• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Ngư bình tĩnh suy nghĩ một chút, trong lòng yên lặng gõ hệ thống: "......Xin hỏi tổ chức, ta nên tự sát tạ tội hay là chờ thiên đao vạn quả?"

Tổ chức ngữ điệu vui sướng: "Thỉnh mở ra bình luận làn đạn ~"

Sở Ngư theo lời mở ra, nháy mắt liền cảm nhận được ác ý sâu sắc đến từ tổ chức.

Đập vào mắt hắn là hàng đống bình luận che trời lấp đất, nào là "Rải hoa" cùng "Hỉ".

CMN hệ thống!

Sở Ngư mặt đầy hắc tuyến, lập tức đóng bình luận, trước mắt lại đối diện với con ngươi trầm mặc đen như mực của Tạ Hi. Hắn mím môi quay đầu, mồ hôi đầy trán, cười gượng: "Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn ha ha ha, sư đệ đừng để ý, mau thả ta ra đi."

Sở Ngư không dám nghĩ vừa rồi Tạ Hi liếm môi hắn là có ý tứ gì, hắn hiện tại chỉ sợ Tạ Hi giơ tay lên liền một kiếm đâm tới.

Nụ hôn đầu của nam chính đã bị một pháo hôi như hắn cướp mất!

Mẹ nó, giải nhất này quá khủng bố!

Tạ Hi mím môi: "Không phải ngoài ý muốn."

Sở Ngư suýt quỳ: "Là ngoài ý muốn!"

Tạ Hi nhíu mày, không nói nữa, trầm mặc mà đem Sở Ngư nhẹ nhàng thả xuống đất. Y xoay người cầm lấy Đoạn Tuyết nhưng sau một lúc lại không có hành động gì. Thật lâu sau, y nâng tay, chạm chạm cánh môi.

Thật sự không phải là ngoài ý muốn.

Đại khái là do quá khó chịu mà không có chỗ phát tiết, động tác đâm xuống sàn ngọc của Tạ Hi lại càng tàn nhẫn. Ông trời có mắt, biết đây là nam chính, không bao lâu sàn ngọc "Cạch" một tiếng nứt ra.

Toàn bộ không gian mãnh liệt rung chuyển. Thân thể yếu ớt của Sở Ngư bị xóc đến thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may Tạ Hi không có quên hắn, chạy tới duỗi tay vòng qua đầu gối hắn, một tay đỡ lưng hắn ôm lên.

Phía trước mơ hồ có âm thanh cửa đá nặng nề chậm rãi mở ra, một tia ánh sáng lọt tới. Tạ Hi ôm chặt Sở Ngư vọt qua, thoáng chốc trước mắt đều là ánh sáng chói loá. Y vội vàng nhắm chặt mắt, theo bản năng ôm Sở Ngư chặt hơn, thúc giục Đoạn Tuyết bảo hộ ở quanh người.

Sở Ngư bị ánh sáng mãnh liệt thình lình chói đến chảy nước mắt. Hắn đưa tay lau mắt, còn chưa thích ứng được, bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh vừa mừng vừa sợ: "...... Đệ đệ?!"

Sở Ngư: "......"

***

Đối với đệ khống mà nói, không có gì hạnh phúc hơn khi nghe tin đệ đệ mất tích rồi lại về trở không gãy tay gãy chân, thế nhưng đệ đệ......

Mang về một nam nhân.

Sở Thanh trong mắt bốc hỏa, nâng Tam Hỏa cảnh giác nhìn chằm chằm Tạ Hi, lại nhìn Sở Ngư bị gắt gao ôm trong ngực, sắc mặt xanh mét: "Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì? Buông đệ đệ ta ra!"

Sở Ngư thích ứng với ánh sáng, che mắt ho khan một tiếng: "Đại ca, đây là sư đệ của đệ, huynh đã gặp qua."

Sở Thanh lúc này mới chú ý tới mặt Tạ Hi, mơ hồ nhìn ra đứa nhỏ ba năm trước ở trong ngực Sở Ngư làm nũng, thù mới hận cũ, sắc mặt càng thêm khó coi: "Sư đệ? Ngươi vì sao phải ôm đệ đệ ta! Thân mật như thế, còn ra thể thống gì!"

Tạ Hi mặt vô biểu cảm, bình tĩnh nói: "Ta cùng sư huynh cùng chung chăn gối ba năm, hiện tại chỉ là ôm một cái thôi."

Sở Thanh như bị sét đánh, lung lay sắp đổ: "Cùng......Cùng chung chăn gối......"

Mắt thấy đệ khống bị kích thích đến sắp ngất, Sở Ngư đau đầu, nhéo eo Tạ Hi một cái, tìm đề tài khác: "Đại ca, sao huynh lại ở đây?"

Tạ Hi không nặng không nhẹ bị nhéo, chỉ cảm thấy ngứa tới tận xương. Y cúi đầu nhìn đôi môi mềm mại của Sở Ngư, dừng một chút rồi dời đi ánh mắt, không dám nhìn tiếp.

Sở Ngư đang nhìn xung quanh, không chú ý tới ánh mắt vừa rồi của Tạ Hi nhưng Sở Thanh lại nhìn thấy rõ ràng. Sắc mặt Sở Thanh biến đổi, tay nắm chặt Tam Hỏa nhìn chằm chằm Tạ Hi, ánh mắt tất cả đều là đề phòng.

Nơi này dường như là đại điện, xung quanh trống trải rộng lớn, có tám đại trụ được sơn đỏ, to đến mức phải hai người ôm mới đủ. Ngẩng đầu lên liền thấy trần nhà cách mặt đất cực xa. Cẩm thạch trắng lát trên đất được vẽ lên một trận pháp rất lớn, lưu chuyển ánh sáng nhạt, mơ hồ là hình dáng lá phong.

Sở Ngư không nghe thấy Sở Thanh đáp lại, không chút để ý mà thu hồi ánh mắt: "Đại ca?"

Sở Thanh lúc này mới lấy lại tinh thần, trầm mặc một chút: "......Đệ đệ, ta đương nhiên phải ở đây, nơi này là Lạc Phong Cốc......"

Sở Ngư: "......"

Sở Thanh bỗng chốc thay đổi ngữ điệu, thê lương bi ai nói: "Bảy ngày trước, chúng ta nhận được tin từ Thiên Uyên môn, nói đệ đệ bị kẻ gian ma đạo phục kích, sinh tử không rõ. Tin tức mới vừa truyền tới, mẫu thân liền ngất đi, trên dưới một mảnh hỗn loạn. Phụ thân từ Kim Hà chạy về, tổ phụ tổ mẫu cũng xuất quan hỏi tinh bói toán, dò hỏi thiên cơ......"

Nguyên chủ là tiểu công chúa của Sở gia, trên dưới ai cũng yêu thương chiều chuộng hết mực, việc này quả nhiên không giả......Khó trách trong nguyên tác Sở gia bị nam chính toàn diệt. Nguyên chủ bị nam chính giết, Sở gia bênh vực người nhà sao có thể không báo thù? Nhưng vừa đi báo thù đã bị nam chính giét chết.

Sở Ngư âm thầm thở dài, cái tính cách một mực đối với nam chính tìm đường chết của nguyên chủ kia làm hắn cảm thấy vô cùng đau lòng.

Làm một tiểu công chúa cao quý lãnh diễm cho tốt đi, không có việc gì tự dưng đi làm vai phản diện pháo hôi!

Sở Thanh thê thê lương lương: "Phụ thân sau khi trở về đã lập tức xem xét ngọc linh hồn, biết đệ còn sống. Tổ mẫu hỏi tinh bói toán, biết được đệ sẽ tự mình về cốc, liền không cho ta xuất cốc tìm đệ......"

Đệ khống bật khóc: "Đệ đệ, đệ như thế nào gầy thành như vậy, mặt tái nhợt như vậy, đại ca lo lắng a......"

Sở Ngư hãi hùng khiếp vía.

Đại ca, ngươi trước tiên bình tĩnh đã......

Chờ Sở Thanh ổn định cảm xúc, khôi phục lại thành đại công tử ôn nhã ấm áp của Sở gia, Sở Ngư cuối cùng cũng biết rõ chuyện vừa rồi là như thế nào.

Nơi hắn cùng Tạ Hi ngồi bảy ngày kia là cấm địa của Lạc Phong Cốc. Hiện tại nơi này là đại điện trước cấm địa.

Trong cấm địa có lưu lại đồ vật của tổ tiên Sở gia, không phải con cháu dòng chính của Sở gia không được tiến vào. Nhưng nhiều năm như vậy qua đi, tổ tiên lưu lại đồ vật không biết đã đắc đạo thành tiên phi thăng hay chưa, chưa từng xuất hiện qua.

Sở Thanh khi nói cười đến ôn hòa nhưng ánh mắt lại lạnh băng: "Không phải người của Sở gia mà tiến vào cấm địa, dựa theo quy định, giết bất luận tội."

......Đại ca ngươi đừng lập flag được không!

Sở Ngư lau mồ hôi lạnh, giật nhẹ cổ áo Tạ Hi, đứa nhỏ liền ngoan ngoãn mà cúi đầu. Sở Ngư nhỏ giọng nói: "Đại ca ta chỉ chỉ đùa một chút, sư đệ đừng coi là sự thật."

Sở đại ca kiên định bất di mà lập flag: "Đệ đệ, đại ca nói chính là sự thật."

Sở Ngư đen mặt.

Tạ Hi sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh, thậm chí còn mang theo ý cười nhàn nhạt, nghe xong một lúc, khiêm tốn hỏi: "Chỉ có người của Sở gia mới có thể vào?"

Sở Thanh nhìn Tạ Hi từ đầu đến chân: "Hừ!"

Tạ Hi như suy tư gì mà nhìn Sở Ngư trong ngực.

Chính là nói, chỉ cần kết hôn với một người là con cháu dòng chính của Sở gia là có thể đúng không?

Sự chú ý của Sở Thanh hấp dẫn đi một lúc, lúc này mới phản ứng đến vấn đề nghiêm trọng nhất trước mắt, lập tức rống giận: "Buông đệ đệ ta ra!"

Phòng ngừa đệ khống và nam chính lao vào đánh nhau, Sở Ngư vẫn là bảo Tạ Hi thả mình xuống. Kỳ thật hắn chỉ là thân thể có chút yếu, vừa rồi khi phá trận đã có thể tự mình đứng, không nghĩ tới Tạ Hi không nói hai lời trực tiếp bế hắn lên. Hắn cũng không có mặt mũi cự tuyệt ý tốt của Tạ Hi.

Lại nói, tuy rằng nam chính bây giờ còn nhỏ, nhưng bờ ngực thật rộng lớn ấm áp a......

Theo lời nói của Sở Thanh, bởi vì Tạ Hi ở cấm địa làm ra động tĩnh quá lớn nên hắn mới xuống dưới xem xét, công kích cấm địa cũng là tử tội.

#......Đại ca yêu thích lập flag, làm sao đây? Online chờ cấp!#

Lạc Phong Cốc ở phía nam Tiêu Hà, toàn bộ Lạc Phong Cốc chiếm cứ ở dãy núi bên trong. Từ xưa Sở gia sinh sống ở nơi này, lấy lá phong đỏ có thể tuỳ ý tìm thấy trong cốc làm biểu tượng gia tộc. Sở Ngư híp híp mắt, rốt cuộc cũng tiêu hoá hết được ký ức của nguyên chủ về Lạc Phong Cốc.

Lúc này là mùa thu, lá phong trong cốc đều nhuốm hồng, phảng phất như ngọn lửa nhảy nhót trên cành, thiêu đốt những sinh mệnh cuối cùng, để tất cả quy về bụi đất.

Khi nguyên chủ rời Lạc Phong Cốc lần cuối để đi tìm chết cũng không khác lúc này lắm.

Chiếm thân thể người khác, Sở Ngư nhiều ít vẫn có chút bất an cùng chột dạ. Thừa dịp Sở Thanh không chú ý, hắn nhặt lên một mảnh lá phong, áp lên lồng ngực, gần sát tim.

Tạ Hi chú ý tới động tác của Sở Ngư, ánh mắt lóe lóe, không nói gì.

Sở Thanh mang theo Sở Ngư tới đại đường Lạc Phong Cốc. Vừa bước vào đại đường, lập tức liền có bốn ánh mắt nóng cháy ghim lên người hắn. Chân mày của Sở Ngư nhịn không được giật giật.

Sở Ngư ngẩng đầu nhìn lên phía trước, ở chỗ ngồi chính giữa đứng một nam một nữ, đều là tư dung diễm lệ. Hai người trông rất trẻ, thoạt nhìn so với Sở Thanh không lớn hơn bao nhiêu. Sở Ngư khóe miệng muốn giật, theo ký ức khống chế biểu cảm cho phù hợp với nguyên chủ, nhàn nhạt nói: "......Bái kiến tổ phụ, tổ mẫu."

......Tổ phụ tổ mẫu giả này, Sở Ngư cảm thấy như đang chiếm tiện nghi họ.

Tổ mẫu trẻ tuổi lệ quang lấp lánh chạy tới, một tay đem Sở Ngư ôm vào trong lòng, thanh âm buồn bã: "Ngư nhi của lão thân, con chịu khổ rồi, để tổ mẫu nhìn xem......"

Lão thân?

Sở Ngư sặc một chút, còn chưa kịp phỉ nhổ tình huống này trong tâm, sắc mặt đột nhiên cứng lại. Vị tổ mẫu tuổi trẻ ấn một tay sau lưng Sở Ngư, linh lực lập tức cuồn cuộn không ngừng mà chảy vào người hắn. Dòng linh lực này khác với lúc Tạ Hi đơn thuần vận chuyển linh lực bổ sung cho hắn. Từng chút một chữa trị những nơi bị thương trên thân thể, đem linh mạch hỗn loạn chải vuốt trấn an......

Toàn thân phảng phất như vừa tắm ánh nắng ấm áp của mặt trời, tràn đầy cảm giác chữa khỏi cùng trấn an.

Sở Ngư còn chưa được hưởng an tĩnh hồi lâu, bên tai đột nhiên bùng nổ một trận gầm lên: "Đ** con mẹ nó Lục Khinh An!"

Sở Ngư sợ tới mức chân mày run lên nhưng vẫn nỗ lực vẫn duy trì sắc mặt bình tĩnh, nhìn về phía tổ mẫu.

Tổ mẫu đã hơn 400 tuổi, sau Kim Đan kỳ dung nhan không già đi, nàng vẫn như cũ minh diễm quang tiên. Lúc này sắc mặt đầy thịnh nộ càng làm động lòng người: "Nhìn xem Ngư nhi nhà ta bị tàn phá thành cái dạng gì rồi! Lúc trước là ai vỗ ngực bảo đảm sẽ trông coi thật tốt Ngư nhi hả!"

Nàng âm điệu đột nhiên cất cao, "Lão công! Lấy vũ khí! Đi Thiên Uyên môn hỏi cho rõ!"

Sở Ngư nhìn sang vẻ mặt bất đắc dĩ của nam tử trẻ tuổi bên cạnh: "......"

Tổ mẫu tiếp tục rít gào: "Sở Sương Trì! Ngươi nhìn ngươi đem Ngư nhi hại thành cái dạng gì!"

Sở Ngư yên lặng quay sang đôi vợ chồng trẻ đang co lại một bên không dám lên tiếng, trong lòng hiểu rõ, đó chính là cha mẹ của nguyên chủ.

......Gia đình nhà này thú vị thật.

Nếu tiểu công chúa Sở gia đã bình an trở về, chắc chắn khắp nơi phải tới ăn mừng một phen. Sở Ngư đang tùy ý để tổ mẫu giúp hắn điều trị tình trạng trong cơ thể lập tức tỏ vẻ "Choáng váng, đầu khó chịu", tổ mẫu liền đại kinh thất sắc, bảo Sở Thanh cũng đang kinh sợ không kém mang Sở Ngư đi nghỉ ngơi.

Sở Ngư thuận tay kéo nam chính vẫn luôn an tĩnh ở một bên đi theo.

Tiểu viện của Sở Ngư là nơi có cảnh sắc đẹp nhất trong Lạc Phong Cốc. Sở Thanh thường xuyên tự mình tới giúp đệ đệ dọn dẹp quét tước, ngựa quen đường cũ, liếc nhìn Tạ Hi một cái: "Tự ngươi đi tìm phòng cho khách đi, lại đây làm gì."

Tạ Hi như cũ mím môi không nói.

Nam chính biểu hiện có chút kỳ quái......

Sở Ngư suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên giảng hòa, vội vàng đẩy Sở Thanh ra khỏi phòng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Chỉ sợ bây giờ sự việc đang gấp, đại ca đi giúp đi, không cần lo lắng cho đệ."

Sở Thanh nhăn mày, "Đệ đệ, đệ phải cẩn thận cái tên sư đệ kia, y có ý đồ bất lương!"

Đệ khống với ai cũng sẽ nghĩ người đó có ý đồ bất lương với đệ đệ mình.

Sở Ngư nội tâm phức tạp, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi thuận tay đóng cửa phòng. Sở Thanh ở ngoài cửa phát ngốc một lát, vẫn là chậm rãi rời đi.

Sở Ngư quay đầu lại nhìn Tạ Hi: "Sư đệ? Sao vẫn không nói gì?"

Tạ Hi trầm mặc sau một lúc, thấp giọng nói: "Sư huynh, thực xin lỗi. Ta đã không bảo vệ tốt huynh. Lần sau nhất định sẽ không như vậy."

Sở Ngư cảm động, đi qua đi vỗ vỗ vai Tạ Hi, dẫn y ngồi xuống, cười nói: "Sư đệ, ngươi còn nhỏ. Muốn bảo vệ sư huynh chờ trưởng thành rồi nói sau."

Tạ Hi càng thêm trầm ngâm im lặng.

"Trong lòng còn đang suy nghĩ cái gì thế? Nói cho ta nghe."

Tạ Hi nhẹ giọng nói: "Ta rất hâm mộ sư huynh."

Sở Ngư sửng sốt. Cũng phải, năm Tạ Hi chín tuổi cha mẹ y mất tích, nhiều năm chưa từng có người hỏi han ân cần. Mà hắn vừa đến Lạc Phong Cốc, đầu tiên là đại ca đệ khống sau đó là những trưởng bối sủng hắn đến cực điểm quan tâm săn sóc. Tạ Hi lẻ loi đứng ở một bên nhìn này hết thảy, trong lòng sao có thể không khó chịu.

"Sư đệ." Sở Ngư nghiêm mặt, "Ngươi và ta ở dưới toà cùng một sư tôn mấy năm, chẳng lẽ ta còn không phải là thân nhân của ngươi?"

Tạ Hi mím môi, sắc mặt hơi có chút ửng đỏ, con ngươi ngập nước: "Chính là......Chính là, ta không muốn Đại sư huynh làm huynh trưởng của ta."

"Kỳ thật, ta cũng không nghĩ mình là huynh trưởng của ngươi." Sở Ngư thong dong nói, "Ta cảm thấy ta là cha ngươi."

Tạ Hi: "......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK