Edit: Trang Nguyễn
Bọn họ đã chạy mười bốn tiếng trên đường, lúc này đêm đã khuya, Du Hành thay ca lái xe, trên xe có mở radio, âm thanh rất nhỏ:
"Một lượng lớn người nhiễm bệnh đã tràn vào thành phố X, khiến cho bệnh truyền nhiễm diễn ra trên quy mô lớn."
"Cư dân thành phố nào đó tập thể kháng khị, yêu cầu đóng cửa, cấm cư dân thành phố lân cận mang độc khí vào thành, hiệp hội nào đó cho rằng, điều này không phù hợp nhân quyền, là một loại biến tướng mưu sát!"
"Đoàn tàu tốc hành XX xuất hiện người lây dịch bệnh, đoàn tàu đã khẩn cấp sắp vào trạm, trạm tàu điện ngầm địa phương lại từ chối không cho hành khách xuống xe, công bố liệt người cả đoàn tàu vào nhóm người nhiễm bệnh nguy cơ cao, đề nghị đoàn tàu tiếp tục chạy tìm trạm cứu hộ chữa trị."
"..."
Theo thời gian trôi qua, tình thế càng ngày càng khó khống chế, ví dụ anh nửa giờ sau phải qua một trạm thu phí, bây giờ đã bắt đầu hạn chế vào thành, nghe radio nói muốn vào thành phố phải thông qua thiết bị kiểm tra đo lường rồi mới được qua.
Cứ chậm trễ như vậy, thời gian sẽ càng lãng phí rất nhiều, cách nguy hiểm càng gần hơn.
"Thiết bị kiểm tra đo lường linh cảm xuất xứ từ bệnh viện Phụ Chúc thành phố Lệ, đã qua nghiên cứu viên Lỗ Minh Thao của viện XX cải tiến lắp đặt, hiệu suất đo lường độc khí trong thân thể tăng cao, tốn thời gian ngắn hơn."
Sau lưng bỗng nhiên có một chiếc xe buýt xông đến, một bộ muốn vượt qua, anh nhanh chóng đánh tay lái tránh ra, chỉ thấy chiếc xe kia điên cuồng xông thẳng đến phía trước!
"Rầm!"
Nó tông thẳng vào xe đằng trước, dẫn đến sự cố tông đuôi xe liên hoàn.
Du Hành kinh hồn vừa định nằm lên trên tay lái, nghỉ ngơi vài giây mới ngồi dậy gọi điện báo cảnh sát, bên ngoài đã rối loạn, đường bị chắn vô cùng chặt chẽ, âm thanh bóp còi vang lên không dứt.
Lúc nửa đêm lái xe vốn đã mệt mỏi, hơi không chú ý rất dễ ngủ gật gây thành thảm họa.
"Làm sao bây giờ? Ngăn chặn hết rồi!"
Mẹ Chu ngủ rất sâu, hoàn toàn không bị đánh thức, anh khóa cửa xuống xe, đứng trên trần xe nhìn khắp bốn phía, trước sau đều là đoàn xe dài thật dài, phía trước cách một trăm mét đều là hiện trường tai nạn xe cộ, chiếc xe va chạm nhau hỗn loạn, phía sau nhìn không thấy đèn xe cuối cùng, muốn quay đầu cũng không làm được.
"Chào Kí chủ, buổi tối tốt lành, đã lâu không gặp." Bỗng nhiên một tiểu noãn màu đỏ trôi nổi trước mặt anh, cùng lúc đó trong đầu anh xuất hiện âm thanh quen thuộc.
"Chín chín!"
"Đã lâu không gặp Kí chủ." Quả cầu đỏ lay động vài cái, luôn cọ cọ vào mặt Du Hành.
Điều này khiến anh cũng có chút sầu não: "Tôi nghĩ đến lúc cậu xảy ra chuyện tôi lại không phát hiện ra, cậu không sao chứ? Minh phu nhân nói cậu nổ tung rồi." Làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, nói không cảm tình là giả đấy.
"Tôi không sao Kí chủ, lúc tôi nổ tung nó nhất định cũng đau đớn lắm đấy... đầu não kia thật quá đáng ghét!" Đáng tiếc lúc ấy chính mình thật đúng chỉ là RT9009, chỉ có thể nhân lúc virus xâm lấn đánh lén nó một đòn thật nặng, trước đó còn để Kí chủ chịu nhiều khổ như vậy: "Nhìn cậu bây giờ thật quá chật vật rồi, mặt có đau không?"
"Không đau."
Hai người quan tâm lẫn nhau một phen, sau đó RT9009 tiến vào chủ đề chính: "Thật xin lỗi thế giới nhiệm vụ lần trước xuất hiện sự cố bất ngờ, đây là sai lầm của bộ phận kỹ thuật công ty chúng tôi, đối với tổn thất Kí chủ gặp phải trong nhiệm vụ lần trước —— đầu tiên là tổn thương tâm lý, tiếp theo là tổn thất vật chất."
Quả cầu đỏ rơi xuống trên đầu Du Hành, nói tiếp: "Dựa theo thành công nhiệm vụ lần trước nhận được phần thường, lúc ấy tôi không ở trong cương vị công tác, tất cả sách vở cậuđã đọc qua chiếu theo giá trị nhận được điểm lương hỏa tương ứng, lúc này trên cơ sở lấy mười vạn điểm lương hỏa làm đền bù tổn thất.
Cuối cùng tôi còn giúp cậu tranh thủ hai phúc lợi, một tất cả giá trị thuộc tính linh hồn của Kí chủ đều tăng thêm một điểm, hai là có thể mua mười loại thương phẩm với giá ưu đãi gấp hai. Kí chủ nhanh nhanh nhìn xem cậu muốn mua cái gì, tốt nhất chọn mấy thứ đắc nhất quý nhất đấy, tranh thủ mua mua mua."
Du Hành nghe nó huyên thuyên không dứt, trên mặt luôn tươi cười, vì không để người khác chú ý, còn đặc biệt ngồi xổm bên cạnh xe, bây giờ đường không thể đi, xe của bọn họ bị chặn ngay tai chỗ.
Nghe được giá ưu đãi gấp hai, anh cười nói: "Vậy thật cảm ơn cậu rồi, tôi rất thích phúc lợi này."
"Anh thích là tốt rồi." Tiểu hồng cầu lại rơi xuống trên vai anh, cọ vào mặt anh.
"Sao tôi cứ cảm thấy cậu trở nên hoạt bát hơn rất nhiều?"
"Có sao? Tôi vẫn luôn rất hoạt bát mà!" Lần nữa nhìn thấy cậu, tôi thật vui mừng, thật sự rất vui mừng, Tiểu hồng cầu lại nhảy dựng lên, vui mừng mừng vui.
"Lần này tốc độ công ty của các người cũng quá chậm, chúng ta gặp chuyện không may lâu như vậy, bên kia không phát hiện ra sao?"
"Trực tiếp? Là sao?" Du Hành bắt lấy điểm mấu chốt.
RT9009 ngẩn ngơ, làm sao nó còn nói tình tiết sự kiện này với Kí chủ kia chứ!! Đều do nó đắc ý quên hình, quả nhiên sau khi khôi phục ký ức bản thể, nó thoáng chốc đã làm rối loạn công tác rồi!
"Ách cái này, Kí chủ, tôi không thể nói cho cậu biết, tôi lỡ miệng..."
Du Hành thò tay nhẹ nhàng vỗ vỗ nó: "Không sao, tôi biết rõ cậu gặp lại tôi rất vui mừng." Tâm buông lỏng đã chủ quan rồi: "Sau này cẩn thận một chút, cậu nói bậy, công ty sẽ khấu trừ tiền lương của cậu sao?"
"Hu hu, sẽ trừ lương đấy. A, Kí chủ, cậu thật tốt." A Hành cậu thật tốt, tiểu hồng cầu lại hướng đến mặt Du Hành cọ a cọ.
