Chương 22: Vương Quý phi cùng Tạ Hoàng hậu trở về.
Trên lưng ngựa, Vương Lệnh Nghi lưng thẳng tắp, cằm hơi thu lại một chút.
Minh Đức cưỡi ngựa từ từ đi đến bên cạnh Vương Lệnh Nghi, nhìn nàng bày ra bộ dạng thập phần nghiêm túc như vậy, lông mi liền giãn ra, mỉm cười nói: "Không cần khẩn trương."
Ai thèm khẩn trương? Vương Lệnh Nghi rất muốn ác mồm ác miệng trả lời một câu, bất quá ở trước mặt mọi người, lời này Tạ Hoàng hậu nhất định sẽ không nói ra miệng a. Giống như Tạ Bảo Lâm, nàng ra vẻ không mấy quan tâm, chỉ có thể nói thầm trong lòng.
Vương Lệnh Nghi dựa vào những biện pháp Tạ Bảo Lâm đã dạy mình, chuyển lực chú ý đến trên người Đạp Tuyết. Bất quá ở trong tình huống này, nàng phát hiện ra cho dù mình có tập trung toàn bộ sự chú ý vào Đạp Tuyết cũng không có cách nào khiến cho nàng kiềm chế được cảm xúc của bản thân, Vương Lệnh Nghi liền lập tức yên lặng tự mình đọc hai bài thơ.
Lúc học thơ nàng sẽ cảm thấy đau khổ rất nhiều a. Cảm giác kia sau khi đọc thơ quả thật liền vơi đi ít nhiều.
Vương Lệnh Nghi tìm được lông bờm của Đạp Tuyết, học thuộc lòng nói một câu, rồi lại vuốt ve xuống lưng nó, tiếp tục nói một câu, sau đó từ lưng vuốt ve lên đầu.
Cứ như vậy ba bốn lần, tính toán thời gian, rốt cuộc cung nhân cũng ra lệnh một tiếng. Vương Lệnh Nghi nghe thấy khẩu lệnh, kẹp lấy bụng ngựa. Đạp Tuyết rất có linh tính, gần như là cùng lúc khi Vương Lệnh Nghi phát ra tín hiệu, Đạp Tuyết liền chạy vào rừng cây.
Mọi người ở trong rừng cây dần dần phân tán ra, mỗi người đi về một hướng.
Đạo lý khi săn bắn, thứ nhất chính là tốc độ phải mau, thứ hai chính là tiễn pháp phải tốt. Vương Lệnh Nghi giục ngựa chạy thật nhanh, ở trong rừng chạy như bay qua từng bụi cây rậm rạp, thẳng đến khi nàng trông thấy phía xa xa xuất hiện một con gà rừng có bộ lông thập phần rực rỡ. Con gà rừng kia đang ở trong bụi cỏ nghỉ ngơi. Vì vậy Vương Lệnh Nghi giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại ở một vị trí không quá gần cũng không quá xa, từ bao đựng tên phía sau lưng lấy ra một mũi tên, giương cung, nhắm ngay con gà rừng kia, chậm rãi kéo cung.
Thời khắc mũi tên vừa bắn ra, Vương Lệnh Nghi đã biết mình bắn lệch rồi.
Mũi tên sượt qua, con gà rừng đoán chừng đã bị thương, nhưng may mắn vẫn còn sống, nó lập tức giãy giụa bỏ chạy, tốc độ so với bình thường nhanh hơn nhiều lắm. Vương Lệnh Nghi nhất thời cũng không bắn tiếp mũi tên thứ hai.
"Ngươi như vậy, có thể bắn trúng con mồi sao?"
Vương Lệnh Nghi giật mình nhìn về phía sau, chỉ thấy trong bao vải của Minh Đức đã đựng không ít con mồi. Mà trên trán nàng còn đổ chút mồ hôi, những sợi tóc mai không chịu nghe lời dính tán loạn trên gương mặt nàng.
Vương Lệnh Nghi nói: "Không phiền Công chúa hao tâm tổn trí."
Nàng lập tức quay đầu đi về hướng khác.
Minh Đức thật sự mặt dày theo tới đây a. Vương Lệnh Nghi lòng dạ không như ý, cảm thấy có chút khó chịu liền cưỡi Đạp Tuyết chạy nhanh hơn một chút, cũng chưa từng nghĩ rằng, nàng nhanh, Minh Đức càng nhanh hơn, nàng chậm lại, Minh Đức cũng theo nàng đi chậm lại.
Việc duy nhất không có sự khác biệt, là Minh Đức khoảng cách nàng một mực gìn giữ tại hai trượng xa bên ngoài.
Nói mãi nàng cũng không chịu rời đi, lại so đo với nàng, Vương Lệnh Nghi chỉ sợ trong lòng sẽ không thể nào cảm thấy thoải mái được. Vì vậy nàng sáng suốt mặc kệ Minh Đức lẽo đẽo ở phía sau lưng, chỉ cần xem như nàng không tồn tại, nên đi chỗ nào liền đi đến chỗ ấy, nên đi săn liền đi săn a.
Minh Đức phía sau cũng không tiếp tục đi săn nữa, chỉ lẳng lặng đi theo nàng, nhìn Vương Lệnh Nghi dần dần nâng tay giương cung, ban đầu mũi tên bắn ra lệch đi một chút, sau đó lại có thể thu về một con mồi, cũng coi như là ngày hôm nay có chút thu hoạch.
Gần nửa canh giờ, người cùng ngựa đều cảm thấy mỏi mệt, Vương Lệnh Nghi thả lỏng dây cương, tỏ ý muốn cho Đạp Tuyết đi chậm lại, thẳng đến khi nghe thấy thanh âm róc rách ngay khe núi, nàng mới men theo thanh âm đi qua.
Vượt qua mấy cây cổ thụ, bước qua vài lùm cây thấp bé, một thác nước thật nhỏ ngẫu nhiên mang theo vài mảnh cây cỏ ồ ồ chảy xuống, hình thành một con suối dài không đến một trượng. Vương Lệnh Nghi túm nhanh dây cương, trở mình xuống ngựa, từ trong bao vải chính mình mang theo bên người lấy ra hai củ cà rốt đút cho Đạp Tuyết ăn.
Minh Đức chậm rãi đem con ngựa của mình buộc ở một cái cây đại thụ bên cạnh dòng suối, mặc cho nó ăn cỏ uống nước. Mà Minh Đức lúc này cũng tỏ vẻ không thèm để ý, tùy tiện ngồi dưới gốc cây, dựa vào thân cây lắng im nhắm mắt dưỡng thần.
Trong vòng nửa canh giờ này, Minh Đức một câu cũng không nói với Vương Lệnh Nghi, chỉ im lặng ở bên cạnh.
Vương Lệnh Nghi đút thức ăn cho Đạp Tuyết, ôn nhu vỗ nhè nhẹ lên cổ nó, cũng không cột nó lại, để nó một mình đi loanh quanh ở khu vực gần đó. Sau đó nàng trực tiếp ném cho Minh Đức một gốc cà rốt chưa rửa qua cũng chưa lau qua, liền nói: "Ăn đi."
Minh Đức nói: "Ngươi cho ngựa ăn a?"
Vương Lệnh Nghi chẳng muốn nói nhiều lời như vậy, chỉ nhàn nhạt nói: "Ngươi không muốn ăn vậy liền cho Đạp Tuyết."
Minh Đức cầm củ cà rốt trong tay, cọ xát một chút lên y phục của mình, sau đó trực tiếp đưa lên miệng nhai.
Đây tuyệt đối không phải là Minh Đức mà Vương Lệnh Nghi quen biết!
Vương Lệnh Nghi chính mình thì từ trong một cái túi khác lấy ra điểm tâm đã chuẩn bị trước đó, nhai chậm rãi, đang nhai đột nhiên cảm thấy có chút mắc nghẹn, lại mở ra túi nước, nhã nhặn uống vài ngụm.
Minh Đức một tay nâng cằm, nhìn nàng ăn đến vui vẻ, hỏi: "Ngươi tự chuẩn bị bánh ngọt cho mình, lại nhẫn tâm để ta ăn cà rốt."
Vương Lệnh Nghi không lên tiếng.
Minh Đức lập tức ngồi dậy đi về phía Đạp Tuyết, sau đó từ trong túi đựng con mồi của Vương Lệnh Nghi xách ra một con thỏ rừng.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Vương Lệnh Nghi lập tức cảnh giác, liền muốn đứng lên ngăn cản.
Minh Đức nói: "Ta không săn được thỏ, mượn của ngươi một con, sau đó trả lại ngươi."
Vương Lệnh Nghi nghĩ lại: "Ngươi muốn nướng thỏ cho ta ăn?"
Minh Đức cũng không quay đầu lại: "Muốn ăn sao?"
"..." Vương Lệnh Nghi muôn phần coi thường bản thân, nàng vốn dĩ không thể kiên định phủ nhận a.
"Muốn ăn liền đi nhặt chút gỗ khô lại đây." Minh Đức sai khiến người khác thật ra rất thuận miệng.
Nếu như là Tạ Bảo Lâm gặp phải loại tình huống này thì sẽ như thế nào a? Vương Lệnh Nghi nghĩ, đại khái Tạ Bảo Lâm trên mặt sẽ chẳng thèm để ý tới, sau đó chờ thịt đã nướng chín rồi trực tiếp đưa tay cầm là được.
Minh Đức thấy nàng còn không chịu phản ứng, lại nói: "Ta phải lột da nó, ngươi giúp đỡ ta một chút."
Hỗ trợ thì vẫn có thể nha. Từ ngữ vừa thay đổi Vương Lệnh Nghi liền chấp nhận.
"Ta đi xem thử." Vương Lệnh Nghi nói một câu.
Minh Đức ân một tiếng đáp lại.
Vương Lệnh Nghi cúi đầu tìm rất cẩn thận, chỉ cần chút cây nhỏ cùng bụi cỏ chết héo, Vương Lệnh Nghi liền sẽ đưa tay ra thu lại. Kì thật Minh Đức nói ra cũng thật dễ dàng, ở đâu ra nhiều củi khô như vậy để nhặt về nhóm lửa? Vương Lệnh Nghi tìm một vòng lớn, cuối cùng cũng chỉ nhặt được một đống nhỏ vừa vặn ôm trong lồng ngực.
Giương mắt nhìn xung quanh, trực giác cho Vương Lệnh Nghi biết mình đã đi quá sâu vào bên trong rồi. Mà khu vực săn bắn đều có phân chia phạm vi, ở chỗ cần thiết sẽ để lại một chút dấu hiệu, để tránh việc mọi người đi ra khỏi khu vực săn bắn.
Vương Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, coi như không có dấu hiệu, nàng cũng không thể càng đi về phía trước, đi quá xa không chịu trở về cũng không nói, lạc đường mới là chuyện lớn.
Nàng men theo trí nhớ đi trở về, trên đường đi nàng lại cẩn thận kiểm tra trên mặt đất, miễn cho trong lúc vội vã lại giẫm trúng bẫy thú người dân bày trên đường đi.
Cũng may trí nhớ của Vương Lệnh Nghi cũng không tệ, cuối cùng vẫn thuận lợi quay trở về. Vừa trở về, liền trông thấy Minh Đức đang cầm trong tay nhánh cây đã xiên vào con thỏ được rửa sạch sẽ, tựa hồ chờ rất lâu rồi.
"Tại sao lâu như thế?" Minh Đức thấy nàng bước tới, liền đứng dậy, để Vương Lệnh Nghi cầm đống nhánh cây nhỏ kia thả lên trên mặt đất, mới thuận miệng hỏi.
Vương Lệnh Nghi nói: "Nhặt được nhiều như vậy khả năng cũng không đủ, bất quá vừa rồi ta một mực đi về phía Tây Bắc, cũng không nhìn thấy rào chắn, không dám đi quá xa đã trở lại rồi."
Minh Đức đang thổi cây đốt lửa, nghe vậy liền nói: "Chỗ đó còn rất xa."
Lửa cuối cùng cũng chịu bốc cháy rồi, Minh Đức động tác thành thạo, giống như trước đây đã từng làm qua rất nhiều lần, nàng giơ con thỏ lên, nướng trong chốc lát liền lật sang mặt còn lại.
Vương Lệnh Nghi nói: "Ăn xong rồi, chúng ta liền chia nhau quay về, còn có trận đấu a."
Minh Đức cười nhạo nói: "Ta so với ngươi làm cái gì."
Vương Lệnh Nghi thần sắc dần dần trở nên khó coi, nàng nói: "Cho nên ngươi đang đùa giỡn với ta."
Minh Đức lúc này mới chú ý tới Vương Lệnh Nghi tâm tình biến hóa, hỏi: "Ngươi cảm thấy ta đang đùa với ngươi?"
"Ngươi có thể đừng tự cho là mình đúng như vậy có được không?" Vương Lệnh Nghi mãnh liệt đứng lên, "Ngươi muốn như thế nào mới chịu hài lòng? Dựa vào cái gì người khác phải nhân nhượng ngươi? Ngươi nói muốn so tài với ta, được, Hoàng thượng cũng đồng ý, vậy ta so là được. Ngươi muốn theo ta tới đây, ta để ngươi đi là được. Mà ngươi còn nói ngươi so tài với ta cũng không có ý nghĩa, ngươi làm theo ý mình như vậy, cuối cùng đến lúc nào mới có thể thay đổi?"
Thanh âm Minh Đức trầm xuống: "Ngươi cho là như vậy?"
Vương Lệnh Nghi quay đầu lại.
"Ngươi cho là như vậy?" Minh Đức lặp lại, gằn từng chữ, "Vương Lệnh Nghi?"
Vương Lệnh Nghi chấn động mạnh, nàng lúc trước từng có rất nhiều mối nghi ngờ vô căn cứ, mà nàng cuối cùng cũng không thể xác nhận, hôm nay Minh Đức rốt cuộc vẫn chịu không nổi đã nói ra ngoài miệng rồi, nàng vì cái gì lại có thể cảm thấy kinh ngạc a?
"Ta là người sai rồi sao?" Minh Đức ánh mắt trầm lắng nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp giờ phút này bỗng nhiên trở nên thật lạnh lùng, như một khối băng vẫn chưa tan.
Vương Lệnh Nghi nghẹn lời, lại có chút bất đắc dĩ không biết làm thế nào.
Minh Đức dứt khoát đem con thỏ đã nướng sắp chín thuận tay ném vào trong đống lửa, nàng đứng lên, bước về phía Vương Lệnh Nghi, thẳng đến khi đứng ở trước mặt nàng mới chịu dừng lại, nói: "Ngươi ngồi ở vị trí Hoàng hậu này đã ngồi đến nỗi ngay cả chính ngươi là ai cũng không biết?"
"Chuyện này không liên quan đến ngươi." Vương Lệnh Nghi nói khẽ.
Vóc dáng của Tạ Bảo Lâm so với Minh Đức cũng không khác biệt lắm, chiều cao cũng tương đương nhau, nhưng Minh Đức giờ phút này mặc dù cùng Vương Lệnh Nghi mặt đối mặt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy bị khí thế của nàng áp chế.
Minh Đức nhìn người trước mặt này khuôn mặt hoàn toàn bất đồng, Vương Lệnh Nghi mặc dù đang khẩn trương nhưng khí chất cũng chưa từng thay đổi, cảm thấy nàng giống như đã thay đổi, giống như lại không có gì thay đổi.
"Đúng." Minh Đức đôi môi nhẹ nhàng nhả ra một chữ.
Vương Lệnh Nghi lui về phía sau một bước, vừa nói: "Ngươi phát hiện lúc nào?"
Minh Đức dường như đã nghe được một câu nói không thể tưởng tượng nổi, nàng nói: "Ngươi vẫn vô tri vô giác như vậy."
"Nếu như ngươi chỉ muốn cười nhạo ta, vậy ta nghĩ ta nên rời khỏi đây." Vương Lệnh Nghi thanh âm cũng lạnh xuống, nói xong liền xoay người đi đến bên cạnh Đạp Tuyết.
"Tự nhiên là biết ngay từ ngày đầu tiên." Minh Đức thản nhiên nói, "Lần đầu tiên ta trở về đây. Vương Lệnh Nghi, ngươi nên biết rõ, một người cho dù trên mặt được ngụy trang hoàn mỹ, cuối cùng vẫn sẽ xuất hiện sai lầm. Mà nếu như có một người hiểu rõ từng tính cách cử chỉ của ngươi, ngươi càng không thể trốn chạy."
Vương Lệnh Nghi đưa lưng về phía nàng, đứng im tại chỗ. Lý trí nói cho nàng biết việc nàng nên làm ngay lúc này chính là lập tức lên ngựa, mà bước chân như thế nào cũng không thể chuyển động.
"Tạ Hoàng hậu xưa nay trong sáng vô tư, sao có thể không dám nhìn vào mắt của ta?" Minh Đức chậm rãi nói, "Quan hệ của ta cùng Tạ Hoàng hậu, bất quá cũng chỉ dừng lại ở mức vô tình gặp mặt, lúc vừa gặp mặt ta vốn chỉ là khách khí nói một câu, mà câu trả lời của ngươi lại làm cho lòng ta sinh nghi. Đó không phải là lời mà Tạ Hoàng hậu sẽ nói ra. Mà ta cùng với Tạ Hoàng hậu chỉ qua lại một lần duy nhất, chính là lần liên quan đến quyển Vinh Trân thi tập kia, mà lúc ta đề cập tới, ngươi rõ ràng không biết.
Tạ Hoàng hậu không phải người sơ ý. Điều này cũng nói cho ta biết rõ, Tạ Hoàng hậu không phải là Tạ Hoàng hậu. Nhưng ta cũng không thể xác định, dù sao chuyện này cũng rất kì lạ."
Minh Đức chưa nói xong, Vương Lệnh Nghi ngược lại bình tĩnh trở lại, xoay người tiếp tục nói: "Cho nên ngươi theo ta ra khỏi cung Thái Hi, lại đi đến cung Phượng Nghi, là để dò xét thân phận của ta."
Minh Đức không trả lời, xem như chấp nhận.
Minh Đức thăm dò thật thật giả giả, lúc trước cứ bám lấy nàng hỏi về chuyện của Tạ Bảo Lâm cũng là thật.
"Ngươi đã sớm biết." Vương Lệnh Nghi chính mình lặp lại một lần. Nàng cảm giác chính mình càng diễn càng sai, mà Minh Đức ở dưới khán đài đã sớm thấy rõ mọi thứ, đã sớm hiểu rõ mọi chuyện.
Cũng đúng, ngay tại thời điểm mọi chuyện vẫn chưa có gì rõ ràng, Lý Cảnh Văn nàng dĩ nhiên lại biết được chuyện của Tôn Gia Tề. Như vậy, Minh Đức có thể nhìn thấu nàng, thì có cái gì kì lạ a?
"Lý Cảnh Văn, ngươi xưa nay đều lợi hại như vậy, ta cam bái hạ phong." Vương Lệnh Nghi trong lòng chua xót, xoay người dứt khoát lên ngựa.
Minh Đức muốn ngăn cũng ngăn không được, cởi bỏ sợi dây buộc con ngựa trên gốc cây, liền đuổi theo sát ở phía sau.
Con ngựa này của Minh Đức ngàn dặm mới tìm được một con, mà bây giờ lại đuổi không kịp con Đạp Tuyết dưới thân Vương Lệnh Nghi.
Không biết qua bao lâu, đợi đến khi Vương Lệnh Nghi cưỡi ngựa sắp quay trở lại con đường nơi trú quân, Đạp Tuyết chợt đem hai chân trước nâng cao lên, hí một tiếng rất lớn. Vương Lệnh Nghi có chút hoảng hốt cố gắng khống chế không cho mình ngã xuống ngựa, mà Đạp Tuyết sau khi hạ chân xuống liền trở nên nôn nóng, giống như phát điên chạy tán loạn, đã nhìn không được phương hướng nữa rồi.
Hết thảy mọi chuyện phát sinh hết sức bất ngờ.
"Đạp Tuyết, Đạp Tuyết." Vương Lệnh Nghi một bên lớn tiếng gọi tên Đạp Tuyết, một bên cố gắng cầm chặt dây cương.
Đạp Tuyết giống như đã hoàn toàn không thể khống chế được, rốt cuộc vẫn không nghe lệnh của nàng.
Minh Đức từ xa trông thấy, không kịp đi đến, vì vậy lập tức la lớn: "Ngựa!"
Càng vào lúc cấp bách như thế này, càng không thể sợ hãi. Vương Lệnh Nghi cố giữ bình tĩnh, mặc cho Đạp Tuyết điên loạn muốn đem nàng từ trên lưng hất xuống, nàng vẫn như cũ tận lực đem thân thể của mình ngồi vững ở trên lưng ngựa. Đạp Tuyết cảm giác không thể hất nàng xuống được, bắt đầu gia tăng tốc độ lao thẳng vào gốc cây, nó làm mọi cách đều muốn khiến cho Vương Lệnh Nghi rời khỏi lưng mình!
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng lập tức đưa quyết định sẽ đem chân mình từ trên bàn đạp rút ra sau đó sẽ nhảy vào trong bụi cỏ để đảm bảo an toàn. Nàng vội vã rút chân phải ra, lúc chuẩn bị rút chân trái nàng mới giật mình phát hiện có chuyện không ổn rồi! Vừa rồi trong lúc bối rối, chân của nàng đã kẹt bên trong bàn đạp, bây giờ chân trái bị bàn đạp giữ lại muốn rút ra cũng không được!
Minh Đức giục ngựa tới gần, phát hiện ngựa của mình cũng bắt đầu trở nên nóng nảy, mặc dù không rõ ràng như Đạp Tuyết, nhưng vẫn ảnh hưởng không nhỏ.
"Ta không ổn rồi!" Vương Lệnh Nghi phía sau lưng tuôn ra từng đợt mồ hôi lạnh khiến nàng run rẩy.
Mắt thấy cả người lẫn ngựa sắp đụng vào cái cây trước mặt, Vương Lệnh Nghi thân thể ý thức được theo phản xạ nghiêng qua một bên, trong tình huống cấp bách, không thể giữ thăng bằng có nghĩa là có khả năng rất lớn nàng sẽ bị hất xuống. Nếu có thể bị hất xuống, đối với Vương Lệnh Nghi lúc này mà nói cũng vẫn có thể xem là chuyện tốt, nhưng mà, chân của nàng bị kẹt, rất có thể nàng sẽ bị ngựa kéo lê trên đường.
Vương Lệnh Nghi trong lúc hoảng loạn, đã vội vàng đưa bàn tay trái lấy ra dao găm giắt bên hông, cúi người dán chặt trên lưng ngựa, một tay đưa xuống muốn xé rách chiếc giày trên chân mình. Loại hành động này không cần nói cũng biết là cực kỳ nguy hiểm. Mà nàng chỉ có thể liều mạng. Ngày thường nàng tay trói gà không chặt, lúc này rạch bốn năm phát mới có thể đem đôi giày xé rách.
Vương Lệnh Nghi lập tức đem chân rút ra, sau đó mượn lực đang cố hất mình ra của Đạp Tuyết, nhắm mắt nhảy xuống.
Vương Lệnh Nghi lăn vài vòng, đầu đđụn mạnh vào thân cây, đụng mạnh đến nổi nàng choáng váng suýt nữa ngất đi, đã không còn sức lực tiếp tục chạy trốn.
Đạp Tuyết chạy đi rồi lại quay trở về!
Vương Lệnh Nghi trông thấy, cũng không muốn tiếp tục cố gắng nữa, nhưng sau đó lại nhớ tới Tạ Bảo Lâm. Tạ Bảo Lâm nếu biết mình đem thân thể của nàng để ngựa giẫm qua, biến thành bộ dạng xấu xí đến không chịu được, chỉ sợ sẽ nhịn không được tự tay véo nàng vài cái. Vì vậy Vương Lệnh Nghi cố gắng hết sức nâng thân thể mình lăn qua phía sau thân cây tránh né.
Thời điểm này lại còn có khả năng nghĩ đến vấn đề như vậy. Vương Lệnh Nghi trong đầu hiện lên ý nghĩ này, lại cảm thấy có chút buồn cười.
Đạp Tuyết chạy đến trước mặt Vương Lệnh Nghi, giương lên chân trước.
Vương Lệnh Nghi giãy giụa lâu như vậy, mọi sức lực của nàng dường như đều bị rút cạn, chính mình cũng không thể tiếp tục nghịch chuyển nữa, lúc này chỉ biết phó mặc cho số phận, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngay tại đây, vào lúc này, khi tính mạng nàng chỉ như mành treo chuông, Vương Lệnh Nghi lại dường như nghe được thanh âm mũi tên xuyên vào máu thịt, ngay sau đó, trên đỉnh đầu như có một con quái vật khổng lồ ầm ầm ngã xuống đất.
Vương Lệnh Nghi chỉ có thể cẩn thận mở mắt ra, nàng ở bên trong quang cảnh mông lung có thể trông thấy Minh Đức vứt bỏ cung tên trong tay, chạy tới bên cạnh nàng.
Trước lúc rơi vào trạng thái hôn mê, nàng khẽ nói: Tạ Bảo Lâm chỗ nào.
Minh Đức đem Vương Lệnh Nghi cõng lên trên lưng, chạy về phía nơi trú quân, không biết chạy bao nhiêu lâu, mới có thể trông thấy một Quận chúa đang tản bộ đi về hướng bên này, Minh Đức gọi: "Hoàng hậu bị thương!"
Quận chúa kinh ngạc trông thấy Minh Đức một thân dơ dáy bẩn thỉu cùng Hoàng hậu đang ngất xỉu trên lưng nàng, vội vàng nói: "Hoàng hậu làm sao lại bị thương? Ở đây cách nơi trú quân không xa, ta lập tức tìm người đến!"
Minh Đức lên tiếng, nàng dừng chân lại, chậm rãi đem Vương Lệnh Nghi từ từ để xuống, đỡ nàng tựa vào thân cây, thấp giọng nói chuyện với nàng: "Tình cảnh này, giống như đã từng trải qua a."
Quận chúa động tác rất nhanh, không tới một phút liền mang theo một Thái y trực tiếp quay trở lại chỗ này, nàng cũng không đứng vững, đã đem Thái y thân thể rất gầy kia kéo đến trên mặt đất.
"Những người khác đều đang ở phía sau, ta mang theo Thái y tới đây trước." Quận chúa giải thích một câu.
Minh Đức gật gật đầu.
Hoàng hậu rơi vào hoàng cảnh này khiến tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ. Hoàng đế giận dữ, sai người trước đưa Hoàng hậu hồi cung, không tiếc hết thảy tìm mọi cách trị liệu, lập tức nghiêm lệnh tra rõ việc này.
***
Đêm đó hồi cung, tất cả các phi tần cũng đều có một đêm không ngủ.
Thẳng đến chạng vạng tối ngày thứ hai, cung nhân đang chờ bên ngoài tẩm điện cung Phượng Nghi bỗng nhiên nghe thấy Dong Tây áp chế không nổi một tiếng nức nở nghẹn ngào. Trong nội tâm của những cung nhân này lập tức cảm thấy hung hăng nhói đau, lúc này vội vã xông vào trong điện, chỉ thấy Dong Tây quỳ ở trước giường của Hoàng hậu, khóc không thành tiếng.
"Hoàng hậu nương nương..." Cung nhân không có thấy rõ khuôn mặt của Hoàng hậu, chỉ biết Hoàng hậu đã xảy ra chuyện gì bất trắc.
Dong Tây quay đầu lại, hai mắt đỏ bừng, trên mặt lại vô thanh vô tức xuất hiện nét vui sướng, tình cảm cũng được bộc lộ trong lời nói: "Nương nương tỉnh rồi, nhanh truyền Thái y!"
"Dong Tây..." Tạ Bảo Lâm vừa tỉnh táo lại, khí lực nói chuyện cũng không có.
Dong Tây vội đáp lại nói: "Nương nương là khát nước? Hay là đói bụng?"
Tạ Bảo Lâm vô cùng yếu ớt lắc đầu. Sau khi biết mình đã thật sự quay trở về, Tạ Bảo Lâm rốt cuộc bình tĩnh trở lại, bình bình an an ngủ thật say, cho đến buổi sáng ngày tiếp theo mới tỉnh lại.
Lần này tỉnh lại, Tạ Bảo Lâm liền hoàn toàn thanh tỉnh, bất quá trên đầu vẫn còn quấn băng trắng thật dày, nàng cũng đã một ngày một đêm chưa ăn gì, trong dạ dày như nhóm lên một chút lửa, cồn cào khó chịu. Lúc nàng từ từ ngồi dậy, liền cảm giác thân thể có chút vô lực, mắt cũng nổi đom đóm rồi.
Dong Tây bưng lên một chén cháo loãng, cũng không dám để cho Tạ Bảo Lâm ăn quá nhiều, chỉ có
thể ăn vài muỗng lót dạ.
Tạ Bảo Lâm đang từ từ ăn cháo, lại thấy Dong Tây cúi đầu, bờ vai có chút run rẩy, vì vậy giọng nói ôn hòa nói: "Vừa khóc sao?"
Dong Tây lại không biện pháp nào nói cho Tạ Bảo Lâm biết, khi nàng nhìn thấy Tạ Bảo Lâm đôi mắt nhắm chặt ngủ mê mang không tỉnh, tim của nàng tựa hồ cũng ngừng đập theo. Lúc nãy có bao nhiêu sợ hãi, bây giờ lại có bao nhiêu cảm kích.
"Hoa trên bệ cửa sổ của bổn cung nở rồi." Tạ Bảo Lâm chỉ có thể đổi một chủ đề khác.
***
Hoàng hậu chuyển nguy thành an, lại có một chút tinh thần, phi tần trong hậu cung liền nhao nhao đến cung Phượng nghi thăm bệnh. Căn cứ vào uy nghiêm xưa nay của Hoàng hậu, những phi tần kia cũng không dám lỗ mãng, chỉ im lặng đứng ở chính sảnh chờ đợi, chỉ một hai phi tần có khả năng ăn nói, cấp bậc tương đối cao lại thấu hiểu lòng người đi vào bên trong tẩm điện của Hoàng hậu. Như vậy, vừa có thể tuân theo cấp bậc lễ nghĩa, cũng sẽ không quấy rầy Hoàng hậu nghỉ ngơi.
Một đám phi tần vốn dĩ đang ở chính sảnh thấp giọng thảo luận, giờ phút này lại nhìn thấy một thân ảnh màu vàng hết sức chói mắt từ ngoài cửa tiến vào.
Viên Uyển nghi là người đầu tiên trông thấy, liền báo cho mọi người biết, sau đó vội vàng ngồi dậy hành lễ: "Hoàng thượng vạn phúc."
Hoàng đế vẫy tay, nói: "Hoàng hậu như thế nào rồi?"
Thấy không ai trả lời, Viên Uyển nghi lại ra mặt nói: "Thục phi, Đức phi cùng Hiền phi nương nương đều đã vào thăm, các vị nương nương sai người đi ra lần lượt đưa tin, nói Hoàng hậu nương nương tinh thần đã tốt hơn một chút, thỉnh Hoàng thượng không cần lo lắng."
Hoàng đế ngồi ở vị trí trung tâm, hỏi: "Tứ phi bây giờ chỉ còn ba, Vương Quý phi đâu?"
Mọi người ấp úng mãi cũng không thể trả lời.
"Vương Quý phi đâu?" Hoàng đế lại hỏi một lần nữa.
Viên Uyển nghi chỉ đành phải nói: "Quý phi nương nương... còn ở cung Hoa Dương."
Hoàng đế đem chén trà vẫn còn đang tỏa ra hương thơm đặt trên mặt bàn, nói: "Gọi nàng tới đây cho trẫm!" Lệnh vừa ban ra, Hoàng đế nhìn những người phía dưới cũng không ai dám động đậy, vuốt vuốt mi tâm, nói: "Viên Uyển nghi, nàng dẫn người đi."
Đây cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Viên Uyển nghi nhận được mệnh lệnh, dẫn một đám người một đường đi đến cung Hoa Dương.
Cửa cung Hoa Dương đóng chặt, sóng yên biển lặng, cũng không ai dám ra vào, nhìn vào đúng là hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của Hoàng hậu a. Viên Uyển nghi sai người tiến lên gõ cửa, chính mình đứng ở phía sau, rủ mắt xuống nhìn thềm đá trước cung Hoa Dương. Sau khi gõ liên tục năm tiếng, cửa chính cung Hoa Dương vốn đã đóng kín mấy ngày nay rốt cuộc cũng chịu một lần nữa mở ra.
Phía sau cánh cửa là một cung nhân có vẻ ngoài thanh tú, thấy có người đến, vội nói: "Cung Hoa Dương hôm nay toàn bộ cấm túc."
Thiếp thân thị nữ bên người Viên Uyển nghi liền tiến lên phía trước nói: "Uyển nghi nhà ta phụng mệnh Hoàng thượng, mời Quý phi nương nương di giá đến cung Phượng Nghi một chuyến, phiền vị tiểu ca ca này vài trong thông báo."
Cung nhân làm như không thấy tì nữ của Viên Uyển nghi, chỉ là tì nữ của một Uyển nghi nho nhỏ, hắn tự nhiên cũng sẽ không tin tưởng. Nhưng một lúc sau hắn lại nhận ra Vạn cô cô hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng cũng có mặt, hắn nhìn Vạn cô cô một lần, mới nói: "Thỉnh Viên Uyển nghi chờ một chút, nương nương hiện tại thân thể yếu ớt, nô tài vào trong thông báo một tiếng."
Cung nhân chỉ biết Quý phi mấy ngày nay chưa từng rời khỏi tẩm điện, cũng không biết sự tình bên trong, chỉ có thể thành thật tuân mệnh.
Cung nhân xoay người chạy tới chính điện tìm Lưu Phương cô cô.
Nghe cung nhân nói xong, Lưu Phương vốn đang cầm chén thuốc vừa mới sắc xong một lúc trên tay, chén thuốc cũng đã nguội được sáu bảy phần, suýt chút nữa làm đổ lên người. Cung nhân giữ cửa bên ngoài dĩ nhiên không biết rõ tình hình, Lưu Phương cùng một số cung nhân bên trong điện đương nhiên hiểu rõ, hôm nay có người đến đây, các nàng làm sao có thể giấu giếm được a?
Vạn cô cô đã dẫn Viên Uyển nghi vào đến cửa rồi.
Lưu Phương tay chân có chút run rẩy, nàng cố gắng hết sức giữ cho bản thân bình tĩnh, vững vàng đem chén thuốc đưa cho cung nhân, phân phó nói: "Đưa đến phòng bếp nhỏ."
Nói xong, Lưu Phương liền tiến lên cất cao giọng nói: "Viên Uyển nghi, Vạn cô cô, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây?"
Các nàng đều là những người sống lâu năm trong cung, con mắt so với người khác tự nhiên cũng tinh ý hơn vài phần, Vạn cô cô vừa nhìn Lưu Phương, mặc dù trên mặt vô cùng bình tĩnh không chút bối rối, nhưng khóe mắt khóe miệng không được tự nhiên đã làm lộ sơ hở: Lưu Phương đang rất khẩn trương.
Vạn cô cô cười nói: "Quý phi nương nương thân thể tốt lên rồi?"
"Bệnh tình vẫn thường xuyên tái phát." Lưu Phương có chút lấp lửng nói.
Vạn cô cô lại nói: "Để Uyển nghi chờ đợi bên ngoài không được tốt lắm, không bằng trực tiếp đi vào bên trong nhìn xem, ta cũng có thể hảo hảo cho Hoàng thượng một câu trả lời?"
Lưu Phương cúi đầu nhìn xuống đất, nói: "Nương nương đang bệnh, Uyển nghi đi vào chỉ sợ sẽ nhiễm bệnh khí(*), không tốt."
(*) Bị lây bệnh.
"Quý phi tỷ tỷ bị bệnh, ta ngay cả nhìn cũng không dám sao?" Viên Uyển nghi nói ra một câu cũng rất có tình có nghĩa.
Mà Lưu Phương lúc này dĩ nhiên không cần nàng có tình có nghĩa a.
"Không phải là... có biến cố gì chứ?" Vạn cô cô thấy thế, thử thăm dò hỏi một câu.
Lưu Phương điềm tĩnh nở nụ cười: "Làm sao có thể."
"Vậy liền đi thôi."
Lưu Phương chỉ hy vọng, cung nữ thay Quý phi nằm trên giường có thể giấu giếm được lâu một chút, càng lâu càng tốt, thẳng đến khi nàng kịp gọi người đến đây viện trợ.
Viên Uyển nghi cũng là lần đầu tiên đặt chân vào tẩm điện của Quý phi, Quý phi luôn rất thích hưởng thụ, tẩm điện của nàng khắp nơi đều là bình sứ cực kì quý báu, vật trang trí bằng san hô, bức rèm che cũng được làm bằng mã não, còn có nhiều loại không thể nói ra...
Viên Uyển nghi không thể dùng từ ngữ bất kính để nói, nhưng nếu như đổi lại là Tạ Bảo Lâm, nàng nhất định sẽ nói thẳng: "Tục(*)."
(*) Tầm thường, không thanh cao.
Bước qua khỏi cánh cửa, Viên Uyển nghi lập tức trông thấy một tấm rèm che từ trần giường rủ xuống, đem cái giường che chắn cực kì chặt chẽ.
Viên Uyển nghi ôn nhu nói: "Tỷ tỷ nếu như bị bệnh, càng nên thông gió mới phải, hôm nay ở trong gian phòng kín như vậy, chỉ sợ đối với bệnh tình càng bất lợi, không thể hảo hảo dưỡng bệnh, cũng khó trách bệnh tình mãi không có gì khởi sắc."
Vạn cô cô hướng người trên giường cung kính hành lễ, nói: "Quý phi nương nương, nô tài chính là cô cô hầu hạ ngự tiền, vâng theo mệnh lệnh của Hoàng thượng, đặc biệt tới đây thăm hỏi nương nương."
Người phía sau bức rèm che cũng không lên tiếng.
Vạn cô cô nâng cao giọng gọi một tiếng: "Nương nương?" Nói xong, Vạn cô cô lại đưa tay nắm lấy một góc của bức rèm.
Lưu Phương tâm đột nhiên căng thẳng đến tột đột, tay nàng nắm chặt, trong lòng bàn tay đã bắt đầu ướt đẫm, nàng vội nói: "Nương nương có lẽ đang ngủ say, không bằng Vạn cô cô kiên nhẫn chờ một chút?"
Vạn cô cô cũng cũng không chờ nàng nói xong đã vén bức rèm kia lên rồi.
Lưu Phương gần như lập tức cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào sự tình đang phát sinh.
Người ngồi trên giường mắt phượng híp lại, mặc dù sinh bệnh nhưng vẫn phong tình vạn chủng như trước đây, đôi mắt trong suốt dường như cũng biết cất tiếng nói chuyện.
Vạn cô cô chôn chân tại chỗ nói: "Nương nương."
Lưu Phương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, thuận theo kẽ hở giữa hai bức màn che, nàng nhìn thấy một bàn tay thon dài đưa ra kẹp lấy một góc rèm, lộ ra cổ tay tinh tế trắng ngần. Bàn tay kia nhẹ nhàng đem rèm kéo sang một bên. Lưu Phương chăm chú nhìn, chỉ thấy Quý phi lười biếng khởi động nửa thân trên một chút, bờ vai gầy khẽ lộ ra, mái tóc đen dài tán loạn.
Ngay sau đó, nàng trông thấy một bên mặt tái nhợt của Quý phi.
Vương Lệnh Nghi rủ mắt, không đếm xỉa tới hỏi: "Hoàng thượng đến cùng nói với ngươi như thế nào?"
Viên Uyển nghi tốt xấu gì cũng là do Hoàng đế chỉ định đến đây, dĩ nhiên cũng không quá mất mặt, dù sao nàng cũng chỉ là vâng lời nghe theo a, bởi vậy liền tiến lên phía trước nói: "Quý phi tỷ tỷ, sau khi Hoàng hậu ngã ngựa, hôm nay đã tỉnh lại, Hoàng thượng muốn mời người đến nhìn xem."
Vương Lệnh Nghi nói: "Tam phi đều đến a?"
Viên Uyển nghi ngừng lại một chút, cúi đầu cung kính nói: "Đúng vậy."
"Còn làm phiền nhị vị chờ trong chốc lát, đợi bổn cung rửa mặt xong rồi sẽ khởi hành." Vương Lệnh Nghi một hai câu liền hạ lệnh trục khách.
Lưu Phương cũng không dám hỏi rõ ràng nguyên nhân vì sao Quý phi đã rời đi vài ngày trước, bây giờ sao lại có thể im hơi lặng tiếng quay trở về đúng lúc như vậy. Chẳng qua là đợi đến sau khi Viên Uyển nghi cùng Vạn cô cô thay nhau rời khỏi tẩm điện, Quý phi thở phào xốc lên tấm chăn mỏng, phía dưới lớp chăn nàng vẫn còn mặc quần áo bên ngoài, chưa kịp thay ra.
Nguyên lai vừa rồi Vương Lệnh Nghi cũng không có nhiều thời gian để ngụy trang, chỉ có thể thuận tay đem áo phía trên cởi ra.
Mà ai lại dám nhấc lên chăn của Vương Quý phi a?
Vương Lệnh Nghi từ sau khi tỉnh dậy trên xe ngựa, liền một đường vội vã trở về, trong lúc di chuyển còn phải dừng lại đổi xe ngựa, làm trễ nải chút thời gian, bất quá cũng may cuối cùng vẫn kịp thời trở về.
Vương Lệnh Nghi ngồi trước bàn trang điểm, cung nữ thay nàng chải đầu, mất không bao nhiêu thời gian liền vấn lên một búi tóc hết sức tỉ mỉ. Nàng mơ hồ nhìn dáng người phản chiếu trong gương đồng, cảm thấy hoảng hốt một chút, tựa hồ hết thảy tất cả mọi thứ cũng chỉ là một giấc mộng.
Bất quá bây giờ, nàng muốn đi tìm Tạ Bảo Lâm rồi.
Nha đầu đang chải tóc kia trông thấy mỹ nhân trong gương đồng dường như đang chân tâm thật ý mỉm cười.
Vương Lệnh Nghi hôm nay cũng không phải giả bộ bệnh, nàng thật sự bị bệnh a. Khả năng lúc trước Tạ Bảo Lâm trên đường đi Thanh Vân quan, thời tiết thay đổi thất thường, thân thể không kịp thích ứng đã nhiễm phong hàn, về sau hai người các nàng đổi về, thân thể vẫn còn đang phát ra nhiệt.
Hoàng đế trông thấy Vương Lệnh Nghi, chỉ vẫy vẫy tay, ngay cả một chữ cũng không muốn nói ra miệng.
Rất tốt.
Tam phi lúc này đã từ bên trong đi ra, hôm nay chỉ có Vương Lệnh Nghi lẻ loi một mình đến đây. Tuy rằng Vương Lệnh Nghi trên mặt mười phần không tình nguyện, nhưng nếu như nhìn kỹ, sẽ nhìn thấy khóe miệng nàng hơi nhếch lên, như thế nào cũng không thể thay đổi.
Nàng cầu còn không được a.
Vương Lệnh Nghi vừa đi vào tẩm điện đã theo thói quen vẫy tay cho đám cung nhân hầu hạ trong tẩm điện lui ra, thấy mọi người có chút kinh ngạc, nàng mới âm thầm nhận ra, các nàng đã đổi về rồi.
"Hoàng hậu nương nương." Vương Lệnh Nghi lên tiếng.
Tạ Bảo Lâm thản nhiên nói: "Lui xuống đi."
Vương Lệnh Nghi chầm chậm đến gần giường của Tạ Bảo Lâm, dung mạo như tranh vẽ. Khi nàng nhìn thấy Tạ Bảo Lâm trên đầu quấn băng vải thuốc dày như vậy, lúc này cũng liền vứt đi bộ dạng mỹ nhân điềm tĩnh của mình, ngồi xuống giường sau đó lại nằm úp sấp thân thể lên giường của Tạ Bảo Lâm, khẽ rầm rì: "Ta không phải cố ý, ngươi có đau hay không? A? Tạ Bảo Lâm?"
Tạ Bảo Lâm nói: "Vương Lệnh Nghi, ở một chỗ với ngươi, sẽ không một chuyện tốt."
"Ngươi không biết lúc đó nguy hiểm như thế nào đâu!" Vương Lệnh Nghi theo bản năng liền nói.
Tạ Bảo Lâm nghe vậy, bắt đầu trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói: "Đáng đời."
...
Vương Lệnh Nghi níu lấy tấm chăn mỏng của Tạ Bảo Lâm, cúi đầu, cũng không nói thêm lời nào.
Tạ Bảo Lâm quan sát trần giường khắc hoa văn thập phần tinh xảo, đưa tay lấy ra dưới gối một chiếc khăn tay, trực tiếp ấn lên trên mặt Vương Lệnh Nghi, bất đắc dĩ nói: "Vương Lệnh Nghi, ngươi thật đúng là không có tiền đồ."
Vương Lệnh Nghi lúc này mới dám khóc ra thành tiếng. Nàng thật sự rất sợ rất sợ.
Tạ Bảo Lâm từ nhỏ đến lớn rất ít khi khóc nhè, tự nhiên cũng không chấp nhận nổi việc này, vậy mà Vương Lệnh Nghi năm lần bảy lượt đều khóc nhè a.
Vương Lệnh Nghi nghẹn ngào nói: "Ngươi vẫn luôn ghét bỏ ta không có tiền đồ."
Tạ Bảo Lâm biết rõ tính cách của Vương Lệnh Nghi, hôm nay đúng là thời điểm thích hợp để Vương Lệnh Nghi làm bộ làm tịch, nàng nhẫn nhịn để Vương Lệnh Nghi thực hiện được rồi, vậy còn cảm thấy ấm ức sao? Nàng hồi đáp: "Đúng vậy."
Vương Lệnh Nghi thật sự đang khóc a, vậy mà còn bị Tạ Bảo Lâm xem như giả khóc, nghe xong lời này, nước mắt Vương Lệnh Nghi liền thi nhau rơi xuống.
"Ngươi lại khóc." Tạ Bảo Lâm bỗng nhiên đưa tay lên, giống như là muốn đánh nhau với Vương Lệnh Nghi.
Nhìn hành động này của nàng, Vương Lệnh Nghi càng khóc càng lớn.
Tay Tạ Bảo Lâm tay cuối cùng từ từ rơi xuống đầu Vương Lệnh Nghi, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nàng, nói: "Búi tóc của ngươi hôm nay, nhìn rất đẹp."
Vương Lệnh Nghi lập tức nín khóc mỉm cười: "Ta búi tóc kiểu gì nhìn cũng rất đẹp nha."
"Ngươi muốn ăn cái gì?" Vương Lệnh Nghi lau nước mắt, lúc này mới nhớ tới Tạ Bảo Lâm thân thể vẫn còn đang tổn thương, vội vàng hỏi, thầm nghĩ bản thân mình sẽ đích thân đến phòng bếp nhỏ phân phó mới có thể an tâm.
Tạ Bảo Lâm không chút suy nghĩ: "Canh củ cải trắng, đem đến hai chén."
Vương Lệnh Nghi yên lặng thầm thì nói mấy câu.
Tạ Bảo Lâm dường như ý thức được cái gì, một lần nữa đưa tay xoa xoa cái trán của Vương Lệnh Nghi, nói: "Như thế nào lại nóng như vậy?"
"Ngươi cảm thấy thế nào." Vương Lệnh Nghi dáng tươi cười mập mờ.
Tạ Bảo Lâm không nghĩ tới lúc này Vương Lệnh Nghi lại có tâm tư vui đùa, trực tiếp hô một tiếng: "Nhan Hoa."
Vương Lệnh Nghi vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.
Nhan Hoa nhẹ nhàng kéo bức rèm che tiến vào, cung kính hỏi: "Nương nương còn có gì căn dặn?"
"Quý phi muốn hầu hạ bổn cung dùng cơm trưa, bổn cung đã đồng ý với nàng, ngươi trước hết ra ngoài thông báo, nói Hoàng thượng cùng bọn muội muội cứ yên tâm đi." Tạ Bảo Lâm nói lời này, ngụ ý càng thêm rõ ràng, chính là muốn Nhan Hoa ra bên ngoài mang Hoàng đế cùng đám phi tần kia đều đuổi đi.
Nhan Hoa lên tiếng đáp ứng, nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi.
Vương Lệnh Nghi mỉm cười hết sức mị hoặc: "Tạ Bảo Lâm, ai muốn hầu hạ ngươi dùng cơm trưa?"
"Không phải ngươi nói sao?" Tạ Bảo Lâm nghiêm túc nói.
Vương Lệnh Nghi nhìn nàng nghiêm túc như vậy, không có vẻ gì giống như là đang trêu đùa, lúc này mới hoài nghi có phải chính mình vừa mới nói nhưng trí nhớ kém đến mức đã quên hết rồi hay không?
"Khả năng là ta nói a." Vương Lệnh Nghi thì thào tự nói.
Tạ Bảo Lâm không đành lòng nhìn nàng bày ra bộ dạng ngốc nghếch như vậy, liền bất động thanh sắc ở trên giường xê dịch qua một bên, lại im lặng xê dịch một chút, cuối cùng chừa ra một khoảng trống, sau đó ánh mắt đảo một vòng, ra vẻ lơ đãng đem một góc chăn xốc lên.
Vương Lệnh Nghi lại cúi đầu, chậm chạp không có phản ứng.
Tạ Bảo Lâm lại giả bộ vô ý vỗ nhẹ vào khoảng trống trên giường, trong khi mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Vương Lệnh Nghi vẫn không có động tĩnh.
Tạ Bảo Lâm lúc này mới ý thức được có cái gì đó không đúng, từ từ cúi người xuống, ngắm nhìn khuôn mặt của Vương Lệnh Nghi. Chỉ thấy đôi mắt phượng lúc nào cũng sáng ngời kia giờ phút này nhẹ nhàng đóng lại, sống mũi cao thẳng, lại khéo léo tinh xảo, bờ môi hồng hào mềm mại, hôm nay bởi vì sinh bệnh lại có chút tái nhợt.
Có lẽ là quá mệt mỏi, Vương Lệnh Nghi đang ngồi liền trực tiếp ngủ rồi.
Đối với dung mạo được ông trời ưu ái của Vương Lệnh Nghi, Tạ Bảo Lâm từ trước đến nay đều thừa nhận a. Chẳng qua là trước kia khi nhìn nàng cũng không có cảm giác gì, hôm nay không hiểu sao lại xuất hiện một loại tâm tình rất khác. Mà ngọn nguồn của sự biến hóa này, Tạ Bảo Lâm cũng không muốn để ý quá nhiều.
"Vương Lệnh Nghi." Tạ Bảo Lâm đối với gương mặt của Vương Lệnh Nghi, nhẹ nhàng gọi.
"Vương Lệnh Nghi?"
Tạ Bảo Lâm giống như bị ma xui quỷ khiến, ngón trỏ nhẹ nhàng đưa ra, như chuồn chuồn lướt nước vô thanh vô tức đặt lên môi Vương Lệnh Nghi, xúc cảm cũng thật tốt, mềm mại vô cùng.
Tạ Bảo Lâm mãnh liệt ngồi dậy, nàng lại bắt đầu cảm thấy chóng mặt.
Nàng đưa tay, ngón trỏ lại lơ đãng cọ qua gương mặt của mình. Tạ Bảo Lâm nghĩ, gương mặt của nàng đại khái cũng nóng lên rồi.
Tạ Bảo Lâm quay đầu lại, đưa tay túm lấy cổ tay Vương Lệnh Nghi, cố ý lắc vài cái, cuối cùng lắc nàng tỉnh lại.
"Ta... ngủ rồi?" Vương Lệnh Nghi vừa nói vừa bày ra động tác che miệng ngáp.
Tạ Bảo Lâm không thèm trả lời nàng, tay lại đặt ở khoảng trống ở trên giường.
Vương Lệnh Nghi hiểu rõ tình hình, nàng thật ra rất biết điều a, thấy thế, nàng ngáp càng tự nhiên, mỉm cười nói: "Giường của Hoàng hậu nương nương, ta cũng chưa từng cùng nương nương cùng giường chung gối a."
Nói xong, Vương Lệnh Nghi liền tự giác leo lên, nằm ở trên giường của Tạ Bảo Lâm, gối đầu lên chiếc gối thêu hoa của Tạ Bảo Lâm, đắp cái chăn gấm của Tạ Bảo Lâm. Vương Lệnh Nghi thoải mái thở dài một hơi: "Nương nương a, ngủ trên giường của ngươi một khoảng thời gian, ta vẫn còn rất luyến tiếc nha."
Tạ Bảo Lâm nghiêng đầu nhìn Vương Lệnh Nghi nằm ở bên cạnh mình, bỗng nhiên nói: "Đã từng a."
Đã từng? Cái gì gọi là đã từng? Vương Lệnh Nghi buồn ngủ đến nổi hai mí mắt cũng muốn dính vào nhau, đầu óc hoàn toàn không còn linh hoạt nữa, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, lại ngủ rồi.
Tạ Bảo Lâm hừ lạnh.
***
Gần đến giữa trưa, Vương Lệnh Nghi vẫn còn an tĩnh chìm trong giấc ngủ, nàng ngủ rất sâu, cũng rất ngoan ngoãn. Ngoài cửa Dong Tây nhỏ giọng hỏi: "Nương nương, cần phải dùng cơm rồi?"
Tạ Bảo Lâm nói: "Không cần." Nghĩ lại, nàng lại nói: "Mang đến đây một chén cháo loãng."
Rời đi trong chốc lát, thanh âm Dong Tây lại vang lên, nói rằng nàng đã mang cháo đến rồi. Tạ Bảo Lâm để cho nàng đứng ngoài cửa chờ đợi trong chốc lát, sau đó tự mình bước xuống đất, đi ra ngoài cửa nhận lấy chén cháo.
"Quý phi nương nương đâu rồi a?" Dong Tây đưa cháo đến, lại không lập tức rời đi, ngược lại hỏi một câu.
Tạ Bảo Lâm nói: "Nàng có chút nóng, thân thể cũng bắt đầu phát nhiệt, không thể rời đi rồi, ngươi căn dặn xuống dưới, sắc một bát thuốc mang đến đây."
Dong Tây gật đầu, cũng không lên tiếng chỉ cung kính hành lễ, từ từ lui xuống.
Tạ Bảo Lâm cầm chén cháo đặt lên trên bàn, chính mình lại đi đến trước tủ quần áo, từ bên trong ôm ra một cái chăn bằng gấm, cùng một cái gối đầu, đi đến trước giường, nàng vốn nghĩ sẽ thẳng tay ném vào người Vương Lệnh Nghi khiến nàng thức dậy. Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng vào thời điểm nàng vung tay lên, động tác ngược lại nhẹ nhàng đi rất nhiều. Tạ Bảo Lâm ngồi trở lại trước bàn, từng ngụm từng ngụm húp cháo, động tác không nhanh không chậm. Nàng đem chén cháo loãng nhã nhặn uống hết, Vương Lệnh Nghi vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Tạ Bảo Lâm một lần nữa trở lại trên giường, lặng im nhắm mắt dưỡng thần. Vừa nhắm được một lát, nàng lại mở mắt ra, quay đầu nhìn người bên cạnh mình, bàn tay trái cẩn thận cầm cái chăn đang che kín mặt Vương Lệnh Nghi xốc lên một chút, tay phải đưa qua cái mũi cao thẳng của Vương Lệnh Nghi thăm dò. Vẫn còn sống a, bất quá từng làn hơi thở của Vương Lệnh Nghi đều đặn thở ra lại nóng bỏng vô cùng.
Ước chừng sau giờ ngọ, bên ngoài dần dần xuất hiện một số âm thanh ầm ĩ, Tạ Bảo Lâm nghiêng tai cố gắng lắng nghe, cuối cùng nàng cũng biết được trời đã bắt đầu đổ mưa. Cửa sổ trong tẩm điện bây giờ cũng không đóng, Tạ Bảo Lâm chỉ có thể lại bước xuống giường, đi đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Trận mưa này tới cũng thật vội vàng, từng giọt mưa thập phần hung hãng rơi xuống, bầu trời ở phía trên cao dường như bị móng vuốt sắc bén kéo rách một lỗ, mưa từ bên trong vỡ òa liên tiếp rơi xuống, ném ra trên mặt đất một đóa lại một đoá hoa thay nhau nhảy múa. Hơi đất liền xộc thẳng vào mũi Tạ Bảo Lâm. Tạ Bảo Lâm đưa tay ra bên ngoài hứng những giọt nước mưa đang rơi xuống, cảm thấy có chút lạnh lẽo, nhưng cũng xem như thoải mái dễ chịu.
Tạ Bảo Lâm quay đầu nhìn nhìn người đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự - Vương Lệnh Nghi, lặng im đóng lại cửa sổ. Nàng rốt cuộc nhịn không được đi đến, đẩy nhẹ bờ vai Vương Lệnh Nghi, nói: "Vương Lệnh Nghi, đừng ngủ."
Vương Lệnh Nghi nghe không rõ, mơ mơ màng màng trả lời: "Ta không có đói bụng..."
"Ngươi phải ăn cơm a." Tạ Bảo Lâm lại sờ lên trán Vương Lệnh Nghi, cuối cùng cũng chịu đổ ra chút mồ hôi, cũng không nóng như vừa rồi nữa.
Vương Lệnh Nghi giãy dụa mở ra hai mắt, hàng lông mi dài nhọn như hai cánh quạt nhỏ, nhẹ nhàng động đậy chạm vào nhau.
"Đứng lên, ngươi ngủ cả buổi tối rồi không phải sao?" Tạ Bảo Lâm tâm tình tựa hồ không được tốt.
Vương Lệnh Nghi nói: "Ngươi phải ôm ta, ta mới đứng lên."
Vương Lệnh Nghi:
!!!
Nàng vừa mới nói cái gì đó! Nàng rõ ràng, rõ rõ ràng ràng, hướng đường đường Hoàng hậu nương nương đòi được ôm? Vương Lệnh Nghi vội vội vàng vàng vỗ liên tục ba cái lên trán mình, thầm nghĩ não của mình quả thật là cháy khét rồi.
Tạ Bảo Lâm là ai? Là nữ tử điển hình trong thiên hạ a!
"Ta vừa nói bừa..." Rơi vào tình huống giật mình như vậy, Vương Lệnh Nghi liền thanh tỉnh, cuối cùng chút thần trí cũng trở về với nàng.
Tạ Bảo Lâm nói: "Nên ăn cơm trưa rồi."
Vương Lệnh Nghi nhất thời cũng không hiểu được, nên ăn cơm trưa thì cứ ăn a? Vương Lệnh Nghi trực tiếp mở miệng nói: "Vậy ăn thôi."
"..." Tạ Bảo Lâm hừ một tiếng.
Vương Lệnh Nghi nhíu mày tự mình từ từ suy nghĩ thử xem một tiếng "hừ" này rốt cuộc bên trong có bao nhiêu ý nghĩa. Tình huống khiến Tạ Bảo Lâm phải "hừ" cũng không ít, nhưng âm giọng dài ngắn đều không giống nhau, cũng giống như mỗi lần nàng tỏ ra trào phúng, muốn châm chọc mình, tiếng "hừ" kia sẽ rất ngắn ngủi, thanh âm hơi ngưng trọng một chút, lại thêm một chút nặng nề. Hôm nay tiếng "hừ" này lại kéo dài, giọng nói lại có điểm dịu dàng, không hề nghe ra một tia khó chịu. Như vậy có nghĩa là Vương Lệnh Nghi nàng chưa đoán trúng tâm ý của Tạ Bảo Lâm, chưa làm nàng hài lòng, đây là Tạ Bảo Lâm đang cố tình nhắc nhở nàng.
Cơm trưa, cơm trưa, cơm trưa.
Trong đầu Vương Lệnh Nghi như xuất hiện một vầng sáng lóe lên, hỏi: "Ngươi không phải là muốn ta hầu hạ ngươi ăn cơm trưa chứ?"
Tạ Bảo Lâm liếc xéo nhìn nàng, nói: "Ngươi nghĩ ta muốn để ngươi uy(*)?"
(*) Đút cho ăn.
Mở miệng, liền nói rõ mấu chốt hoàn toàn chính là ở chỗ này. Vương Lệnh Nghi vẻ mặt tươi cười: "Không không không, là ta nghĩ ta muốn uy cho ngươi ấy."
Mà Tạ Bảo Lâm thần sắc vẫn tỏ ra xem thường, điều đó chứng tỏ nàng đoán sai rồi, Vương Lệnh Nghi vừa ngồi dậy, lại đang nghĩ về chuyện này, não vì phải suy nghĩ quá nhiều mà cũng bắt đầu thấy đau. Tạ Bảo Lâm nghĩ cái gì tuyệt đối cũng sẽ không chịu nói ra sao?
Vương Lệnh Nghi chỉ có một cái đầu để suy nghĩ...
"Nương nương a, người ta không đứng dậy nổi." Vương Lệnh Nghi đem chăn quấn quanh người ngồi trên giường, như thế nào cũng không chịu đứng dậy đi ra ngoài.
Tạ Bảo Lâm liếc nàng một cái, xoay người đi đốt ngọn nến ở giữa gian phòng, cũng không thèm quan tâm đến nàng.
Sau giờ ngọ, trời lại đổ một trận mưa lớn vì thế sắc trời có chút lờ mờ, nàng đốt một ngọn nến cũng không sáng sủa hơn là bao. Tạ Bảo Lâm lại thuận tay đốt thêm một ngọn nến, hai ngọn nến chậm rãi cháy, mới đem gian phòng dần dần thắp sáng lên.
Vương Lệnh Nghi lần này hạ quyết tâm bám lấy Tạ Bảo Lâm, thẳng đến khi Tạ Bảo Lâm thỏa hiệp mới thôi. Mà Tạ Bảo Lâm vốn đang làm chuyện của mình, một chút sự chú ý cũng không có chia cho Vương Lệnh Nghi.
Vì vậy Vương Lệnh Nghi trong nội tâm bắt đầu cảm thấy thập phần khó chịu.
Mà Tạ Bảo Lâm ngồi bên này đọc sách cũng đọc không vào, nàng liền đem ánh mắt từ trên trang sách từ từ chuyển đến một góc quyển sách, sau đó tầm mắt từ từ rời khỏi, nhìn về phía Vương Lệnh Nghi đã sớm cuộn tròn thành một khối bánh chưng.
Tạ Bảo Lâm thần sắc trên mặt cũng không thay đổi, dường như nàng không có bất cứ chuyện gì phải suy tư, nàng liền ngồi dậy, đi đến trước mặt Vương Lệnh Nghi, khom lưng, rồi sau đó đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
"Vương Lệnh Nghi, mau đứng lên ăn cơm trưa."
Hết chương 22.
Editor: Edit xong chương này mắt tui mờ hẳn luôn á mọi người, nhưng mà rất là đáng nha, Hoàng hậu với Quý phi đáng yêu xỉu luôn á :"< Edit cái đoạn hai bả thả thính nhau, thiệt tình tui chỉ muốn ôm về nuôi hoy.
Có ai vô bàn luận với tui hông, tui cảm thấy truyện này rất đáng để đọc luôn á, nhưng mà chắc do editor ngâm lâu quá nên hông ai thèm quan tâm nữa rồi huhu :"
Danh Sách Chương: