• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đại Nhân ban nãy ta có nói bằng hữu của ta đang muốn giải oan cho phụ thân hắn, phụ thân hắn chính là Án Sát Sứ của Bắc Châu nhưng đã chết vì một loại độc của Lang Quốc người có nghĩ việc này có liên quan đến việc Lãng Quốc có động tĩnh hay không?"

"Án Sát Sứ Bắc Châu...ta nhớ rồi trước ấy Hoàng Thượng từng duyệt vài tấu chương liên quan đến việc gian tế xuất hiện ở Bắc Châu nhưng sau ấy không thấy ai nhắc lại việc này nữa, Hoàng Thượng cũng nhận được thông tin kẻ này đã chết nên không còn điều tra thêm." Hoắc Uy Thần nói.

"Thật ra cũng chỉ là suy đoán của ta mà thôi và khả năng liên quan giữa hai việc này ta không chắc nhưng Đại Nhân cũng biết đó Án Sát Sứ chức quan này vừa nhận được sự yêu thương lại vừa nhận được sự thù hận, vì vậy vị bằng hữu của ta mới đi điều tra những kẻ từng bị vị Án Sát Sứ kia tra án và hắn cũng lật lại các vụ án xem ai có khả năng ra tay hay không nhưng không kết quả không tìm được kẻ khả nghi đến nay hắn vẫn tiếp tục điều tra, trước ấy hắn từng tìm được kẻ ra tay trực tiếp nhưng còn chưa kịp nói lời nào hắn đã chết rồi, ban đầu ta cho rằng vụ án đó có thể rơi vào tay một đứa trẻ vì chúng thường không bị ai nghi ngờ hơn nữa những người từng được phán án rất có thể là cha nương của chúng, chúng cũng là đối tượng rất dễ bị lợi dụng, chúng có thể hại người nhưng khi nghĩ lại một đứa trẻ muốn bịt miệng một người lý do này có phải hơi khiên cưỡng, vậy thử đưa ra một giả thiết Án Sát Sứ phát hiện được một sự việc liên quan đến Lang Quốc hoặc một người liên quan đến Lang Quốc đang nắm chức vụ trên triều hoặc chức vụ nào đó nói chung là quan nhân vì muốn làm rõ hay có thể là muốn dâng tấu mà bị mất mạng nghe còn có thể tin tưởng hơn là việc một đứa trẻ gϊếŧ người đúng không?" Cảnh Vân bắt đầu lập luận rồi phân tích.

Hoắc Uy Thần liếc nhìn nhân tài mà hắn muốn đưa về dưới trướng còn khó hơn cả lên trời kia, mỗi lần nhận án đều có sự gợi ý đặc biệt hữu dụng từ Cảnh Vân hắn bỗng trong lòng đầy sự tự hào vì đã có bằng hữu tốt.

"Đại Nhân ngài có nghe ta nói không vậy?" Cảnh Vân thấy mãi mà Hoắc Uy Thần không đáp bèn hỏi.

"Được ngày mai ngươi cùng ta vào thành đi tìm vị bằng hữu đó ta muốn tìm hiểu một chút." Hoắc Uy Thần quyết định.

"Cũng được, dù sao ta cũng muốn vào thành mua chút đồ." Cảnh Vân dù có sự do dự nhưng liên quan đến chiến tranh nàng lại nghĩ bản thân hiện đã là con dân của Tây Quốc thì vẫn nên có trách nhiệm một chút.

Hoắc Tông Đế nghe người thân cận kể lại đoạn hội thoại ban nãy miệng nở nụ cười: "Mã Đông Thiên ơi Mã Đông Thiên."

Ông thật sự có chút trách cứ Hoắc Uy Thần hắn bình thường sáng suốt thông minh hơn người vậy mà lần này lại để một người lừa hết lần này đến lần khác, ông trước nay cũng chưa từng mê muội như vậy.

"Lý Tiến cho người đi điều tra người tên Cảnh Vân kia đi, ta chắc chắn sẽ phải bất ngờ lắm đây, hôn nhân của Thần Nhi bảo bọn họ không cần vội nữa." Lý công công sau khi nghe lời nói của Hoắc Tông Đế thì hết sức bất ngờ, vì trước nay không phải Hoàng Thượng vẫn luôn canh cánh trong lòng việc Thái Tử chưa chịu lập phi hay sao, vậy mà lại lệnh xuống không cần gấp, vậy người tên Cảnh Vân kia chẳng lẽ là lý do, nhưng hắn là nam nhân mà.

Lý công công đột nhiên nhớ đấy câu cảm thán ban nãy, chuyện này có lẽ liên quan đến Tả phó Đô ngự sử rồi.

Ngày hôm sau Cảnh Vân cùng Cảnh Vân đi tìm Thạch Dũng, còn Hoắc Tông Đế chỉ biết Hoắc Uy Thần nói là lên đường đi trước, tới khách điếm trong thành nghỉ ngơi.

Khi hai người đến nơi lúc này Cảnh Vân mới biết phủ này đã vắng người vài tháng điều này làm Cảnh Vân hết sức bất ngờ nàng nghĩ đến có phải đã gặp chuyện gì bất trắc thế: "Đại Nhân ngài vẫn nên rời đi trước ta cũng không biết hiện tại hắn đang ở đâu có lẽ phải cất công tìm một phen, có tin ta sẽ báo lại ngài."

"Được rồi nếu có chuyện cứ đến doanh trại Bắc Châu tìm ta." Hoắc Uy Thần cũng nhanh chóng đồng ý nếu con đường này không thể đi thì phải tìm đường khác vì vậy chia ra mỗi người một việc sẽ hiệu quả hơn.

Cảnh Vân tự mình tìm đến Trúc gia trang của Lương gia nơi này ở sâu trong núi dường như không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài, nàng vừa xuống ngựa thì gặp được quản gia trước ấy từng dùng xe ngựa đón nàng.

"Mã công tử ngài có việc gì sao?" Quản gia nhìn Cảnh Vân trong mắt có cảnh giác điều này dù chỉ là vụt qua nhưng thật may Cảnh Vân đã nhận ra nhưng nàng lại cảm nhận ánh mắt ấy không phải dành cho nàng mà giống như phía sau nàng có kẻ khác.

Dù không chắc chắ nhưng nếu cần thì vẫn phải diễn, vậy là Cảnh Vân bình thản tiến lên vui vẻ: "Ta chuẩn bị rời khỏi Bắc Châu nên đến từ biệt Lão phu nhân, trước ấy Lão phu nhân có nhờ ta tìm một thứ hôm nay ta có mang tới." Cảnh Vân hướng lưng về phía sau nên đối phương không nhìn thấy được ánh mắt của nàng chỉ có quản gia rất rõ nàng đây là cố tình nói láo, hơn nữa bàn tay nàng còn cầm ra một hộp gỗ nhỏ, thật ra đây là đạo cụ nàng thường mang theo người để diễn xuất, sống dưới một thân phận giả thì cần chuẩn bị kỹ một chút.

"Công tử đúng là người có thể tin tưởng, lão phu nhân khi nhận được chắc chắn sẽ rất vui vẻ." Quản gia phối hợp vừa nói vừa cầm lấy cái hộp đó còn cố tình mở ra dù không biết kẻ phía sau đứng ở đâu nhưng có thể chắc chắn hắn phải nhìn được món đồ trong hộp.

Trong hộp không phải thứ gì quá đặc biệt đó là một cây trâm bạch ngọc giá trị bình thường.

"Công tử mời vào" Quản gia sau khi nhìn qua mới mời Cảnh Vân vào trong.

Hai người vừa đi vừa nói rất ăn ý phối hợp, Cảnh Vân hỏi sức khỏe của Lương lão phu nhân và Lương lão gia, quản gia đáp lại còn tiện thể kể vài chuyện vui dạo gần đây ở Trúc gia trang mãi tới khi đi vào phía nhà trong quản gia mới ngừng cười.

"Quản gia có phải đã có việc gì xảy ra hay không ta tới tìm Thạch Dũng nhưng phủ đã trống trơn không một bóng người" Cảnh Vân cũng quay về vẻ nghiêm túc lên tiếng hỏi.

Quản gia nghe xong liền dừng bước: "Mã công tử không nên dính líu đến việc này đó là lời của thiếu gia trước khi rời đi, thiếu gia nói chắc chắn Mã công tử sẽ đến tìm nên đã dặn dò tại hạ như vậy."

"Vậy mẫu thân hắn thì phải làm sao, hắn nếu gặp phải chuyện cần phải bỏ trốn vậy Lương phu nhân đâu?" Cảnh Vân lo lắng hỏi lại.

"Phu nhân đã qua đời cách đây một tháng rồi." Quản gia buồn rầu nói.

"Qua đời?" Cảnh Vân khó tin vào tai của chính mình vậy Thạch Dũng hắn phải làm sao, chuyện này càng ngày càng thấy được sự phức tạp, nếu thật sự theo suy đoán trước ấy của Cảnh Vân thì sẽ không chỉ là việc trả thù tư nữa: "Ta có thể gặp Lương lão gia hay không?" Người nàng cần gặp bây giờ đương nhiên là gia chủ của Lương gia.

Quản gia đã sống hơn nửa đời người ông chứng kiến rất nhiều loại người vì vậy ông mới có thể vừa gặp Cảnh Vân đã tin tưởng, người này ông biết chắc chắn là người trọng tình trọng nghĩa nếu không đã không để bản thân gặp nguy hiểm, hơn nữa "hắn" còn là kẻ thông minh màn kịch ban nãy đã chứng minh tất cả.

Cảnh Vân được quản gia đưa đến gặp Lương lão gia, người này so với lần gặp trước đó như già đi thêm vài tuổi, ánh mắt mệt mỏi nhìn Cảnh Vân.

"Là Mã công tử sao, ngươi đến tìm ta có việc gì?" Lương lão gia lên tiếng hỏi.

"Lương lão gia ta đến chỉ mong tìm hiểu được một chút chuyện khi xưa liên quan đến Án Sát Sứ dù ta biết khi nhắc đến việc này sẽ là gợi lại nỗi buồn trong lòng ngài nhưng vì sự việc hệ trọng mong ngài có thể giúp đỡ." Cảnh Vân trực tiếp vào vấn đề chính.

Lương lão gia nhìn Cảnh Vân thấy được nàng với thái độ không phải là bình tĩnh mà có sự vội vàng thế là ông phất tay một cái tất cả người bên trong liền lui ra, phía ngoài cũng có thêm vài thuộc hạ đến canh gác.

"Ngươi nói đi." Lương lão gia thẳng lưng nhìn Cảnh Vân.

"Án Sát Sứ trước kia khi điều tra án không biết có từng nói chuyện với ngài về việc có một vụ án hệ trọng liên quan đến Lang Quốc hay không?" Cảnh Vân được sự cho phép lập tức lên tiếng hỏi.

Lương lão gia trầm ngâm nhìn Cảnh Vân nhắc tới Lang Quốc đối với ông mà nói chính là sự sỉ nhục cơn tức như muốn bộc phát thì Cảnh Vân lại tiếp tục nói: "Ta không có ý định ám chỉ Án Sát Sứ là mật thám cho Lang Quốc thứ ta muốn biết là vụ án Án Sát Sứ nhận có liên quan đến Lang Quốc hay không?"

Lương lão gia lúc này mới thở dài: "Có một lần hắn nói với ta đang gặp khó khăn vì một vụ án buôn muối lậu từ Tây Quốc sang Lang Quốc số lượng muối mỗi lần đi qua con đường ngày càng nhiều, dù đã tập kích để bắt đám người đó nhốt vào nhà lao rồi nhưng chỉ vài ngày sau sẽ lại có đám người khác tiếp tục phạm pháp."

"Việc này không bẩm báo về kinh hay sao?" Cảnh Vân thắc mắc.

"Việc này ta cũng không rõ nhưng hắn nói đã dâng tấu nhiều lần nhưng không nhận được phản hồi, năm đó đến thời điểm trở về Kinh báo cáo công việc thì hắn lại mắc bệnh không thể đi vậy là lỡ mất cơ hội hắn nói năm tới sẽ tiếp tục báo lại chuyện này chỉ là con chưa đợi được đến lúc đó đã..." Nói đến đây Lương lão gia chỉ còn tiếng thở dài ánh mắt lộ rõ vẻ đau buồn.

Cảnh Vân biết việc buôn lậu muối ở cổ đại là phạm pháp nhưng theo nàng biết thường đám người buôn lậu sẽ lựa chọn buôn trong nước thay vì đem đi nơi khác như vậy cũng lâu dài và an toàn hơn, vì sao đám người đó lại mạo hiểm như vậy?

"Vậy những đám người bị bắt thì sao?" Cảnh Vân thắc mắc nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu của Lương lão gia điều này cũng dễ hiểu thôi việc tra án không thể tiết lộ lung tung nhưng có một điểm Cảnh Vân nhận ra là có thể đám người đó một là còn sống hai là bị xử lý bí mật còn nếu đưa ra công đường thì không có chuyện Lương lão gia lại không biết.

"Vậy chuyện của Thạch Dũng là sao?" Cảnh Vân hỏi đến Thạch Dũng.

"Ta cũng không biết hắn đã đi đâu khi rời đi hắn chỉ để lại đúng một bức thư đến cả mặt ta còn không được gặp." Lương lão gia nhắc đến Thạch Dũng thì càng lo lắng hơn nữa giờ Lương gia chỉ còn mình hắn là có thể nhờ cậy vậy mà hết việc này đến việc khác khiến Thạch Dũng cũng dần rơi vào bế tắc.

"Trong thư hắn nói những gì, ngài có thể cho ta biết hay không?" Cảnh Vân tiếp tục hỏi nàng thì lại có suy nghĩ khác nàng không nghĩ Thạch Dũng đang suy sụp mà hắn giống như đang cố bảo toàn mạng sống cố gắng để có thể đưa được sự thật ra ngoài ánh sáng vậy có phải hắn khi điều tra lại đã phát hiện ra việc gì rồi hay không?

"Hắn nói sẽ rời khỏi Bắc Châu một thời gian sau đó dặn dò ta hãy giữ gìn sức khỏe hắn sẽ sớm quay lại ngoài ra không còn gì khác." Nhìn thái độ của Lương lão gia có vẻ đúng là Thạch Dũng không tiết lộ chuyện gì cả.

"Vậy thì Lương lão gia nên làm theo lời Thạch Dũng phải đợi đến lúc hắn trở về làm lấy lại trong sạch cho Lương gia, sẽ sớm thôi." Sau lời này Cảnh Vân xin phép rời đi trước nàng bây giờ muốn tìm Thạch Dũng chính là mò kim đáy biển nàng không chút manh mối về hắn đến cả những việc hắn gặp phải cũng rất mơ hồ, có phải nàng đã sai rồi hay không nếu nàng không khuyên hắn điều tra lại sự việc có lẽ giờ đây người nói chuyện với nàng sẽ là hắn.

Quản gia đi theo Cảnh Vân bỗng âm thầm nhét một mảnh giấy vào tay nàng hành động kín đáo nhanh gọn khiến nàng hết sức bất ngờ nhưng gương mặt rất may là không biểu lộ chút tâm tình nào cả, trước khi rời đi nhìn lại bóng lưng quản gia nàng có thể nói được người này có võ công. Lương gia này có thể an toàn được giữa bão giông không đơn giản chỉ có vài người kề cận, mà chắc chắn Án Sát Sứ đã chuẩn bị rất, rất, rất nhiều người. Ông ấy đã đoán được bản thân cũng như Lương gia xảy ra chuyện gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK