Chương 220
Từ Uyển Nhi vội vã đuổi theo: “Vân Thành, anh có việc gì gấp à? Anh đi đâu vậy? Em lái xe đưa anh đi, vậy sẽ nhanh hơn một chút.”
Biệt thự xa hoa của Từ gia tọa lạc tại chân núi vùng ngoại ô, nơi này rất khó bắt xe, mà Hoắc Vân Thành lại vội vàng muốn chạy tới đồn cảnh sát để gặp Thư Tình.
Anh trầm ngâm nói: “Được.”
Thấy Hoắc Vân Thành đồng ý, trong lòng Từ Uyển Nhi không khỏi vui vẻ, cô ta vội vàng dẫn theo Hoắc Vân Thành tới ga ra.
Hai người lên xe, Từ Uyển Nhi ngồi vào vị trí lái, tự mình lía xe.
Cô ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông không ngừng làm trái tim mình rung động, lấy lòng hỏi: “Vân Thành, anh muốn đi đâu?”
“Đồn cảnh sát.” Môi mỏng nhếch lên, giữa hai hàng lông mày chất đầy lo lắng.
Đồn cảnh sát? Sao lại muốn tới đồn cảnh sát?
Chẳng lẽ không nên tới Hồ Nhân Tình lượm xác hay sao?
Ghìm lại nghi hoặc trong lòng, Từ Uyển Nhi tiếp tục lái xe, dưới sự thúc giục của Hoắc Vân Thành kèm theo vượt vài lần đèn đỏ, một đường chạy như bay tới đồn cảnh sát.
Xe dừng lại, Hoắc Vân Thành lập tức vội vàng mở cửa xe, chân dài bước xuống, trực tiếp đi vào đồn cảnh sát.
“Hoắc tổng, anh qua đây.” Lâm Nham Phong đang ở đồn cảnh sát lo lắng chờ đợi Hoắc Vân Thành.
“Thư Tình đâu?” Hoắc Vân Thành nhìn quanh bốn phía một lượt nhưng không thấy Thư Tình bèn trầm giọng mở miệng hỏi.
Ở Thành phố A, hầu như không ai không biết Hoắc Vân Thành.
Hoắc Vân Thành – gia chủ đương nhiệm của hào môn đỉnh cấp thành phố A, chủ tịch Tập đoàn Hoắc Thị, nhân vật cấp bậc thần thánh tồn tại trong truyền thuyết.
Lâm Nham Phong nhìn về phía phòng lấy khẩu cung, dè dặt trả lời: “Cô ấy và Hoắc Thiến đều ở trong kia viết lời khai.”
Hoắc Vân Thành trước nay luôn là người dù trời có sập cũng không hoảng loạn, đây là lần đầu tiên Lân Nham Phong nhìn thấy sếp nhà mình lo lắng tới vậy.
Xem ra, vị trí của Thư Tình trong lòng tổng tài nhà mình vô cùng quan trọng.
Hoắc Vân Thành nghe vậy lạnh giọng nói: “Chúng ta qua đó xem xem.”
Từ Uyển Nhi đứng sau lưng Hoắc vân Thành nghe được những lời này, trong lòng không khỏi lộp bộp vài tiếng.
Thư Tình và Hoắc Thiến đang lấy lời khai.
Lời khai gì?
Thư Tình có thể ghi lời khai, nói cách khác, cô ta không có việc gì?
Hạ Tinh Tinh đang làm cái gì không biết? Cơ hội tốt như vậy cũng không nắm chắc được.
Cục trưởng tự mình tới, vô cùng cung kính tiếp đón Hoắc Vân Thành: “Hoắc tổng, mời đi bên này.”
Hoắc Vân Thành bước đi trầm ổn, tới cửa phòng khẩu cung, chỉ thấy Thư Tình mặt mày thản nhiên đang ngồi bên trong.
Trước mặt Thư Tình là một nữ cảnh sát đang ghi lời khai của cô.
“Thư Tình.” Hoắc Chân Thảnh sải bước tiến vào, ánh mắt xẹt qua một tia quan tâm nhỏ bé khó có thể nhìn thấy: “Em không sao chứ?”