Nhìn những sợi xích run rẩy, tựa như chỉ chờ một khắc để đứt gãy, ta cắn chặt hàm, như thể hành động ấy có thể thay bọn họ gánh vác thêm một phần sức lực.
Trận chiến này thực sự quá đỗi chấn động.
Một nghi thức quy mô lớn như vậy của An gia, ta chưa từng tận mắt chứng kiến. Bọn họ tạo thành một vòng tròn, bao vây ác quỷ vào giữa. Mỗi người đồng thời cắt tay, dùng máu tế trận, khởi động nghi thức.
Máu tươi của người sống, đối với một ác quỷ mất hết lý trí, quả nhiên là chất xúc tác. Nó vốn bị xích trói, nằm rạp dưới đất, nhưng lúc này bỗng nhiên như được tiêm thuốc k1ch thích, tứ chi chống đỡ thân thể, cái lưỡi đỏ máu lại một lần nữa vươn về phía một tộc nhân trẻ tuổi của An gia.
Nghi thức chính thức bắt đầu. Một khi trận pháp vận hành, không ai trong vòng có thể di chuyển hay rời khỏi. Người càng đông, trận càng nguy hiểm.
Trận pháp này không chỉ khảo nghiệm sức mạnh khu trừ ác quỷ của từng tộc nhân, mà còn thử thách sự ăn ý và gắn kết giữa họ. Lấy máu tế trận, đủ thấy đây là một pháp trận bất phàm — rất mạnh, chuyên dùng để đối phó loại ác quỷ cấp độ cao, cái giá phải trả cũng vô cùng thảm khốc.
Chỉ cần một người phạm sai lầm, toàn bộ những người còn lại cũng có thể bị phản phệ, mất mạng.
Nhưng khi ta thấy cái lưỡi ghê tởm kia lao về phía thiếu niên An gia, hắn vẫn bất động, hai tay bắt quyết trước ngực, nhắm mắt lại, như thể mọi nguy hiểm xung quanh chẳng liên quan gì đến hắn.
Ngay khoảnh khắc đầu lưỡi sắp chạm vào hắn, hai tộc nhân khác bất ngờ lao ra, vừa niệm chú vừa vẽ bùa giữa không trung, rồi nhanh chóng tung tay. Hai đạo chú ngữ đánh thẳng vào đầu lưỡi đầy oán khí, khiến nó co rút lại, đau đớn quằn quại giữa không trung.
Ta còn nghe được hàng trăm, hàng ngàn cái đầu trên thân nó gào thét thảm thiết, khiến toàn thân ta nổi da gà.
Đồng thời, ta cũng nhẹ nhõm thở ra — An gia, quả thật khiến người ta kính phục.
Bọn họ hành động như vậy, chẳng phải chính là một kiểu tín nhiệm sâu sắc dành cho đồng đội hay sao? Họ yên tâm giao cả tấm lưng mình cho những Khu Quỷ sư khác trong tộc. Mối quan hệ giữa các tộc nhân nơi đây, thật sự không giống người thường.
Ác quỷ dưới sự áp chế của trận pháp, lại bị mùi máu tươi k1ch thích, lập tức phát cuồng. Những sợi xích căng ra, rung lắc dữ dội theo từng cú giãy giụa mạnh mẽ, như sắp đứt đến nơi.
"Giữ chặt! Tuyệt đối không thể để nó thoát ra!"
Con quái vật kia sức mạnh vô cùng kinh khủng. Những sợi xích vì nó giãy giụa mà quật loạn xuống đất, vang lên những tiếng nổ khủng khiếp, từng hố lớn liên tiếp xuất hiện trên mặt đất.
Ta cau mày, không dám thở mạnh, dõi mắt nhìn trận chiến dữ dội trước mắt, tim cũng theo đó mà căng thẳng đến cực độ.
Ánh mắt ta dừng lại nơi An gia gia đang đứng không xa, bên cạnh là một nam một nữ. Trên gương mặt họ, ta nhìn thấy bóng dáng của An Bình và An Hiên.
Mẫu thân của An Bình mang nét đẹp đặc trưng vùng Tây Vực, giữa chân mày toát lên vẻ kiên cường cứng cỏi. An Bình kế thừa từ mẫu thân những đường nét sắc sảo, đậm chất riêng. Còn An Hiên lại mang nhiều nét của phụ thân — diện mạo thanh tú, anh tuấn.
An phu nhân là người được gả vào An gia, vốn không thuộc dòng Khu Quỷ lưu phái. Thế nhưng, khi ta thấy trong tay nàng cầm một chiếc lục lạc quen thuộc, ta bất giác khựng lại.
Chiếc lục lạc này chính là trấn hồn linh mà An gia gia từng lấy ra dùng trước đây!
Lúc này ta mới nhận ra — gần như tất cả mọi người ở đây, bên hông đều buộc một chiếc lục lạc đồng, đúng như lời giải thích khi đó của sắc quỷ. Đây chính là pháp khí cơ bản nhất mà các Khu Quỷ sư thường dùng.
Các Khu Quỷ sư từ những gia tộc khác đều dốc toàn lực, ngăn chặn những hồn quỷ từ động quật tràn ra, đồng thời phân thân bảo vệ người An gia và Đinh gia. Dù đã gắng sức đến cùng cực, vẫn không khỏi thiếu người.
"Rống!"
Quái vật gầm lên một tiếng rung trời, âm thanh vừa chói tai, vừa quái dị. Trong đó như có giọng nam gào thét, xen lẫn tiếng nữ rú lên tuyệt vọng — như vạn oán hồn cùng lúc phát ra, dội thẳng vào tai, khiến màng nhĩ đau nhói.
Trong cơn cuồng bạo, ác quỷ như vào chốn không người, không ngừng vỗ xuống mặt đất, điên cuồng đập phá, ý đồ phá hủy những cây cột đang trói chặt nó, muốn giãy khỏi đám người đáng hận kia.
"Phụt!"
Ta thấy các tộc nhân Đinh gia đang kéo giữ xích sắt, nhiều người đã không chịu nổi sức mạnh dữ dội ấy. Dù vẫn kiên trì không buông tay, nhưng khoé miệng đều rỉ máu đỏ tươi.
An gia gia mồ hôi đầm đìa, tay không ngừng vẽ bùa. Máu của tộc nhân vẽ nên một trận pháp trên mặt đất, nhưng muốn hoàn thành vẫn cần thêm thời gian.
"An gia chủ! Các ngươi... còn cầm cự được không?"
"Lão Đinh, lại cố thêm một chút nữa! Chúng ta còn cần một lát!"
Ta chỉ có thể đứng nhìn bên cạnh, lo lắng đến nghẹn lòng, hoàn toàn bất lực. Ta không thể can thiệp vào lịch sử — chỉ có thể trơ mắt chứng kiến bi kịch tái diễn.
Khi ta đã biết rõ toàn bộ diễn biến của trận chiến này, vậy lần tới, lúc gặp lại An Bình và An Hiên... ta phải đối mặt với họ thế nào đây?
Trận pháp còn chưa kịp hoàn tất, đã có một tộc nhân Đinh gia không chịu nổi áp lực, buông lỏng tay. Sợi xích đang trói chặt ác quỷ liền tuột ra, mà người phối hợp cùng hắn cũng bị kéo ngã, cả người ngồi bệt xuống đất.
Không may, sợi xích vừa rời khỏi cánh tay quái vật — phần vốn đang bị trói chặt — liền trở thành sơ hở chí mạng. Không còn vật hạn chế, ác quỷ trong cơn cuồng nộ lập tức thừa cơ vùng lên! Cánh tay dài ngoằng bất ngờ vung ra, quét mạnh về phía các tộc nhân An gia và Đinh gia đang đứng bên cạnh!
"Cẩn thận!"
Đinh Nhược Thủy hét lên cảnh báo. Nàng cắn răng chịu đựng, dù hai tay đã gần như không còn chút sức lực, vẫn liều mạng buộc chặt sợi xích lên người mình. Dù thân thể yếu đuối, nàng cũng không để sợi xích rời khỏi tay.
"Giữ lấy nó! Không được để nó thoát ra!"
"A!"
Lời nàng còn chưa dứt, vài người đã bị cánh tay xấu xí kia quét ngang, bay vút lên không trung!
Trận pháp chưa kịp hoàn thiện đã bị ngoại lực phá hỏng. Chỉ còn một bước nữa thôi — nhưng vẫn thất bại ngay trong gang tấc!
"Phụt!"
Tất cả các tộc nhân An gia đang kết trận đều bị chấn lui vài bước, miệng phun máu tươi! Bên phía Đinh gia cũng có người trúng đòn, buông tay, khiến những sợi xích lần lượt tuột khỏi tay họ.
Thiếu đi mấy sợi xích kiềm chế, ác quỷ vốn đang điên cuồng lập tức vùng lên, chỉ trong chớp mắt đã bứt gãy toàn bộ phần còn lại!
"Các ngươi không sao chứ?!"
Đinh Nhược Thủy lao đến bên cạnh tộc nhân mình, nâng dậy một người trong số họ, lo lắng hỏi dồn.
Ta đã cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình đang không ngừng sụt giảm, như thể rơi vào hầm băng sâu thẳm. Lạnh buốt thấu xương, từng cơn đau cắt qua tim, qua da thịt, cảm giác tê cứng lan khắp tứ chi.
Sắp rồi... ta sắp tận mắt chứng kiến khoảnh khắc hai mươi năm trước — khoảnh khắc phu nhân Đinh Nhược Thủy, cùng với cha mẹ của huynh muội An gia, lần lượt rời khỏi nhân thế.
Trận chiến này... rốt cuộc kết cục đã diễn ra thế nào?
Đột nhiên, vô số tứ chi như cánh tay từ cơ thể ác quỷ vươn ra, tỏa đi khắp nơi, chộp lấy những Khu Quỷ sư đã bị trọng thương. Mỗi cú chộp đều chính xác đến rợn người, giống như nghiền nát con kiến trong lòng bàn tay!
Những bàn tay khổng lồ vừa bắt được người, liền lập tức rút trở lại thân thể quái vật. Ta tận mắt thấy một tộc nhân Đinh gia bị kéo vào trong nó — chỉ vài giây sau, một thi thể lạnh băng bị ném trở ra, rơi "bịch" xuống đất. Trong khoảnh khắc ấy, linh hồn hắn đã bị cưỡng ép rút khỏi cơ thể.
Con ác quỷ kia tựa như Thao Thiết, không biết thỏa mãn là gì. Vô số cánh tay vẫn tiếp tục lao về phía đám Khu Quỷ sư! Cái lưỡi đỏ rực kia lại vươn ra, lần này nhắm thẳng vào Đinh Nhược Thủy, lao tới với tốc độ khủng khiếp!
Ta há miệng cứng đờ! Cảm giác hai má căng cứng, cổ họng như bị nghẹn lại — một âm thanh cũng không bật ra nổi!
Tránh ra! Mau tránh ra đi!
Trong lòng ta gào thét, tim đập đến phát đau. Nếu như ta có thể nhúc nhích... nếu như ta có thể thay đổi được lịch sử... thì tốt biết bao!
Giây phút này, ta cuối cùng cũng hiểu vì sao hồi tưởng giả lại phải gánh chịu áp lực mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
Tận mắt nhìn thấy bằng hữu, thân nhân của mình lần lượt chết trước mắt — biết rõ tất cả mọi chuyện đã từng xảy ra, nhưng ta lại bất lực. Không thể thay đổi điều gì. Không thể khiến người chết sống lại. Không thể ngăn bi kịch diễn ra ngay trước khi nó ập đến.
Vì xúc động và tuyệt vọng, toàn thân ta nóng rực, tim đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Nước mắt cuồn cuộn trào ra từ khóe mắt, rơi xuống không cách nào ngăn lại. Ta đã quên cả việc đưa tay lau đi chúng.
Các Khu Quỷ sư đều đang chật vật giữ lấy mạng mình, chẳng ai có thể cứu Đinh Nhược Thủy — người vừa bị cuốn đi bởi cái lưỡi đỏ như máu kia.
Trong tay nàng chỉ còn hai tấm hoàng phù. Đối mặt với thứ kết tụ từ hàng vạn oán hồn, chúng yếu ớt chẳng khác nào châu chấu đá xe. Hai đạo phù đánh ra, nhưng không gây chút thương tổn thực chất nào đến quái vật.
Vừa chạm vào đối phương, phù chú lập tức bốc cháy, trong chớp mắt hóa thành tro bụi, chẳng để lại gì.
Nàng dường như đã sớm biết, trận chiến hôm nay sẽ là nơi mình bỏ mạng. Nàng hung hăng đẩy tộc nhân bị thương ra sau, còn bản thân thì một mình chắn ở phía trước.
Mặc cho vật tà ác kia quấn chặt lấy cơ thể nàng, những cái đầu tham lam điên cuồng hút lấy linh hồn của nàng, ta chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn hồn phách trong suốt ấy dần dần tách rời khỏi thân thể.
"Bốp!" — một tiếng vang chát chúa vang lên, An phu nhân vung chủy thủ trong tay, chém thẳng lên đầu lưỡi của quái vật. Ác quỷ vì đau đớn mà buộc phải há miệng, Đinh Nhược Thủy lập tức rơi xuống từ giữa không trung!
Chủy thủ trong tay An phu nhân bỗng chốc phát sáng, một luồng bạch quang lóe lên. Ta nheo mắt nhìn kỹ — trên lưỡi dao khắc đầy chú văn dày đặc. Chỉ thoáng liếc qua cũng đủ nhận ra đây chính là vũ khí chuyên dùng để tru sát ác quỷ!
An phu nhân nửa ôm lấy nàng, vừa đỡ vừa hoảng hốt kêu to về phía Đinh gia chủ:
"Tiểu thư Đinh bị thương rồi! Mau lên!"
Cảnh tượng ngay sau đó khiến thân thể ta chấn động, hai chân mềm nhũn vì hoảng loạn và sợ hãi, máu như đông lại trong huyết quản, đồng tử co rút đến cực điểm.
Cái đầu lưỡi bị đánh bật lui, ác quỷ như nổi điên, lập tức chuyển sang tấn công An phu nhân với cơn cuồng bạo gấp bội!
Nó đâm xuyên ngực nàng ngay tức khắc!
"Lão bà!"
"Sanh Nhi!"
An gia chủ và An gia gia cùng gào lên thất thanh. Cả hai vừa thoát khỏi đám cánh tay phiền nhiễu đã vội lao đến bên cạnh nàng. Đinh Nhược Thủy lúc này đã ngất lịm.
Dù lưỡi quỷ xuyên qua ngực, An phu nhân vẫn không để nó tiến thêm một bước!
Nàng nhẹ nhàng đặt Đinh Nhược Thủy xuống đất, tay còn lại nghiến chặt chuôi chủy thủ, hung hăng cắm sâu vào đầu lưỡi ác quỷ!
Nếu nàng chậm chỉ một khắc, cái lưỡi kia tuyệt đối sẽ xuyên thủng cả thân thể Đinh Nhược Thủy! Khi đó, hai người chắc chắn đều không thể sống sót!