“Anh không có thanh lý giúp em sao? Sẽ tiêu chảy, sẽ phát sốt, quan trọng là sẽ ảnh hưởng em phát huy trong thi đấu.” Tâm hắn rất rộng rãi, sớm đã quên ngăn cách ngày hôm qua không còn một mảnh, bẻ ngón tay lải nhải.
Tiết Tử Hiên siết chặt eo hắn, đụng đụng bên trong, khàn giọng trêu đùa: “Dù sao cũng phải thanh lý, dứt khoát lại bắn một hồi, đổ đầy em.”
Chu Doãn Thịnh rất muốn mắng vào mặt y, nhưng đến cùng khuất phục dưới thế công hung mãnh, đứt quãng nói: “Có, có ai, nói qua, anh lên giường là cầm thú, dưới, giường, là thân sĩ?”
“Không có, bởi vì anh chỉ lên giường với em, anh chỉ yêu mình em.” Tiết Tử Hiên một mặt mạnh mẽ đưa đẩy, một mặt thổ lộ. Trừ thiếu niên trong lòng, thân thể hắn không thể chịu đựng được bất luận kẻ nào đụng chạm.
Kích tình qua đi, Tiết Tử Hiên ôm thiếu niên thắt lưng đau nhũn chân vội vàng chạy vào phòng tắm thanh lý, sau đó mua mấy viên thuốc xổ cùng thuốc hạ sốt, cùng đến đại sảnh kim sắc.
Chu Doãn Thịnh lười biếng không muốn động, cơ hồ là bị thanh niên vừa tha vừa ôm mang đến phòng nghỉ, thấy hắn đôi mắt thấm ướt, cánh môi sưng đỏ, Tiết Tịnh Y hận không thể nhào lên xé nát hắn ra.
“Tiểu Di làm sao vậy?” Vì có thể cùng ca ca nói vài lời, nàng không thể không vờ như thân thiết.
Tiết Tử Hiên cũng không phản ứng nàng, hôn hôn gò má thiếu niên còn ửng đỏ, dặn dò: “Đều là lỗi của anh, đêm qua quên giúp em rửa sạch. Nếu lát nữa em cảm thấy choáng váng đầu hoặc là bụng không thoải mái, nhất định không cần cậy mạnh, chúng ta trực tiếp bỏ thi.”
“Không bỏ thi, em đã nói nhất định phải lấy giải quán quân.” Chu Doãn Thịnh muốn nhìn thử xem, sau khi đánh vỡ quỹ tích vận mệnh, Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện sẽ sinh ra biến hóa thế nào.
“Được được, lấy giải quán quân, em là giỏi nhất.” Tiết Tử Hiên cười hùa theo, thấy nhân vên công tác thông tri mọi người qua rút thăm, lúc này mới lưu luyến không rời đi.
“Lấy giải quán quân? Bằng vào ngươi?” Tiết Tịnh Y đợi ca ca đi rồi, lập tức lộ ra biểu tình ác độc.
Chu Doãn Thịnh cũng lười phản ứng nàng, lắc lư đi xa. Vận khí của hai người đều rất tốt, một rút số năm, một trút số sáu.
Tuyển thủ tiến vào vòng chung kết phần lớn thực lực phi phàm, mấy màn biểu diễn trước phi thường phấn khích, thính phòng liên tiếp bộc phát tiếng vỗ tay nhiệt liệt, còn có người lớn tiếng kêu “Encore”.
Khi Tiết Tịnh Y lên sân khấu, dưới đài tiếng hô một mảnh, có thể thấy được kỳ vọng rất cao vào nàng, cả Olsen đều quay đầu lại, nói với đệ tử: “Muội muội ngươi thật không sai, nàng diễn tấu tràn ngập kích tình, hoàn toàn kế thừa phong cách của ngươi.”
Tiết Tử Hiên không tỏ rõ ý kiến “Ân” một tiếng. Hắn chậm rãi vỗ tay, thái độ không lạnh không nóng, khi người chủ trì báo ra khúc nhạc Tiết Tịnh Y muốn diễn tấu mới lộ ra biểu tình khiếp sợ.
Hắn vạn vạn không nghĩ tới, nàng biểu diễn khúc mục dĩ nhiên là [ Dear Palos Chelf ], đời trước, do Tiểu Di hoàn mỹ suy diễn, cũng khiến em thuận lợi tiến vào vòng bán kết.
Bản nhạc này trong lịch sử âm nhạc cổ điển được xưng là “Âm nhạc ma quỷ”, do những hợp âm hoàn toàn không hợp nhau liên tục tạo thành, cả bản nhạc từ đầu tới cuối đều dừng lại tại cao trào, không có phần nào thư hoãn. Cần phải đầu nhập rất nhều tinh lực cùng tình cảm, mới có thể diễn tấu nó hoàn mỹ. Giai điệu của nó phi thường cổ quái, thậm chí có thể gọi là khó nghe, tình cảm va chạm xé rách sẽ khiến người diễn tấu cùng người nghe rơi vào điên cuồng.
Rất nhiều nghệ sĩ dương cầm nổi danh từng có ý đồ khiêu chiến bản nhạc này, không có ngoại lệ, tất cả đều lấy thất bại mà chấm dứt, bởi vì bên trong khúc nhạc dung nhập cường liệt yêu cùng hận, khiến nó có ma lực phá hủy nhân tâm.
Theo Tiết Tử Hiên biết, đời trước, ngườ duy nhất có thể suy diễn nó đến mức hoàn mĩ, chỉ có Tiểu Di. Thế nhưng trước mắt, Tiết Tịnh Y lại không biết tự lượng sức mình lựa chọn này bản nhạc, trái tim yếu ớt của nàng có thể thừa nhận sao?
Nhưng mà Tiết Tịnh Y biểu hiện lại khiến Tiết Tử Hiên sửng sốt, cũng khiến người xem dưới đài rung động. Nàng điên cuồng ấn phím đàn, tuy rằng đàn sai lầm mấy âm phù, nhưng yêu hận cường liệt kia lại hung hăng đâm vào đáy lòng mỗi người.
Nàng minh bạch chân lý của bản nhạc này. Đây là một khúc nhạc báo thù, soạn giả đang báo thù thế tục cùng tử thần đã cướp đi người mình yêu. Cho nên, nàng hoàn toàn có thể lý giải loại oán hận muốn xé nát toàn thế giới, cái loại điên cuồng đến tình nguyện dấn thân vào địa ngục cũng muốn đoạt lại người yêu.
Nàng chầm chậm gõ phím đàn, bởi dùng lực quá mức, mái tóc xõa tung đã hoàn toàn rối loạn, che khuất hai gò má nàng, ánh mắt cừu hận cùng oán độc lộ ra từ khe hở sợi tóc, khiến nàng nhìn qua giống như ma quỷ.
Một khúc kết thúc, dưới đài im lặng đến kim rơi cũng có thể nghe thấy, vẫn là Olsen đứng lên vỗ tay đầu tiên, người xem mới lục tục hồi thần, sau đó là tiếng vỗ tay như sấm.
“Âm nhạc ma quỷ nên do ma quỷ đến diễn tấu, bạn cùng bản nhạc hoàn toàn đồng hóa, hơn nữa chinh phục tôi, tôi cho bạn tròn điểm.” Olsen kích động bình luận, cuối cùng nhìn về phía đệ tử, trêu chọc nói, “Sean, ngươi cảm giác thế nào? Muội muội của ngươi có thể kế thừa y bát của ngươi sao?”
Tiết Tử Hiên vẫn chưa vỗ tay, nhìn micro thầy mình đưa tới, thản nhiên mở miệng:“Nàng đích xác là ma quỷ.”
Thính phòng phát ra tiếng cười vang. Bọn họ cho rằng Sean nói là thành đồng tình, nhưng ở đây chỉ có ba người biết, những lời này không có bất cứ hàm nghĩa khen tặng nào, mà là nói thật. Tiết Tịnh Y đích xác là ma quỷ.
Cuối cùng, giám khảo cùng phe với Olsen cho hai điểm tròn, hai điểm 19.5, nhưng rất đáng tiếc, một giám khảo phái khác càng chú ý kỹ xảo, nàng đàn sai mấy âm phù, đây là chuyện không thể tha thứ, nên cho điểm cũng không cao, nhưng cũng không thấp, chia đều xuống cũng được 92 điểm, trước mắt xếp vị trí thứ nhất.
Tiết Tịnh Y chậm rãi xuống đài trong âm thanh ủng hộ của mọi người, thấy thiếu niên chờ đợi trong cánh gà, lộ ra nụ cười chí đắc ý mãn.
Chu Doãn Thịnh cũng không khẩn trương chút nào, hắn buông mi nhìn trí não, mặt trên hiện lên một hàng chữ, đây là nhiệm vụ hệ thống mới tuyên bố — thua Tiết Tịnh Y trong cuộc thi.
“Xuy, ngươi bắt ta thua, ta lại càng muốn thắng, chúng ta chờ xem.” Hắn lặng lẽ nói, không hề ngoài ý muốn cảm nhận được thân thể bắt đầu đau đớn. Đây là hệ thống thực thi trừng phạt, hắn không muốn thua, như vậy nó liền khiến hắn đau đớn đến không thể đàn tấu.
Thế nhưng nó tuyệt không thể tưởng được, những đợt trừng phạt không hề kiêng nể trước kia đã sớm khiến thiếu niên sinh ra sức chống cự đau đớn, hắn từng bước một đi lên đài, vẫn không chào người xem cùng giám khảo, mà là ngẩng cao cằm, lộ ra biểu tình kiêu căng. Đau đớn chẳng những không thể phá hủy ý chí hắn, ngược lại khiến hắn càng thêm phấn khởi.
Cùng lúc đó, người chủ trì tuyên bố khúc nhạc thiếu niên diễn tấu — [ Khoe khoang ].
Dưới đài nhất thời ồ lên. Không hề nghi ngờ, luận về độ khó kỹ thuật, bản nhạc này chiếm cứ địa vị cao nhất trong lịch sử đàn dương cầm. Đây là do Sear – hoàng đế đàn dương cầm thế kỷ trước diễn tấu khiêu chiến các đại sư cùng thời kì, hắn tự xưng mình là nghệ sĩ đàn dương cầm vĩ đại nhất bấy giờ, không có kẻ thứ hai, hắn đem biên khúc xinh đẹp nhất, kỹ xảo cao siêu nhất, âm phù nhảy nhót nhất, dung hợp vào trong bản nhạc. Hơn nữa dự ngôn, trên thế giới, người có thể đàn tấu nó hoàn chỉnh đạn nhất, chỉ có chính mình.
Cho tới bây giờ, dự ngôn đó vẫn chưa có ai đánh vỡ. Những nghệ sĩ thế kỷ mới lục tục khiêu chiến, lại lục tục thất bại. Bản nhạc này trở thành một ngọn núi cao không thể trèo lên.
Sears dựa vào ngạo mạn biên soạn nó, đây là thuần túy huyễn kĩ, mà không phải phát tiết tình cảm, chỉ cần người diễn tấu đủ ngạo mạn, hơn nữa có kỹ xảo cao siêu như Sears là có thể suy diễn nó hoàn mỹ.
Trên đường đi đến hội trường, Chu Doãn Thịnh cùng Tiết Tử Hiên không hẹn mà cùng lựa chọn bản nhạc này, bởi vì chỉ có nó có thể bù lại khuyết điểm thiếu thốn cảm tình của Chu Doãn Thịnh.
[ Khoe khoang ], cư nhiên là [ Khoe khoang ] đáng chết! Tiết Tịnh Y cảm giác phi thường không ổn.
Olsen ngồi ở ghế giám khảo đã rung lên râu quai nón, hắn lắc đầu, ồm ồm nói: “Ngay cả Sean cũng không thể thuận lợi đàn xong bản nhạc này, ta không thể tin được có người thế nhưng lựa chọn nó. Vị tuyển thủ này rất có dũng khí, đồng thời hắn cũng đang khiêu chiến hai vị hoàng đế đàn dương cầm thế kỷ trước cùng thế kỷ này, ta rất chờ mong.” Nói là chờ mong, nhưng biểu tình phiền chán nói cho mọi người, tuyển thủ này bất quá là được ăn cả ngã về không.
Khán giả cho tiếng vỗ tay mang tính cổ vũ.
Tiết Tử Hiên nhìn thiếu niên ngẩng cao cằm ngồi ở trước đàn dương cầm, dùng khẩu hình vô thanh nói: “Cố gắng, gà trống tơ của anh.”
Chu Doãn Thịnh hiểu được thần ngữ, thông qua màn hình lớn thấy khuôn mặt đặc tả của thanh niên, biểu tình kiêu căng cương ngạnh tại chỗ, thầm nghĩ: Gà trống tơ, cái quỷ gì? Thi đấu xong anh nhất định phải giải thích rõ ràng cho em!
Đàn tấu đàn dương cầm, lão tử chính là thiên hạ đệ nhất, cái gì Sears, Tiết Tử Hiên, Olsen, đều phải lui ra sau cho ta! Hắn yên lặng thôi miên chính mình, biểu tình vốn đã ngạo mạn không ai bì nổi càng trở nên muốn ăn đòn sau đó nâng hai tay, bay nhanh tiến vào đoạn nhạc thứ nhất. Cơ hồ mỗi khi đàn xong một đoạn nhỏ, hắn liền đổi ngay một loại kỹ xảo khác, đầu ngón tay trắng nõn dưới ánh đèn tụ quang chiếu rọi xuống giống đóa hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết.
Hắn thành thạo có thừa khả năng khoe khoang tài nghệ mình dày công tôi luyện, biểu tình càng ngày càng kiêu căng, thái độ càng ngày càng không tận tâm. Đàn đến đoạn nhạc thứ ba có tiết tấu nhanh nhất, hắn thậm chí đứng lên, làm một động tác lắc lư, hiển nhiên thích thú ở trong đó. Hắn không phải đang đàn tấu đàn dương cầm, mà là đang đùa nghịch đàn dương cầm, khi mọi người triều bái đàn dương cầm như một loại thánh vật, hắn lại xem nó trở thành đồ chơi, mà hắn thì là chúa tể.
Đây là một loại miệt thị, hơn nữa ngạo mạn đáng chết tới cực điểm. Nhưng chính bởi vì hắn ngạo mạn, hắn khinh thường, hắn cà lơ phất phơ, không kiêng nể gì, khiến cho tiếng đàn của hắn mang đầy mị lực không gì sánh kịp.
Một khúc kết thúc, hắn đứng chỗ đó, không có gật đầu, không có cúi đầu, chỉ là vuốt vuốt lọn tóc ướt mồ hôi bên thái dương, thái độ ngạo mạn đến cực điểm, giống một quốc vương chân chính.
Khán giả dưới đài toàn bộ đứng lên vỗ tay, điên cuồng hô “Encore”, bọn họ triệt để bị thiếu niên chinh phục. Tiết Tử Hiên đặc biệt kích động, hắn vỗ tay đến hai tay đỏ bừng, đưa cho thiếu nên một cái lại một cái hôn gió.