Lý Trạch Niên thấy tôi trở về, lập tức đứng trước cửa mỉm cười với tôi.
Tôi không nhìn cậu ấy, trong đầu chỉ có dáng vẻ một mình cậu ấy đứng ở cuối hành lang mà tôi thấy khi nãy. Chìa khoá trong tay phải mất hai lần mới cắm được – vào trong ổ khoá, sau khi xoay chìa một vòng, tôi mở cửa phòng ký túc xá ra.
“Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.” Tôi không quay đầu lại, nghe tiếng động cậu ấy theo sau tôi vào phòng.
“Bên ngoài lạnh, gọi thức ăn bên ngoài sao?”
Nghe cậu ấy ừ một tiếng, tôi đưa cho cậu một tờ thực đơn, “Xem xem muốn ăn gì?”
Căn phòng nho nhỏ, cũng chỉ có một điểm tốt duy nhất —— vào mùa Đông sau khi về phòng không coi là quá lạnh.
Tôi cởi cái áo khoác dày ra rồi đi tới máy lọc nước ấn mở công tắc, thoáng nhìn cậu ấy kéo một cái ghế ra ngồi xuống, chăm chú nhìn vào tờ thực đơn.
“Cho cậu mượn điện thoại, mình không gọi.”
Cả người cậu ấy ngồi xoay mặt ra sau, kê cằm trên lưng ghế, đốt xương ngón tay cầm di động đỏ bừng, một mạch gọi vài món.
Ăn vô số bữa cơm với Trạch Niên, ngay cả mùi vị yêu thích của cậu ấy tôi cũng đã sớm biết rõ như lòng bàn tay, nhưng bữa cơm hôm nay lại ôm một kỳ vọng khác, nên lúc ngoài cửa thấy cậu ấy đang chờ tôi, có chút vui vẻ đến luống cuống.
“Hồi chiều cậu một mình chạy đi đâu?” Chờ đến sau khi cậu ấy cúp điện thoại, tôi hỏi.
“Đi làm,” cậu ấy trả lời với dáng vẻ đương nhiên, “chiều hôm nay phòng trưng bày có nhân vật quan trọng cần hỗ trợ nên tìm mình qua.”
“À…” xem ra tôi thật sự đã lo lắng vô ích, “vậy sao không nói sớm cho mình biết, gọi điện lại tắt máy.”
“Tối qua mình quên sạc di động, sao vậy?” cậu ấy cười rộ lên.
Cậu có biết hôm nay là ngày gì không? Tôi rất muốn hỏi cậu ấy như vậy, nhưng lời vừa đến khoé miệng lại nuốt xuống, cần gì phải tự tìm phiền não.
Lý Trạch Niên vẫn giữ kiểu ngồi ngược như thế, hai chân duỗi ra hai bên lưng ghế rất dài, vừa cười vừa nói kể cho tôi nghe lúc chiều ở phòng trưng bày đã gặp một chuyện rất thú vị. Thấy đèn báo màu đỏ trên máy lọc nước nhảy sang xanh, tôi rót một ly nước, sau khi hớp hai cái liền đưa cho cậu ấy, chiếc ly sứ trắng ấm áp từ lòng bàn tay này nhanh chóng được chuyền sang người kia, cậu ấy uống vài hớp rồi bụm ly nói tiếp.
Có lẽ là do đúng lúc đụng giờ cơm nên chờ thật lâu mà thức ăn gọi bên ngoài vẫn chưa được đưa tới.
Nghe tôi lớn tiếng phàn nàn, Lý Trạch Niên đứng lên, xách cái túi để trên bàn Trần Gia Hạo sang —— lúc nãy vào cửa, tôi vẫn cố tình không nhìn cậu ấy, thậm chí ngay cả cậu ấy cầm theo cái gì trên tay tôi cũng không để ý.
Hộp bánh gato hình vuông làm bằng giấy được bưng ra khỏi túi, Lý Trạch Niên vừa mở ra vừa nói: “Đói bụng thì giải quyết nó trước đi.”
Do khi nãy cậu ấy bụm ly nước nên ngón tay không còn lạnh đến đỏ bừng nữa, ngón tay thật dài tháo dây ruy băng trên hộp bánh, sau đó mở nắp hộp ra nói với tôi: “Sinh nhật vui vẻ.”
Tôi xin thề bản thân mình chưa từng đoán cậu ấy sẽ xuất ra chiêu này, trong lúc nhất kinh nhất hỉ, cầm lòng không được nên bật cười.
“Không ngờ tới sao? Vốn định cơm nước xong mới lấy ra…” cậu ấy có chút hài lòng, lấy cây nến từ trong túi ra nhìn tôi, “Muốn thử chút không?”
Tôi nhìn vào đôi mắt của Lý Trạch Niên, không nói gì.
Cậu ấy đại khái là do bị nhìn chằm chằm nên có hơi ngượng ngùng, cao giọng hỏi tôi: “Này, muốn hay không hả?”
“Không, ăn bánh đi. Cậu cũng đói phải không?”
“Không muốn ước sao?”
Tôi suy nghĩ một chút, “Ước rồi.” —— là kiểu điều ước cũ nhất: Hi vọng mọi người xung quanh khoẻ mạnh hạnh phúc, nhất là cậu.
