Tôi không thích nhưng cũng không ghét loại tiệc xã giao như vậy, ngoan ngoãn ngồi im ăn đồ ăn trên bàn. Đồ ăn trong cung quả thực tinh xảo hơn Liệt phủ rất nhiều. Liệt Minh Dã cũng ngồi im như tôi.
Tôi vừa dùng bữa vừa quan sát chúng tần phi đang ngồi, ai cũng tươi cười ngọt ngào, nhưng có ai xuất phát từ thực lòng? Hơn nữa kẻ chủ mưu đầu độc Trang phi lần trước sợ là cũng đang ở đây!
Trang phi thản nhiên, cười đến dịu dàng động lòng người, đối với vị tần phi nào cũng đều ôn hòa gần gũi. Cũng khó trách, hậu cung là thùng nhuộm lớn, muốn sinh tồn phải học được cách tươi cười lấy lòng, không đắc tội với bất cứ ai, càng phải đề phòng có người lén ám hại. Có thể nói phụ nữ trong hậu cung không phải đang hưởng thụ vinh hoa phú quý, mà là đánh cược cả mạng sống!
Nghĩ đến đây, tôi nửa là bất đắc dĩ nửa là đồng tình lắc đầu, thu hồi tầm mắt nhìn bát canh trước mặt. Tôi bưng bát lên, cảm giác lạnh thấu xương lại đột ngột ập đến, tôi hoảng hốt suýt thì làm đổ chén canh. Sát khí thật khinh khủng!
Tôi ngẩng phắt lên, trong nháy mắt sát khí đã biến mất hoàn toàn! Tôi vội vàng nhìn qua đám người một lượt, dù là tần phi, cung nữ, hay thái giám, cũng không bỏ qua. Nhưng tôi vẫn không tìm thấy kẻ tỏa ra sát khí! Trán tôi lấm tấm mồ hôi lạnh, chẳng lẽ là kẻ chủ mưu đầu độc Trang phi? !
Đột nhiên đầu gối trái bị một bàn tay nắm lấy, tiện đà dùng sức bóp. Tôi đau lập tức quay sang bên trái nhìn, khuôn mặt tuấn tú đang nhăn nhó của Liệt Minh Dã đập vào mắt.
Hiểu hàm ý trong ánh mắt cậu ta, tôi mấp máy môi nhưng không thể phát ra tiếng. Sát khí vừa rồi làm cho người ta sợ hãi, vô cùng độc ác tàn nhẫn, như thể tôi là tử tù đã phạm phải tội lớn tày trời, không thể đặc xá!
Tôi run rẩy buông chén canh, môi mím lại thành một đường thẳng. Cậu ta nhất định cũng cảm nhận được sát khí vừa rồi, cậu ta mẫn cảm như vậy, nhất định sẽ cảm thấy được! Sợ là nụ cười bất đắc dĩ, đồng tình của tôi đã lọt vào mắt kẻ chủ mưu, thảm rồi, cô ta sẽ không cho rằng tôi đang cười cô ta chứ?
Sát khí chỉ phát ra mãnh liệt một lần, sau đó không còn gì khác thường. Không khí tiệc tối hài hòa, lại lộ ra sự tranh đấu gay gắt!
Khi tiệc tối kết thúc vẫn không thấy Hoàng thượng, đám tần phi vui vẻ mà đến, mất hứng mà về, có vài tần phi không chờ nổi cáo từ trước.
Trang phi không hổ là người được sủng ái nhất, xử lý quan hệ vô cùng khéo đưa đẩy. Cô ấy tặng cho mỗi một tần phi đến chúc mừng một món trang sức quý báu của mình để đáp lễ. Tần phi không thấy được Hoàng thượng nhưng có đồ trang sức đẹp đẽ, ai cũng vui vẻ ra mặt rời đi, ngay cả vẻ thất vọng vì không gặp được Hoàng thượng cũng có vẻ nhạt đi rất nhiều.
Tình cảnh này làm tôi lặng lẽ thở dài, phụ nữ thật dễ dàng thỏa mãn, một cái trâm cài nho nhỏ, một bộ khuyên tai be bé đã có thể làm họ vui mừng hớn hở!
Tần phi đã đi gần hết, chỉ còn lại có ba vị vẫn ở lại nói chuyện với Trang phi. Một vị áo tím, một vị áo vàng, một vị áo hoa, ba vị phi tử này đều xinh đẹp khiến người ta phải xuýt xoa, nhưng so với Trang phi vẫn kém một phần!
Chịu ảnh hưởng của phim truyền hình và phim điện ảnh, tôi cảm thấy một trong ba phi tử ở lại chính là kẻ chủ mưu! Thật đáng sợ, chỉ cần nghĩ đến chuyện kẻ hạ độc đang ở cạnh mình là tôi đã thấy không thoải mái. Cơm đã ăn xong, tôi không muốn ngồi ở đây nữa, túm nhẹ góc áo Liệt Minh Dã, khẽ nói, “Tôi muốn ra ngoài.”
Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, tiện đà dùng khóe mắt liếc Trang phi và ba vị phi tử kia, rồi lại nhanh chóng quay về nhìn tôi.
Tôi cười gượng với cậu ta, lại túm góc áo cậu ta. Lần này cậu ta lập tức đứng lên, lặng lẽ dẫn tôi rời khỏi chính cung.
Cung Minh Hỉ rất gần Ngự Hoa Viên, chúng tôi chậm rãi đi đến đó. Không còn vẻ giả tạo của đám phụ nữ trong chính cung, tôi ngửi mùi thơm trong vườn, thở dài một hơi. Thế giới bên ngoài luôn làm người ta thoải mái cả về thể xác và tinh thần!
Đi trong vườn hoa, bóng đêm khiến Ngự Hoa Viên có một vẻ đẹp đặc biệt khác, ánh nến phủ một lớp lụa mỏng mờ ảo lên một đóa hoa, cắt một gốc cây xanh mướt thành tranh tối tranh sáng.
Hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh, tôi vươn hai tay ôm lấy bầu trời đêm, hít một hơi, thật thoải mái. . . . . . Đang lúc tôi vô cùng hưởng thụ, eo bỗng dưng bị một cánh tay ôm chặt, tiện đà bịt miệng mũi tôi.
Hành động này làm tôi hoảng sợ, định giãy dụa lại nghe bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Liệt Minh Dã, “Đừng lên tiếng!” Nói xong, ghìm chặt eo tôi nâng cả người tôi lên, xoay tròn hai vòng tựa lên một hòn núi giả rất cao phía sau.
Tôi có ngốc cũng hiểu tình huống hiện nay không bình thường, cố gắng yên lặng dựa vào trong lòng cậu ta không nói không động đậy. Thấy tôi ngoan ngoãn, cậu ta hơi nới tay che miệng mũi tôi, để tôi có thể thở được.
Không thể không bội phục sự mẫn cảm của cậu ta, hóa ra trong Ngự Hoa Viên yên tĩnh này không chỉ có hai người bọn tôi!
Hai bóng người chợt lọt vào tầm mắt, cách chúng tôi khá gần, bóng người dừng lại cách núi giả khoảng năm sáu thước, từ dáng người có thể thấy là một nam một nữ. Chỗ cô gái đứng vừa khéo ở dưới ánh trăng, ánh trăng chiếu vào mặt cô ta, khi thấy rõ mặt cô ta thì tôi chấn động. Nếu không phải Liệt Minh Dã cảm nhận được cảm xúc của tôi dao động kịp thời che miệng tôi, sợ là tôi đã kêu ra tiếng rồi!
Cô gái kia không phải ai khác mà là vị phi tử đầu tiên cáo từ Trang phi rời đi! Nhớ không lầm thì là . . . Dung phi! Tuy rằng không nhìn thấy người đàn ông cùng cô ta là ai, nhưng tôi chắc chắn đó không phải Hoàng thượng!
Tin tức này làm đầu tôi nổ ‘Bùm’ một tiếng, mấy chữ “Yêu đương vụng trộm” lập tức hiện lên trong đầu. Vì không muốn bị phát hiện, tôi cố hết sức điều chỉnh hô hấp, một lát sau vỗ nhẹ mu bàn tay Liệt Minh Dã, ý bảo cậu ta có thể nới ra một chút để tôi thở.
Hai người bọn tôi kề sát núi giả vẫn không nhúc nhích, vểnh tai nghe động tĩnh của đôi nam nữ kia. Chỉ nghe Dung phi kia bắt lấy cánh tay người đàn ông nói, “Bản cung đã mang thai hơn một tháng, chàng mau nghĩ cách đi!”
Hô hấp vốn được điều chỉnh tốt giờ lại vì hai chữ “Mang thai” mà dao động, lần này không đợi Liệt Minh Dã, tôi đã tự đè tay cậu ta che miệng mình lại. Ôi trời, hóa ra không chỉ đơn giản là yêu đương vụng trộm mà còn là thông dâm! Câu này của Dung phi chứng tỏ thai nhi trong bụng cô ta không phải long chủng, mà là của người đàn ông kia!
Không chỉ tôi kinh ngạc, ngay cả Liệt Minh Dã cũng kinh hãi, bởi vì tôi cảm nhận được thân thể cậu ta cứng đờ.
“Có thai là chuyện tốt, vì sao phải lo lắng như vậy?” Người đàn ông vuốt ve khuôn mặt sốt ruột của Dung phi, giọng điệu nhẹ nhàng thản nhiên, không có chút hoảng loạn nào.
Nghe vậy, Dung phi căm tức nắm tay đấm vào ngực anh ta, vừa đánh vừa sợ hãi khẽ trách mắng: “Bản cung đương nhiên sốt ruột! Đứa bé là của chàng!”
“Vậy thì có sao? Làm long chủng không được sao.” Người đàn ông nói thật nhẹ nhàng, càn rỡ ôm eo Dung phi, thậm chí lớn mật hôn lên môi cô ta một cái!
Dung phi khẽ hô, vừa xấu hổ đánh ba cái vào ngực anh ta vừa hơi nức nở nói, “Sao có thể? Hoàng thượng đã hai tháng chưa lật thẻ bài của bản cung, tính theo thời gian căn bản không chuẩn!”
“Ha ha. . . . . Nàng đúng là cô bé ngốc, không chuẩn đã làm sao, ngự y trong cung để làm gì?” Hai tay người đàn ông đã chậm rãi lướt trên thân thể mềm mại của Dung phi, vừa vuốt ve vừa khàn khàn nói.
Anh ta vừa dứt lời, Dung phi đột nhiên im bặt. Đầu tiên là mờ mịt, sau đó là kinh ngạc, từ trong vẻ mặt cô ta tôi biết cô ta đã hiểu ý của người đàn ông kia.
Đừng nói cô ta biết, tôi cũng biết. Đơn giản là mua chuộc ngự y tạo ra hiện tượng giả, nói hơn một tháng thành hai tháng, chỉ vì phản ứng nôn nghén của phụ nữ mang thai khác nhau, có sớm, có trễ.
“Hay là nàng không muốn làm Hoàng hậu nữa?” Người đàn ông cúi đầu cắn vành tai Dung phi, khiến cô ta rên khẽ, thân thể cũng tự động nép vào trong lòng anh ta.
Lúc này tôi mới biết, Hoàng thượng chưa phong hậu!
“Cách này có được không? Chẳng may bại lộ. . . . .” Dung phi chỉ nói đến đây, bởi người đàn ông kia đã hôn cô ta.
“Yên tâm, việc này giao cho ta làm, nàng chỉ cần an tâm sinh hạ ‘long chủng’.” Tiếng cười khàn khàn của người đàn ông kia nghe vào trong tai khiến người ta tê dại, lại đồng thời làm người ta rợn tóc gáy!
Từ đầu tới cuối tôi và Liệt Minh Dã chỉ nhìn thấy bóng lưng người đàn ông, không thấy được mặt anh ta như thế nào, lại càng không biết thân phận. Nhưng đêm khuya có thể đi lại trong cung chắc chắn không phải quan viên bình thường, sợ là hoàng thân quốc thích!
“Thật. . . . . Thật sự có thể sao. . . . . .” Giọng nói của Dung phi dưới nụ hôn của người đàn ông trở nên yếu đuối vô lực, người đàn ông vừa hôn môi cô ta, vừa ôm cô ta đi về phía núi giả.
Thấy thế, tôi kinh hãi, lúc này nắm chặt bàn tay đang che miệng tôi của Liệt Minh Dã. Cậu ta bình tĩnh hơn tôi, vẫn ôm tôi không nhúc nhích dựa vào núi giả.
Khi Dung phi và người đàn ông biến mất ở trước hòn núi giả tôi mới giật mình nhận ra núi giả là rỗng, bên trong có sơn động!
“Đừng như vậy. . . . . . Sẽ bị người ta phát hiện . . . . . . Bản cung đã có thai. . . . . Ưm. . . . . A. . . . . .” Lời cự tuyệt mềm yếu của Dung phi đã biến mất, tôi nghe thấy tiếng môi lưỡi quấn quýt lấy nhau từ trong núi giả truyền ra.
Âm thanh rất gần, ngay ở bên tai! Nói cách khác, tôi và Liệt Minh Dã chỉ cách hai người đang thân thiết kia một bức tường, gần không thể gần hơn nữa!
Người đàn ông này thật quá to gan, dám ở Ngự Hoa Viên làm chuyện đồi bại với phi tử của Hoàng thượng! Chuyện này làm tôi đột nhiên nhớ tới thái tử và phi tử trong ‘Vương triều Ung Chính’, cuối cùng phi tử chết, dù Lão Thập Tam che chở thế nào cũng vô ích! Mà kết cục của thái tử lại càng thê thảm hơn!
“Tình hình chiến đấu” trong núi giả rất kịch liệt, tiếng rên rỉ đè nén và tiếng thở gấp làm người ta đỏ mặt. Tôi nhắm mắt lại cố gắng không nghe nhưng rất khó, khoảng cách quá gần!
Chuyện đó ở ngay bên cạnh, “Tình hình chiến đấu” càng kịch liệt mông tôi cũng đè lên một vật cứng! Dưới đáy lòng thở dốc vì kinh ngạc, tôi vội hất tay Liệt Minh Dã ra, tôi biết rõ vật cứng kia là gì! Cậu ta lại…! Cậu ta lại…! !
Hô hấp có chút nóng rực của Liệt Minh Dã phả lên gáy tôi, làm cho tim tôi đập “thình thịch” điên cuồng. Tôi xấu hổ, lúng túng không biết làm thế nào, chỉ cảm thấy gò má nóng ran!
Chuyện trong núi giả kéo dài bao lâu, chúng tôi phải nghe bấy lâu, chỗ đó của Liệt Minh Dã cũng vô cùng căng thẳng áp lên mông tôi.
Khi người đàn ông ôm Dung phi toàn thân mềm nhũn ra khỏi núi giả, rời đi, tôi cũng giống như bị kim đâm vùng khỏi vòng tay Liệt Minh Dã lùi ra xa hai bước. Ôm trái tim đập điên cuồng tôi không dám quay lại, gò má nóng kinh người! Ôi trời, thật không ngờ đi tản bộ lại gặp phải chuyện đồi bại của hoàng gia! Càng không ngờ Liệt Minh Dã nghe người khác làm chuyện đó lại có phản ứng sinh lý!
Đàn ông đều là động vật nửa người dưới!
Đứng im tại chỗ thật lâu, Liệt Minh Dã phía sau vẫn không có động tĩnh gì. Tôi nuốt nước miếng, chầm chậm quay lại nhìn. . . . . . A! Tôi hít vào một hơi, cậu ta đang đứng im nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, tràn ngập màu sắc tình dục.
Tôi ngừng thở, hoảng sợ, bất chấp mọi thứ, giống như đào binh chạy trốn hoảng hốt rời đi!