậy là muốn giúp đỡ ba quản lý nghệ sĩ mà."
Quý Sênh Ca chậm rãi nâng mắt, khi nhìn thấy vẻ do dự trên mặt ba mình thì không khỏi chau mày.
"Cũng có lý." Quý Nhàn suy tính một hồi, ánh mắt lại dừng trên người Quý Sênh Ca, "Sênh Ca, ngày mai khai máy, để Mỹ Âm đi theo con đi."
"Ba." Quý Sênh Ca mấp máy mối, "Chuyện này vẫn luôn do con phụ trách, nếu có người đột nhiên nhảy vào, chỉ sợ công việc không được thống nhất."
"Sao lại thế được?" Quý Nhàn cười mỉm, "Mỹ Âm là em gái con, chúng ta đều là người một nhà cả."
"Ba....."
"Được rồi, quyết định vậy đi" Quý Nhàn cắt đứt lời con gái lớn, lại đến trước mặt con gái nhỏ dặn dò, "Ngày mai vào nhóm phải nghe theo sắp xếp của chị con, Lệ Tinh là đối tác quan trọng của chúng ta, không thể để xảy ra sơ suất nào."
"Ba yên tâm." Khuôn mặt Quý Mỹ Âm tràn ngập vẻ hưng phấn.
Thấy mọi chuyện đã định, sắc mặt Quý Sênh Ca sa sầm. Không ai hiểu rõ Quý Mỹ Âm hơn cô, cô ta chắc chắn không có ý tốt.
Người mới tham gia khai máy thì việc quan trọng nhất là tạo dựng được các mối quan hệ. Trước đó Quý Sênh Ca đã biếu quà cho mọi người, giờ đây lại phải dẫn theo Cam Giai mang quà biếu từng người một.
Ấn tượng đầu tiên phải luôn tốt đẹp.
Trong tòa nhà cao tầng của Lệ Tinh, ngoài các thiết bị công nghệ được hiện đại hóa thì công ty còn bỏ vốn lớn đầu tư vào một vài trường quay trong nhà để sau này không cần lặn lội đến các phim trường lớn ngoại thành nữa, chỉ cần đứng tại chỗ cũng quay xong phim.
"Action!"
Đạo diễn cầm loa phóng thanh hô diễn, đứng trên núi giả là một chàng trai mặc trường bào xanh, bóng lưng thẳng tắp trong bóng đêm, hình bóng xanh ngọc kia cho người khác cảm như không thuộc về nhân thế.
"Hạ Tuế" mà Lệ Tinh lên kế hoạch quay là một bộ phim cổ trang, nam chính tiếp tục thu hút người khác bằng phong thái thực thụ của diễn viên chính. Mỗi lần anh ta xuất hiện, trong trường quay luôn chật kín người chen chúc xô đẩy nhau, kể cả khi không có cảnh quay thì bọn họ cũng chẳng buồn rời đi, tất cả đều muốn ngắm người bằng xương bằng thịt cho đã hai mắt.
"Phong Thái này thực sự rất soái." Quý Mỹ Âm ngửa cổ nhìn xem, biểu cảm mơ màng.
Cam Giai đang cầm kịch bản cũng thò đầu góp vui, cười tủm tỉm nói: "Rất nhiều người đều nói góc nghiêng của Phong Thái rất giống Diêm ảnh đế, hôm nay tôi mới có cơ hội đứng gần nhìn, đúng là giống thật!"
Xung quanh có không ít người lên tiếng phụ họa, "Đúng vậy, năm đó Diêm ảnh đế tuyên bố rời ngành giải trí không biết đã làm tan vỡ bao trái tim thiếu nữ, rất nhiều người mê điện ảnh đều náo loạn khóc lóc không ngừng, có người còn nhảy lầu tự tử đấy."
"Ôi, nếu không vì sự việc hai năm trước, Diêm ảnh đế cũng sẽ không giải nghệ như vậy."
"Đúng rồi, Diêm ảnh đế không phải là nghệ sĩ nổi tiếng một thời của Hoàn Cẩm sao, các cô có tin tức của anh ấy không?"
Đang yên đang lành lại nhắc đến chuyện xưa, Quý Mỹ Âm cười gượng, liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Quý Sênh Ca không nhìn ra cảm xúc gì. Giây lát, cô đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đứng trên núi giả kia, chậm rãi cong môi.
Góc nghiêng quả thực hơi giống.
"Ôi, tam thiếu tới!"
"Nhanh nhanh, tam thiếu ở bên này này!"
Toàn bộ đoàn phim sôi sục, người đàn ông một tay đút túi tiến vào, ngũ quan sắc sảo thâm thúy rất có khí chất. Chẳng sợ một đám nam thần bên trong, anh vẫn như cũ khiến người ta không thể rời mắt.
Cố Duy Thâm dường như chỉ tình cờ đi ngang qua trường quay mà thôi, phía sau anh vẫn luôn là Cố Duệ đi theo bảo vệ.
Mặc cho đám người thay đổi phương hướng, Quý Sênh Ca vẫn đứng yên một chỗ, chỉ để lộ dáng người thấp thoáng. Cô muốn lui về phía sau thì chợt nghe người xung quanh kêu lên những tiếng đầy kinh hãi.
Quý Sênh Ca nhướn mày nhìn xem, chỉ thấy thân thể Quý Mỹ Âm đột nhiên vấp ngã, cả người chuẩn xác nhào vào lồng ngực Cố Duy Thâm.
Đang lúc mọi người tưởng sẽ được thưởng thức tiết mục ôm ấp yêu thương, Cố Duy Thâm sắc mặt thản nhiên như không duỗi tay đẩy Cố Duệ đến trước mình, coi anh ta như tấm khiên chắn bão.
____Lời nói ngoài lề____
Ha ha ha, tam thiếu cứ điềm nhiên hãm hại Cố Duệ nhỏ bé của chúng như vậy có phải hơi quá đáng rồi không ~
HẾT CHƯƠNG 22.