Hai người đến cả bánh gato cũng lười cắt nhỏ ra, đơn giản là cũng không quá lớn, dù sao thì cắt hai cái cũng mỗi người một cái nĩa để ăn, mặc dù có hơi lộn xộn, nhưng tôi cảm thấy đây là ngày sinh nhật vui vẻ nhất.
Sau đó, tôi và Trạch Niên lại đem một bàn thức ăn cậu ấy gọi ăn đến chỉ thiên mới dừng lại. Đem hộp đựng thức ăn bên ngoài đi vứt, quay về thấy cậu ấy thoả mãn ngồi ngửa đầu tựa lưng vào ghế, nói ăn thật thoải mái.
“Cảm ơn bánh của cậu.”
Cậu ấy nghiêng đầu, đưa mắt nhìn tôi, nở một nụ cười khinh bỉ, “Cậu thật sự cảm ơn mình sao? Vậy cậu ngay cả chỗ ở cũng tìm cho mình, ân huệ lớn như vậy, có phải mình cũng nên cảm ơn cậu hay không?”
“Nói thì chính là vậy,” tôi dựa vào mép giường, mỉm cười với cậu ấy, bắt đầu nổi lên ý muốn trêu đùa, “Không thì nợ nhân tình dùng thịt bồi thường đi?”
Cậu ấy nghe xong, có hơi mất tự nhiên đứng lên, cầm ly đến rót nước, chậc một tiếng, xì mũi coi thường lời nói của tôi. Tôi cúi đầu, cũng không nói gì thêm.
Đêm đó, chúng tôi nói chuyện thật lâu, chuyện Đông Tây Nam Bắc gì đó đều nói, giống như một cặp vừa quen nhau vài ngày rồi lại hận vì sao lại gặp nhau trễ như vậy. Huyên thuyên tán dóc cho đến khi ký túc cấm cửa, tôi nhìn kim đồng hồ trên tay chỉ còn chút nữa qua là qua mức 11 giờ, sau đó mở miệng bảo cậu ấy ở lại, dù sao… cũng đã đóng cửa.
Giường đơn nhỏ hẹp khiến cho cả hai dù chỉ di chuyển nửa tấc cũng gặp khó khăn, chúng tôi cứ nằm kề vai nhau như thế, không cần phải nghiêng mặt cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của người kia.
Tôi gối tay trái ra sau đầu, im lặng lắng nghe Trạch Niên nói từ những kinh nghiệm học được trong mấy ngày làm việc ở phòng trưng bày đến những hoài bão riêng. Mới ngoài hai mươi tuổi, đã có nhiều điều để kể như vậy, có nhiều giấc mơ muốn theo đuổi như vậy, có lẽ sau này nhìn lại, sẽ cảm thấy những ý nghĩ ấu trĩ này khiến người ta buồn cười, nhưng một khi qua độ tuổi này, thì ngay cả việc bộc lộ ra hết những dục vọng cũng đánh mất.
Cậu ấy nhắc đến một số chuyện bất công và oan ức mà mình đã trải qua, cũng thừa nhận bản thân từng phạm lỗi. Lúc nghe xong tôi cảm thấy thoải mái, còn cậu ấy thì bật cười.
“Thoải mái thật, cậu giống như có tài năng đặc biệt? Rõ ràng là sai mà cũng có thể bị cậu nói thành đúng sao?”
Tôi nằm bên cạnh cậu ấy, chỉ cảm thấy nụ cười kia nhẹ nhàng bay, giống như bay vào trong tai tôi.
Tôi cũng cười, nói: “Nói thế cứ như mình chuyên đổi trắng thay đen vậy…”
Chờ đến lúc cái máy hát dừng lại, cũng đã gần khuya. Có lẽ là do thật sự nói quá nhiều, hơi thở của Lý Trạch Niên rất nhanh đã trở nên nhẹ nhàng. Tôi nghĩ rằng mình cũng sẽ nhanh buồn ngủ thôi, nhưng không ngờ đại não lại tỉnh táo một cách khác thường. Muốn rút lại cánh tay vẫn luôn kê sau đầu mới phát hiện khớp xương từ lâu đã đau đến gần như không thể căng ra được.
Tôi dùng động tác nhỏ nhất để xoa bóp lại các khớp xương tê dại ở cánh tay trái cho mình, đơn giản nghiêng người sang phía bên phải, lấy tay kia chống đầu nhìn Lý Trạch Niên bên cạnh —— cậu ấy vẫn nằm ngửa giống như lúc đầu, mi mắt đã khép lại cũng rất yên ổn.
Đây là khoảng cách mà tôi gần Lý Trạch Niên nhất trong hơn ba năm nay, mà tôi không phải không thừa nhận, cái loại cảm giác tâm dương lại động lòng khiến tôi thật sự không đành bỏ lỡ cơ hội này. Cuối cùng, tôi khẽ hôn nhẹ lên môi cậu ấy, cũng chỉ vẻn vẹn một giây ngắn ngủi, nhưng một giây này, bù đắp cho tất cả những chuyện cũ tôi đã viết về cậu ấy từ trước đến nay, cũng để cho tôi thấy được cậu ấy sắp lần nữa vui vẻ từng giây từng phút.