– Kỳ thực, ta còn nợ đệ một ơn cứu mạng.
Trì Nhật Mộ đỏ mặt:
– Chuyện này xin đừng nhắc đến nữa. Ở ngoài thành Lạc Dương, huynh cũng đã cứu đệ một mạng ... Đệ cứ cảm thấy mình đã làm sai một chuyện, thấy rất có lỗi với Phương huynh.
Phương Tà Chân khẽ nhướng mày:
– Có chuyện gì?
“Nếu như ...”.Trì Nhật Mộ ngần ngừ:
“Nếu như đệ không cố gắng mời Phương huynh gia nhập Trì gia, có lẽ ... có lẽ người nhà Phương huynh sẽ không gặp phải tai ương như thế ...”.
“Nếu để ta tìm ra hung thủ sát hại gia gia và tiểu đệ, ta quyết không tha cho hắn!”.
Sát cơ hiện rõ trong ánh mắt Phương Tà Chân:
“Có điều, những chuyện này có lẽ là vận mệnh đã an bài, muốn tránh cũng tránh không nổi. Sớm biết thế này, chi bằng ta gia nhập Lan Đình từ sớm ... Hiện giờ, nói một câu thực lòng, ta cũng cần dựa vào thực lực của Trì gia để báo mối huyết hải thâm cừu này”.
Sắc mặt Trì Nhật Mộ có chút sợ hãi pha lẫn thẹn thùng, hồi lâu sau mới cất tiếng hỏi:
– . ....Huynh còn điều kiện gì nữa không?
Phương Tà Chân nghiêm nghị đáp:
– Ta làm việc tất phải hỏi ý kiến đệ trước, nhưng mong đệ để cho ta nắm thực quyền, khi cần thiết có thể tiền trảm hậu tấu. Đối với chuyện tổ chức nhân sự trong Lan Đình Trì phủ, đệ cho ta toàn diện cách tân, thay đổi cái cũ, lập nên cái mới.
Gã kiên quyết nói:
– Lan Đình sở dĩ không bằng người, bị Tiểu Bích Hồ và Diệu Thủ Đường chèn ép, nguyên nhân chủ yếu là do chưa thể tự cường, thân mang bách bệnh. Muốn thành đại nghiệp, muốn lập kỳ công, trước hết phải tự xét lại mình. Kết cấu của Trì phủ này đã quá mục nát, thương tật đầy mình, cần phải triệt để trị liệu mới được!
Trên mặt Trì Nhật Mộ lộ vẻ kính phục, dứt khoát nói:
– Được, chuyện làm cho Trì gia khởi tử hồi sanh này, đệ xin giao hết cho Phương huynh, Trì Nhật Mộ này còn sống ngày nào sẽ xả mệnh tương trợ ngày ấy.
Hai mắt Phương Tà Chân sáng rực.
Được người khác tín nhiệm là một chuyện rất đáng thỏa mãn.
Được người trọng dụng, càng là một chuyện khoái lạc.
Cả Phương Tà Chân cũng không ngoại lệ.
Gã ẩn thế, trốn tránh cuộc đời, nguyên cớ có lẽ là do không muốn bị cuốn vào những tranh đấu thị phi vô vị của người đời, nhưng nếu được người tín trọng, trong tay lại có quyền lực hô phong hoán vũ, có ai mà không đem một bầu nhiệt huyết, một thân bản lĩnh ra để đền đáp sự tín trọng đó?
– Ta còn một điều kiện nữa.
Phương Tà Chân đặc biệt trịnh trọng nói.
– Xin huynh cứ nói.
Trì Nhật Mộ cũng biết đây là một chuyện lớn.
“Nếu như tay chúng ta bị độc xà cắn phải, để trục độc trước tiên cần phải cho máu độc chảy hết ra ngoài. Giả dụ như chúng ta bị trúng độc tiễn, để trừ độc, trước tiên cần phải khoét chỗ thịt xung quanh vết thương rồi mới có thể trị liệu”. Phương Tà Chân lấy tỷ dụ trước rồi mới đi vào trọng điểm:
“Lan Đình Trì Gia sở dĩ không mạnh bằng người là vì máu ứ của chúng ta quá nhiều, bệnh tình trầm trọng, đến nỗi chất độc lan tràn, tích tụ càng lúc càng nhiều thêm, muốn triệt để thay đổi diện mạo Trì gia, trước tiên cần phải không sợ hy sinh, không tiếc trả giá”.
Trì Nhật Mộ thở dài một hơi, trong mắt lộ ra tia nhìn quyết đoán:
– Có Phương huynh tương trợ, đệ không sợ hy sinh, không tiếc trả giá.
Phương Tà Chân nhìn thẳng vào y:
– Đệ có quyết tâm không?
– Có!
Trì Nhật Mộ lập tức đáp lời.
– Đệ đủ can đảm chặt tay mình chứ?
“Choeng!”.
Trì Nhật Mộ đã rút kiếm, đưa tay trái ra, giơ cao trường kiếm, đanh giọng nói:
– Giả như cánh tay này thực sự có độc, chỉ cần Phương huynh chỉ thị, đệ lập tức chặt xuống, quyết không hối hận!
Phương Tà Chân nắm chặt cánh tay y:
– Độc không ở trên tay đệ.
Trì Nhật Mộ vẫn hơi kích động thở dốc. Phương Tà Chân mỉm cười nói:
– Đệ muốn chấn hưng Trì gia thì không được làm hại bản thân mình.
Trì Nhật Mộ hỏi:
– Xin hỏi Phương huynh, độc ở chỗ nào?
“Chuyện khu độc để mình ta đảm nhiệm”. Phương Tà Chân đáp:
“Ta chỉ yêu cầu một chuyện mà thôi”.
Trì Nhật Mộ nói:
– Phương huynh cứ nói.
Phương Tà Chân thốt:
– Giết một người trong Trì phủ.
Trì Nhật Mộ ngây người:
– Chuyện này ...
Phương Tà Chân ngưng mục nhìn y:
– Đây có thể là thân nhân của đệ, cũng có thể là ái tướng của đệ nhưng nếu đó là nguồn gốc của độc thương, đệ có nỡ xuống tay không?
– Đệ ...
Trì Nhật Mộ ngần ngừ.
– Đừng quên, chỉ cần chất độc còn trong cơ thể, thì chuyện triệt để khang phục là không thể.
Phương Tà Chân cắt lời y.
“Được”. Trì Nhật Mộ nghiến răng nói:
“Đệ đã nói rồi, ngoại trừ đại ca và đại tẩu.
Khi huynh cao hứng có thể giết bất kỳ ai ...”.
“Ta không cao hứng, giết người chỉ là chuyện bất đắc dĩ, tuyệt đối không phải là một chuyện khiến người ta cao hứng”. Phương Tà Chân ngắt lời Trì Nhật Mộ:
“Đệ có thể yên tâm, Trì đại công tử hai chân tàn phế, vô phương chủ sự, nhưng đối với sự vận hành mới của Trì gia tuyệt đối không có trở ngại. Đại phu nhân lại càng huệ chất lan tâm, nhân duyên cực tốt, với Trì gia chỉ có lợi mà không có hại”.
Trì Nhật Mộ hoài nghi nói:
– Vậy ... vậy người huynh định giết đó là ai?
“Chuyện này đệ chưa cần biết vội, tránh khỏi việc đả thảo kinh xà”. Phương Tà Chân mỉm cười:
“Huống hồ, ta còn chưa biết mình có còn mạng để giết hắn hay không nữa?”.
Trì Nhật Mộ lại càng hồ nghi, chỉ nói:
– Được, đệ có thể không hỏi. Bất quá ... bất quá đệ không hiểu câu nói cuối cùng của Phương huynh.
Phương Tà Chân thốt:
“Bởi vì trước khi ta đầu nhập Trì gia, còn phải đi làm một chuyện trước đã”. Gã ngưng lại giây lát rồi nói tiếp:
“Sau khi ta làm chuyện này, chưa chắc đã còn mạng để quay về”.
Trì Nhật Mộ nghĩ ngợi chốc lát, rồi dường như sực tỉnh:
– Huynh muốn đến Tương Tư Lâm?
Phương Tà Chân đáp:
– Đúng!
Trì Nhật Mộ nói:
– Phương huynh, vụ án Mạnh Tùy Viên kỳ thực hoàn toàn không liên quan gì đến huynh. Hà tất phải đi mạo hiểm như vậy. Tuy rằng Thất Phát Đại Sư là người của chúng ta, nhưng vạn nhất vụ án có gì liên quan đến ông ta, ông ta nhất định sẽ vì tính mạng của mình mà không tiếc xuống tay, thêm vào Sái Tuyền Chung và Thạch Đoạn Mi, đều là những cao thủ khó đối phó, vì một người không quen biết đã chết mà mạo hiểm như vậy liệu có đáng không ...?
Phương Tà Chân không nghe y nói tiếp:
– Ta cũng không chỉ vì muốn làm rõ vụ thảm án Mạnh Tùy Viên bị diệt môn mà đến, mà còn vì không muốn thấy Truy Mệnh phải cô thân tác chiến với ba người bọn họ.
Ý ta đã quyết, đệ không cần phải khuyên giải làm gì.
“Được. đệ không khuyên huynh nữa”. Trì Nhật Mộ vội nói:
“Nếu huynh cần đến người của Trì gia có thể tùy ý điều động, có gì cũng có thể giúp huynh một tay”.
“Không cần thiết, nhiều người chỉ làm hỏng chuyện”. Phương Tà Chân thốt:
“Trước khi ta đến Tương Tư Đình, còn có một yêu cầu nữa”.
“Đây là yêu cầu, không phải là điều kiện”. Phương Tà Chân giải thích:
“Chỉ là yêu cầu thôi”.
– Huynh cứ nói đi!
“Ta muốn xem thứ ám khí danh động thiên hạ, Cửu Thiên Thập Địa Thập Cửu Thần Châm đó một lần”. Phương Tà Chân nói:
“Thứ ám khí tuyệt thế như vậy tuyệt đối không thể gặp ở nơi khác, hơn nữa nhân cơ hội ta còn sống, ngắm nhìn một loại ám khí như vậy thì chết cũng nhắm mắt”.
“Xin huynh chớ nói như vậy”. Trì Nhật Mộ có hơi tức giận nói:
“Đại ca nhất định sống khỏe mạnh trở về, đệ sẽ chuẩn bị yến tiệc cung hầu đại giá. Còn về Cửu Thiên Thập Địa Thập Cửu Thần Châm ... đại ca muốn xem tuyệt đối không thành vấn đề ...”.
“Vũ khí ở trong Binh Khí Phòng của Lan Đình, khi có chuyện cần thiết mọi người có thể lấy ra để sử dụng, chỉ cần đăng ký trước khi lấy dùng là được. Đương nhiên, nếu là hãn thế kỳ binh thì chưa đến trường hợp vạn bất đắc dĩ thì không thể lạm dụng”. Trì Nhật Mộ phất phất tay áo, bước đến bên một chiếc bàn gỗ đàn đỏ lớn:
“ ... Trước giờ đệ rất thích binh khí tốt, nhưng cũng luôn luôn cho rằng nhân tài so với binh khí tốt còn quan trọng hơn gấp bội”.
“Vì thế đệ không lấy binh khí ra để đổi mạng người”. Y nhặt lên một cây thiết tiêu đặt trên bàn, đưa cho Phương Tà Chân:
“Nếu như huynh thích, đệ xin tặng nó cho Phương huynh”.
Phương Tà Chân thoáng kinh ngạc. Thì ra cây thiết tiêu này lại tàng ẩn bên trong Cửu Thiên Thập Địa Thập Cửu Thần Châm, xem ra thật chẳng khác gì một cây thiết tiêu bình thường cả. Nếu như Trì Nhật Mộ nhân lúc đưa thiết tiêu cho gã bất ngờ xuất thủ, phóng ra mười chín cây thần châm kinh thiên động địa này thì e rằng gã khó mà tránh khỏi nạn kiếp.
Phương Tà Chân cẩn thận tiếp lấy cây thiết tiêu, cẩn thận quan sát cấu tạo của nó, liếc thấy ở đầu tiêu có buộc một sợi tơ nhỏ, đầu kia treo một tấm giấy, cầm thử lên xem chỉ thấy bên trên đều ghi ngày tháng và tên người, sự việc ... ví như:
"Ngày nào tháng nào, Trì Nhật Mộ và Du Ngọc Già hội yến, vì sợ người của Du gia ám toán nên đã mang theo "Thiết Tiêu" để phòng bị ...". Phương Tà Chân vừa đọc đựơc những dòng này, sắc mặt chợt biến đổi.
Trì Nhật Mộ vô cùng mẫn cảm, lập tức phát giác:
– Có chuyện gì vậy?
“Không có gì. Nghe nói Cửu Thiên Thập Địa, Thập Cửu Thần Châm này nguyên vốn không phải đặt một ống thiết tiêu như thế này. Đây là về sau có một người thanh niên tên là Nghĩa Lôi Ngạn đã cải tạo lại ... Thật là tinh xảo ... quả thực là không đơn giản chút nào”. Phương Tà Chân ngắm nghĩa thiết tiêu một hồi rồi dùng hai tay cung kính đưa trả lại cho Trì Nhật Mộ:
“Ta xem xong rồi. Ta phải đi đây. Đa tạ!”.
Trì Nhật Mộ vội hỏi:
– Huynh có cần ...?
Định đưa thiết tiêu cho Phương Tà Chân cầm đi sử dụng.
“Bất tất!” Phương Tà Chân cười tiêu sái:
“Ta chưa làm gì cho Trì gia, làm sao có thể sử dụng đồ vật của Trì gia một cách tùy tiện được?”.
– Phương huynh bảo trọng.
Trì Nhật Mộ chỉ nói có vậy.
Phương Tà Chân cúi người vái Trì Nhật Mộ một vái:
– Mong có ngày sẽ được vì công tử mà ra sức.
Nói đoạn quay người bước đi. Binh Khí Phòng chỉ còn lại một mình Trì Nhật Mộ đang đứng ngẩn ngơ, đối diện với vầng mặt trời vừa mới ló dạng, lẩm bẩm một mình:
– Rốt cuộc là y muốn giết ai?
Nói đoạn lại đưa mắt nhìn đàn chim ở xa xa đang bay toán loạn:
– Y có thể bình yên trở về không?
oo Tuy rằng Tương Tư Lâm nằm trong địa phận của Tiểu Bích Hồ, song Du gia lại không hề có phòng bị gì ở đây.
Đi qua Tương Tư Lâm mới là Tương Tư Đình, từ Tương Tư Đình có thể đáp thuyền đi qua Tiểu Bích Hồ, đây mới là trọng địa của Du gia.
Tương Tư Lâm là một địa phương phong cảnh mỹ lệ và u nhã. Ngoại trừ cây tương tư, còn có quả tương tư treo đầy trên cây, lá tương tư rải đầy mặt đất, bầu trời trong xanh như họa ...
Tương Tư Đình nằm bên ngoài rìa Tương Tư Lâm. Trên mặt nước thuyền nhẹ lướt như bay, nước hồ xanh như ngọc tẩy sạch bụi trần, hai bên bờ liễu mọc thành hình, ruộng lúa xanh ngát, lại có cả tiếng hát sảng khoái của nông dân, trên hồ ngư dân giăng lưới bắt cá, các tao nhân mặc khách tức cảnh sinh tình, đối cảnh làm thơ.
Đây quả thực là một địa phương phong cảnh như tranh.
Chỉ nhìn Tiểu Bích Hồ Sơn Trang bên bờ đối diện, khí thế khôi hồng, hào khí vạn trượng, tường hồng ngói xanh, thâm nghiêm đỉnh lập thì đã biết Du gia nhất định là đời nào cũng có người tài, hơn nữa tuyệt đối không phải chỉ là loại hào kiệt một phương.
Thất Phát Thiền Sư chắc chắn cũng nghĩ như vậy.
Bởi thế lão mới tới đây.
Bởi vì lão không thể không đến.
Lão có thể trợ giúp Lan Đình đối phó Du gia, nhưng lão không thể để người khác chụp cho cái mũ "vì làm chuyện xấu mà sợ hãi, không dám đến Tương Tư Đình đối chất chuyện vụ án Mạnh thái thú bị diệt môn." Lão biết Trì Nhật Mộ rất nể trọng lão, hơn nữa còn nhiều lần mời lão gia nhập Lan Đình, nhưng nhất định phải đợi lão làm rõ chuyện lão không liên quan gì với vụ thảm án Mạnh Tùy Viên thì y mới hoàn toàn tín nhiệm lão được.
Lão không muốn đầu nhập Tiểu Bích Hồ, mặc dù có thể điều kiện ở Tiểu Bích Hồ tốt hơn so với ở Lan Đình, hơn nữa họ cũng đã từng nhiều lần thỉnh mời lão.
Bởi vì Tiểu Bích Hồ có Cổ Phật Ảnh.
Hoành Đao Lập Mã, Túy Ngoạ Sơn Cương Cổ Phật Ảnh.
Có Cổ Phật Ảnh, thì không thể nào có lão!
Điểm này Thất Phát Thiền Sư hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Bởi vì kỳ thực Cổ Phật Ảnh chính là sư huynh của lão. Lúc Thất Phát Thiền Sư còn tên là Âu Dương Thất Phát, bọn họ là sư huynh đệ đồng môn.
Thất Phát Thiền Sư luôn hy vọng mình có thể mạnh hơn Cổ Phật Ảnh. Nếu lão gia nhập vào Tiểu Bích Hồ, thân phận khẳng định sẽ ở dưới Cổ Phật Ảnh, Thất Phát Thiền Sư tuyệt đối không làm loại chuyện "khuất nhục" đó.
Vì vậy lão gia nhập Lan Đình Trì Gia.
Đương nhiên, lão còn có những lý do khác.
Nhưng khi lão thấy khí phái của tòa Tiểu Bích Hồ Sơn Trang, trong lòng cũng không khỏi thầm tán thưởng sự hùng vĩ, tráng lệ, u nhã của kỳ cảnh này.
Lúc này, lão nghe thấy một tiếng ngâm dài.
Tiếng ngâm của người này vô cùng khó nghe, giống như tiếng của một người sắp đoạn khí đang gầm ghè vậy.
– Bất cái thanh sơn bất giải hận, Tần thời minh nguyệt Hán thời quan.
“Tam Bất Sát Đoạn Mi Thạch”. Thất Phát Thiền Sư chắp tay nói:
“Thí chủ đến rồi!”.
Ngoài đình không có người.
Trong Tương Tư Đình cũng không có người.
Người đều ở nơi xa, rất xa, rất xa.
Dường như hôm nay những người không phải là nhân vật tham dự ước hẹn, không ai dám đến gần Tương Tư Đình, cũng có thể họ không thể đến gần.
Vậy thanh âm đó từ đâu truyền đến?
“Kỳ thực thí chủ không nên gọi là Tam Bất Sát”. Thất Phát Thiền Sư lại nói:
“Mà nên đổi thành Tam Bất Caí”. (Nd:
Ba cái không nên).
Thanh âm khàn khàn khó nghe đó hình như hơi kinh ngạc:
– Tại sao vậy?
– Chỉ trong mấy canh giờ mà thí chủ đã phạm phải ba điều không nên.
Thất Phát Thiền Sư cụp mi mắt lại nói:
– Thứ nhất, không nên một mình đi đối phó với Phương Tà Chân. Thứ hai, cuộc ước hẹn này không nên đến. Thứ ba ...
Lão nói đến đây thì chầm chậm hạ tay xuống, cho vào túi vải đeo trước ngực, mỉm cười nói:
– Thí chủ đã đến rồi thì cũng không nên đứng ở trên đầu bần tăng.
Chỉ thấy "vù" một tiếng, một cái đầu người xuất hiện trên mái hiên Tương Tư Đình thò vào trong quan sát, sau đó lại "vù" một tiếng nữa, người đã lộn nhào bay vào trong đình, là một người không có lông mày.
Người không có lông mày hừ lạnh một tiếng:
– Ta quên mất Nhất Phát Thần Thích danh chấn thiên hạ của Thất Phát Thiền Sư, đứng trên đầu đại sư mà không sợ trên người có thêm mấy cái lỗ nhỏ.
Từ vai đến eo lưng của Đoạn Mi Thạch vẫn còn quấn vải trắng, bên trên vẫn còn dấu máu.
– Nhưng tại sao đại sư biết ta đã cùng họ Phương kia giao thủ?
Thất Phát Thiền Sư cười cười nói:
– Thí chủ lại quên rồi, bần tăng là do Lan Đình Trì Gia từ xa mới đến.
Đoạn Mi Thạch cười khảy:
– Ta thật mau quên, Lan Đình Trì Gia không ngại đường xa vạn dặm, mới vị đại hòa thượng như ông đến để siêu độ cho chúng.
Thất Phát Thiền Sư không hề lấy đó làm giận:
– Thí chủ hà tất phải chọc tức người khác. Vết thương của thí chủ xem ra không nhẹ, hôm nay là cuộc hẹn do Du công tử thay danh bộ Truy Mệnh đặt ra, thí chủ đã là quý khách của Diệu Thủ Đường, hà tất phải đến đây làm gì?
Đoạn Mi Thạch cười lạnh:
– Ông cũng là thượng khách của Lan Đình Trì Gia, hà tất phải đến dự cuộc hẹn Tương Tư Đình của Du gia?
Thất Phát Thiền Sư nói:
– A di đà phật, bần tăng trước giờ chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, huyết án Mạnh thái thú bị diệt môn tuyệt đối chẳng liên quan đến bần tăng, bần tăng cũng muốn làm rõ chuyện này xem rốt cuộc là kẻ nào đã nhẫn tâm hạ độc thủ với toàn gia nhà họ Mạnh? Cơ hội tốt như vậy, tại sao bần tăng không đến chứ?
Trên mặt Đoạn Mi Thạch lại ẩn ẩn hiện hiện hai hàng lông mày mờ mờ:
– Nếu đã như vậy thì kẻ nào không dám đến cuộc hẹn ước Tương Tư Đình này, kẻ đó rất có thể là hung thủ ... Vì vậy trừ phi là bản thân đã làm ra chuyện xấu xa đó, bằng không thì chỉ cần có chân, ai cũng phải đến đây một chuyến.
Thất Phát Thiền Sư nói:
– Có điều, Truy Mệnh đã có thể khiến Du Ngọc Già phát anh hùng thiếp, truyền khắp hắc bạch lưỡng đạo, mời chúng ta đến đây nói chuyện, chỉ sợ vị danh bộ này sớm đã có tính toán, có biện pháp khiến cho hung thủ phải lộ hình lộ tướng, lẽ nào thí chủ không thấy lo lắng hay sao?
“Ta có gì mà phải lo lắng chứ?”. Đoạn Mi Thạch cười hăng hắc:
“Đại sư lẽ nào không thấy rốt cuộc là kẻ nào không đến ư?”.
Thất Phát Thiền Sư đột nhiên thở dài:
– Ai bảo là y không đến?