Nếu để Kí chủ xảy ra nguy hiểm lần nữa, nó tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân, lúc trước thời điểm nó còn là RT9009, nó còn thật sự cho rằng mình chỉ là một hệ thống bình thường, vào lúc gặp nguy hiểm không có đủ bản lĩnh, cuối cùng vậy mà chỉ biết tự bạo —— may mắn tự bạo lại phá hỏng phong ấn, nếu không nó không biết chính mình ngu xuẩn bao lâu. Cậu không nhớ tôi cũng không sao, tôi vẫn nhớ cậu.
Có lẽ cùng trải qua sống chết có nhau, bây giờ Du Hành nhìn RT9009 càng thêm thân thiết.
Trước kia RT9009 có điểm chút giống đứa trẻ mới chào đời làm ra vẻ nghiêm túc, bây giờ RT9009 dứt bỏ kiêng dè, thoáng cái hoạt bát hẳn ra... đương nhiên anh đều rất thích tính cách này, làm bạn với anh lâu nhất, chính là nó.
"Đúng rồi, bên này chúng ta xảy ra vấn đề nhiều năm như vậy, tốc độ công ty cậu thật sự quá chậm." Nếu không phải tố chất tâm lý anh vững vàng thì anh sớm đã nổi điên mất rồi.
"Hì hì, người bộ phận kỹ thuật quá cùi bắp rùi~" lý do này quá cường đại, vô lực phản bác.
Nhiệm vụ sau này trở về quỹ đạo vốn có.
RT9009 nói: "Bây giờ thế giới nhiệm vụ này đã đi được một đoạn ngắn rồi, để tôi xem.... Nhiệm vụ trước đó hẳn là 'Nhìn thấy ánh sáng mặt trời" nói hơn chính là bị nhốt dưới lòng đất thoát được ra ngoài, Kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến rồi! Được, tôi giúp cậu ghi nhớ phần thưởng một ngàn điểm lương hỏa. Nhiệm vụ chi nhánh... Ôi chao 'Giao ba lô cho Tiền Vi Vi" nhiệm vụ này cũng hoàn thành rồi, ban thưởng tám trăm điểm lương hỏa."
Trong mắt Du Hành, giờ đây RT9009 thật sự rất hoạt bát, huyên thuyên xử lý một đống chuyện, thật ra trong lòng nó vô cùng xoắn xuýt, nhịn không được muốn lén lút cho thêm một số 0 vào số dư tài khoản của Kí chủ... Không được, phải khống chế chính mình.
"Được rồi, bây giờ tôi muốn kiểm tra điểm sách vở trong trí nhớ của cậu á... yên tâm tôi sẽ không rình coi phần riêng tư của Kí chủ đâu, nếu không có chuyện gì khác, vậy thì tôi đi làm việc... sớm thanh toán điểm lương hỏa cho Kí chủ cũng có thể an tâm nha, tôi hiểu mà, cái này cũng như tiền lương ấy... sẽ an tâm hơn ha."
Du Hành buồn cười: "Được, vậy cậu mau đi đi, vất vả cho cậu rồi."
"Này nha không khổ cực không khổ cực, gặp lại sau, có chuyện lại gọi tôi nhé ~" quả cầu đỏ nhảy vài cái, sau đó chui vào trán anh.
Anh hít sâu một hơi, cảm giác lo lắng không chút tin tức luôn mang theo giờ đây vì sự xuất hiện của RT9009 mà tiêu tán. Anh đứng lên dậm chân một cái, lại dậm chân một cái, rồi mở cửa ngồi vào xe, thấy có chiếc xe đã lướt qua mặt cỏ bên cạnh chạy mở đường, anh cũng lái qua chạy theo làn xe đó.
Chạy được gần hai trăm mét, con đường ngang mặt cỏ đã trở lại đường chính, đợi đến khi mẹ Chu thức dậy, bọn hắn đã sắp đến gần thành phố dì họ.
Lúc mẹ Chu lái xe, Du Hành tranh thủ thời gian mở hệ thống trao đổi điện tử, trong đó anh tìm được một bản [Bách khoa toàn thư về uế khí], bên trong giói thiệu kỹ càng về tất cả các loại uế khí, hơn nữa còn cung cấp mấy chục cách giải quyết, chào giáo mười vạn điểm lương hỏa, sau khi giảm giá chỉ còn lại một vạn điểm lương hỏa.
Sau khi mua xong, anh như nhặt được bảo vật, giống như kẻ đói khát chăm chú đọc. Bỏ qua một bên những cái gì "Mặc kệ Thiên đạo khiển trách", lấp nhân mạng nuôi uế khí làm cho nó cực thịnh tất cực suy...vv..vv... một vài phương pháp huyết tinh tiêu cực, anh sàng chọn sau đó dựa theo trình độ năng lực của thế giới nhiệm vụ này, anh phát hiện điện giật chính là phương pháp kinh tế thực dụng nhất.
Điện giật này, không phải loại điện con người tạo thành, phải là điện thiên nhiên.
"Trách không được những gậy được trước đó sau này mất hiệu quả, dù mặt đất và dưới lòng đất đều có lưới điện cao thế, cũng không cách nào tiêu diệt uế chuột đã vượt cảnh..." Anh ghi nhớ điểm này, vừa suy nghĩ cách xây dựng thiết bị dẫn điện, vừa nhìn các phương pháp khác, cách kia chính là sử dụng bùa Thiên lôi.
Bùa trừ uế có thể trừ uế, nhưng cũng chỉ trừ bỏ uế khí lây nhiễm trong cơ thể con người, bùa Thiên lôi mới thật sự tiêu diệt triệt để uế khí.
Ở chỗ này phải nói từng thế giới đều có chút khác biệt, có rất nhiều thế giới khoa học thuần túy, nói ví dụ như thế giới thực tế anh sinh sống, đó là hình thái thế giới bình thường nhất, có thế giới có phép tắc tập võ công, đại hiệp võ nghệ cao cường hoặc có thể tu tiên (phải có linh khí), hoặc tồn tại quỷ quái (thế sẽ có sự tồn tại của Thiên sư bắt quỷ), hoặc có yêu tinh... Từng thế giới đều có phép tắc khác nhau, điều anh phải làm phải tuân thủ phép tắc từng thế giới nhiệm vụ.
Đây chính là nguyên nhân vì sao ở mỗi thế giới nhiệm vụ anh đều chỉ có thể thông qua phương pháp vật lý để tập thể hình, tu luyện [Quy tắc chung kiện thể] như vậy anh cái gì cũng làm được nhưng lại không chuyên về một thứ, anh muốn tu tiên, cũng không phải không có đường để đi.
Du Hành lấy túi phúc ra xem, thấy rõ thứ này là đạo phù, thế giới nhiệm vụ này không có linh khí, thế thì cũng chỉ có thể tu đạo.
"Tu đạo tu đạo..." Anh định trước nhìn xem bên trong [Bách khoa toàn thư về tri thức tu tiên] có mô hình tu đạo nào không, may mắn chính là anh từ trong [Bách khoa toàn thư về tri thức tu tiên] tìm được nội dung tu đạo, bên trong có bản phân chia [truyền đạo], còn liệt kê nhiều cách tu đạo, đạo thuật và thuật bùa chú càng phong phú hơn. Bản bách khoa toàn thư này không phí công mua.
Sau khi RT9009 trở về, anh đều có thể tiếp tục sử dụng tất cả mọi thứ, đồ đạc lúc trước anh chất đầy xe giờ đây cất hết vào nhẫn trữ vật, mới có chỗ ngồi trống ngồi thoải mái thế này, lúc này anh uốn mình ở ghế sau ngồi đọc sách.
Nội dung [truyền đạo] trước sau như một phù hôp với thương phẩm đặc thù của hệ thống trao đổi điện tử, toàn diện, đáng tin cậy. Ở từng thời không khác biệt, mặc dù cách hiểu biết đều tồn tại sai biệt, nhưng trung tâm tu luyện vẫn không thay đổi, bên trong còn có bản [đạo thuật] cùng [thuật bùa chú]. Anh cần hoàn cảnh yên tĩnh để tu luyện đạo thuật, sau đó mới có thể chế bùa.
Du Hành cất sách đi, trong lòng an tâm hơn rất nhiều, tất cả đợi đến lúc anh và mẹ Chu tìm được điểm dừng chân là có thể bắt đầu!
Danh Sách Chương: