Nhưng là, khi cậu vào phòng ngủ, nghĩ muốn nằm xuống giường nghỉ ngơi một chút…
“Thích Thiếu Thương! Anh cút ngay vào đây cho tôi!”
Thích Thiếu Thương đang ở trong bếp xào rau, bỏ lại tất cả hỏa tốc ‘cút’ vào phòng ngủ, lập tức nhìn thấy khuôn mặt mới ban nãy còn sáng sủa của Cố Tích Triều đang ầm ầm nổi giông gió.
“Tích Triều?”
“Đây là, có, chuyện gì?” Cố Tích Triều chậm rãi nói từng chữ từng chữ để bảo đảm mình có thể giữ nổi bình tĩnh. Trên thực tế, nhìn khuôn mặt vô tội của Thích Thiếu Thương, cậu thực sự vô cùng muốn xông đến cho hắn mấy quyền.
Nhìn trên tay Cố Tích Triều cầm cái gì đó, Thích Thiếu Thương nhất thời chột dạ, “Tích Triều, này… Tuy rằng trước lúc em đi công tác có nói qua, vỏ chăn, sàng đan nhất định phải giặt, nhưng mà em không ở nhà những một tuần, anh sợ giặt sẽ không còn ngửi thấy mùi hương của em… cho nên cũng chỉ giặt sàng đan, vỏ chăn… định lúc em trở về sẽ giặt…” Tuy rằng không nghe lời Tích Triều hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng hắn thật sự không biết chuyện này lại có thể làm cho Tích Triều của hắn tức giận đến mức tay bắt đầu phát run, hoàn toàn đánh mất hết bình tĩnh ngày thường. Chẳng lẽ… chẳng lẽ tính khiết phích của Tích Triều không biết từ lúc nào đã phát triển đến nông nỗi này??
Cố Tích Triều vì lời giải thích của Thích Thiếu Thương mà dữ dội tiến từng bước lại, “Không cần tránh nặng tìm nhẹ, anh lại đây cho tôi, nhìn xem đây là cái gì?”
Không phải vì không giặt vỏ chăn? Vậy thì hình như hắn cũng chưa làm qua chuyện gì xấu thì phải? Thích Thiếu Thương lại nghĩ không ra, chỉ có thể theo lời Cố Tích Triều nhìn đến vật trong tay cậu.
“Dọa!”
Này này này… Đây là cái gì? Khi nào thì xuất hiện? Thích Thiếu Thương như bị sét đánh ngang tai.
“Trong nhà không có ai dùng cái này đi? Trước khi tôi đi công tác, chỗ này cũng không có cái này đi? Xin hỏi, Thích Thiếu Thương tiên sinh thân mến của tôi, nó làm sao mà có?”
Thanh âm Cố Tích Triều lạnh như băng, như mưa đá giội xuống người Thích Thiếu Thương, sau đó hóa thành mồ hôi lạnh, chảy ròng ròng ướt hết một thân.
Trên vỏ chăn, một dấu son môi màu đỏ rõ ràng, lẳng lặng nhìn, mưa giông gió giật trước cơn bão…
===== rồi rồi rồi, ta là ta vui sướng khi người gặp họa a=====
Dưới ánh đèn nhạt nhạt, một chiếc vỏ chăn minh chứng cho tội ác, một tiểu Thích ủy khuất, một tiểu Cố phẫn nộ ầm ầm.
“Nói, mấy ngày nay, nữ nhân nào tới?”
Ngữ khí của tiểu Cố rất có vẻ hướng dẫn từng bước, nhưng mà hoàn toàn có thể hiểu được: thẳng thắn khai ra, chết; kháng cự, càng chết.
Tiểu Thích hai mắt rưng rưng, đối với việc phát sinh này hoàn toàn không có ấn tượng. Đưa từng ngón tay ra đếm, “Hồng Lệ đã tới, khóc lóc kể lể với anh chuyện tiểu Yêu đi câu lạc bộ đêm uống rượu. Hồng Bào cũng tới, nói em bảo cô ấy đến lấy văn kiện. Lục Hà tới tìm em đi hát, em không có nhà, cô ấy còn thải cho anh một cước rồi mới về; bác gái ở cư ủy hội cũng tới thu phí vệ sinh, em xem tiểu khu của chúng ta vệ sinh kém như vậy, bác ấy thế mà không biết xấu hổ còn thu phí vệ sinh cao như thế…” Oán giận lạc đề dưới ánh mắt sắc bén của người nào đó lập tức nuốt trở lại, “Không có, trừ bỏ mấy người này, không còn ai đến nữa. Lại nói khi họ đến đây, nhiều lắm cũng chỉ ngồi ở phòng khách một chút, căn bản không có vào phòng ngủ…”
“Như vậy, anh chính là cùng một cô gái ôm chăn ra ngoài lăn lộn?”
Cố Tích Triều linh quang chợt lóe! Bọn họ cũng không phải lần nào cũng trong phòng ngủ… A phi phi, sao lại nghĩ đến chuyện đó chứ! Cố Tích Triều vội xua ngay mấy cái suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu này.
“Oan uổng a đại nhân!” Tích Triều sao có thể hoài nghi sự trung trinh của hắn chứ… t_t Thích Thiếu Thương đến tâm muốn chết cũng có luôn rồi này. Nhưng thực sự là chính hắn cũng không rõ rốt cuộc sao lại thế này, dấu son môi đến tột cùng là như thế nào mà xuất hiện ở đây… Yêu quái chăng?
“Tích Triều, em nói xem liệu trong phòng có thể có quỷ hay không?”
Cố Tích Triều không chút nghĩ ngợi, lập tức đem quyển tạp chí dày nhất đã chuẩn bị sẵn đập lên đầu Thích Thiếu Thương, “Anh còn tiếp tục nói bậy, tối nay không cần ngủ giường nữa đâu!”
Nước mắt của Thích Thiếu Thương a, rốt cuộc cũng bị tai họa bất ngờ này bức ra… Hắn rất muốn hát: tiểu a tiểu a tiểu bạch ~ nguyên lai cả người đều là miệng cũng nói không minh bạch nổi sao lại có chuyện như vậy, nguyên lai nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch oan uổng là cảm giác này!
Đột nhiên điện thoại vang lên.
Cố Tích Triều lạnh lùng ra lệnh, “Tiếp tục nghĩ cho tôi”, sau đó chính mình nhấc điện thoại lên nghe, “Xin chào, ai vậy?”
“Cố đại ca, đại ca có nhà không?” Là Nguyễn Minh Chính.
“Anh ấy… có ở nhà, bất quá hiện tại bề bộn nhiều việc”, Cố Tích Triều tiếp tục nói dối mặt không biến sắc, “Tìm anh ấy có chuyện gì? Nói với tôi không được sao?”
“A, chính là lần trước Thích đại ca nói trời lại lạnh rồi, môi mỗi ngày đều nứt ra, em cho đại ca một thỏi son dưỡng môi, muốn hỏi chút xem hiệu quả tốt không. Nếu tốt, em cũng mua cho bạn trai một thỏi”.
!!!
Thích Thiếu Thương đang dựng thẳng lỗ tai nghe lén, vừa nghe được câu này lập tức chạy tới, “Hồng Bào!”
Nguyễn Minh Chính bị làm cho phát hoảng rồi, “Đại ca, anh không phải đang bận sao…”
“Bị cô hại chết!” Thích Thiếu Thương rốt cục cũng có chút ấn tượng rồi.
Ngày đó Nguyễn Minh Chính đến đây lấy văn kiện, hắn nói chuyện phiếm với nàng vài câu. Nói đến thời tiết gần đây không tốt, môi sắp đông lạnh đến nơi rồi, Nguyễn Minh Chính liền lấy từ trong túi xách ra một thỏi soi dưỡng môi, nói là mua cho bạn trai, không biết hiệu quả thế nào, nên trước hết cứ để hắn dùng thử đã. Còn nói cái gì mà buổi tối trước khi đi ngủ nhất định phải dùng, hiệu quả mới tốt nhất được. Nhất định là buổi tối không cẩn thận để lại dấu vết trên vỏ chăn rồi.
“Nhà cô mua cho bạn trai, sao lại mua màu hồng thế này a!” Buổi tối tắt đèn ngủ, hắn mới nhớ tới lời Nguyễn Minh Chính dặn, sờ soạng thoa lên môi, không nghĩ tới… trượt chân một phát! Thành thiên cổ hận!
Ngữ khí Nguyễn Minh Chính có chút bất ngờ, “Có màu à? Em đã cố ý chọn loại không màu rồi mà nhỉ…” Xem ra hiệu quả không tốt lắm, bằng không sao đại ca lại phẫn nộ như thế a… Quên đi, vẫn là không mua tốt nhất. Nguyễn Minh Chính không cần nghĩ ngợi, lập tức nói câu, “Không tốt, khỏi dùng!” Quyết đoán cúp điện thoại.
“Đô… đô…đô…” Nghe tiếng điện thoại ở đầu kia, tuyệt kỹ biến sắc mặt của Thích Thiếu Thương lại lần nữa được mang ra trình diễn, nhào đến ôm Cố Tích Triều ngã sấp trên giường, “Tích Triều, em biết rồi chứ? Anh vô tội mà”.
Trách lầm anh ấy? Cố Tích Triều có chút quẫn. Vốn nghĩ trở về ăn một bữa cơm thật vui vẻ với Thích Thiếu Thương, hiện tại vì nghi hoặc của mình lại biến thành cục diện như vậy, Cố Tích Triều bắt đầu thấy mặt nóng như lửa đốt rồi đấy!
“Vô tội cái quỷ! Nếu anh nhanh một chút đem vỏ gối đi giặt sạch, sẽ xảy ra chuyện này hay sao? Đứng lên, em đi nấu cơm”. Cậu đứng dậy vội vàng luống cuống đi ra phòng bếp, trên đường thiếu chút nữa vấp vào chân mình té sấp.
Oan tình đã được rửa sạch, tâm tình Thích Thiếu Thương phi thường tốt, hướng về phía phòng bếp la lên, “Tích Triều, buổi chiều anh mua cá, không cần làm túy ngư đâu. Anh thấy hôm nay trong nhà rất nhiều giấm, làm món cá giấm đường đi ~~~~~”
Cố Tích Triều cố gắng nắm chặt đôi đũa trong tay, tự thôi miên chính mình: “Lần này là mình sai, là mình sai, tha cho anh, tha cho anh,…”
Ngày hôm sau, trong chiếc máy giặt, chiếc vỏ chăn dây dưa không rõ với cái sàng đan mới giặt cách đây không lâu (tại sao lại phải giặt sàng đan thì… hưm… bởi vì qua một đêm nó mới có thêm mấy dấu vết rất là khả nghi đó mà). Ngoài hương vị của Cố Tích Triều, còn có những thứ hương vị khác nữa. Liệu có vị giấm hay không đây? Ha hả.