Dương Mạn Tinh nở nụ cười trào phúng: “Thanh Đình đáng thương thật, yêu phải người con gái tuyệt tình như cô.”
“Tách!”
Cô ta lại châm thêm một đuối thuốc.
Vy Hiên ho vài tiếng, nhưng cô vẫn không nói gì, để mặc cho Dương Thanh Tinh hút hơn nửa điếu thuốc rồi dập tắt.
Cô ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Vy Hiên chăm chú: “Nói thẳng ra luôn cho nhanh, hôm nay tôi đến tìm cô là vì Cẩn Hành.”
Câu nói của cô ta làm Vy Hiên ngạc nhiên, Dương Mạn Tinh lập túc cười giễu: ” Không giữ được đàn ông, không chiếm được trái tim của anh ta, Dương Mạn Tinh tôi không thể tự chuốc nhục vào người.
Huống hồ chi…” Cô ta liếc nhìn Vy Hiên, rồi nói: “Chẳng qua là anh ta yêu đơn phương mà thôi, đáng thương đến nỗi còn chưa được xem là ngoại tình nữa kia kìa! Tôi cũng không cần làm anh ta khó xử nữa.”
Dương Mạn Tinh làm cho Vy Hiên hết sức ngạc nhiên, đánh mất người phụ nữ quyến rũ như cô ta, thực chất là tổn thất nặng nề với Trương Thanh Đình.
Vy Hiên im lặng vài giây, rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà bảo: “Không bị anh ta yêu là hạnh phúc của cô, cô xứng đáng với những người tốt hơn!”
Lần này đến lượt Dương Mạn Tinh sững sờ.
Nhóm người chị Trương ăn xong bữa cơm trưa bèn lục tục quay về công ty, vừa nói cười vừa đi trên đại sảnh.
Trong lúc đợi thang máy, chị Trương thờ ơ nhìn thoáng qua người đàn ông đứng cạnh mình, rồi lập tức ngạc nhiên ngẩng phắt đầu lên, dường như đã nhận ra chuyện gì, bèn ngạc nhiên chỉ anh ta: “Liên, Liên Cẩn Hành?”
Nghe có người gọi tên mình, Liên Cẩn Hành nghiêng đầu sang, lướt mắt nhìn bảng tên trên ngực chị Trương, lông mày khẽ nhướng lên rồi gật đầu với cô ta.
Chị Trương kích động muốn chết, ráng hạ thấp giọng nói chuyện với đồng nghiệp của mình: “Là Liên Cẩn Hành đó! Quả nhiên là anh ấy! Trời ạ, đến Liên Cảnh Hành mà còn gật đầu với tôi nữa kìa!”
Cánh cửa thang máy mở ra, Liên Cẩn Hành lịch sự nhường các cô gái vào trước, anh theo sát phía sau, thấy anh ta bấm tầng năm, mắt chị Trương sáng bừng, lặng lẽ sấn lại gần anh ta: “Ừm, anh Liên… đến thăm bạn gái à?”
Liên Cẩn Hành cũng không giấu giếm mà tự nhiên gật đầu: “Ừm.”
Chiếc thang máy nhỏ nhắn lập tức rộ lên tiếng xôn xao.
Mấy cô gái cũng không còn dè dặt nữa mà đều sáp lại gần anh, phát huy ưu thế bẩm sinh của người phụ nữ, mồm năm miệng mười quấn lấy anh không buông.
“Anh Liên, có phải anh đến tìm Vy Hiên không? Anh là bạn trai của cô ấy thật sao?”
Lập tức có người cướp lời: “Đương nhiên rồi! Đến tấm hình chụp hai người họ hôn môi cũng đã đăng báo còn gì, giả mà được sao? Anh nói đúng không, anh Liên?”
Trong ánh mắt thấp thoáng trông chờ của những người bên cạnh, Liên Cẩn Hành im lặng có nghĩa là ngầm thừa nhận.
Chị Trương xuýt xoa tán thưởng: “Không ngờ anh Liên lại là bạn trai của Vy Hiên đấy, ôi tôi vui quá! Nói thật lòng, trước đây tôi còn muốn giới thiệu em họ mình cho cô ấy nữa…”
Không đợi chị Trương nói dứt lời, Liên Cẩn Hành đã nghiêng đầu sang nhìn cô ta, lạnh nhạt đáp: “Cô ấy không cần người khác.”
Chị Trương sững sờ, lập tức bị anh hút mất hồn, trái tim thiếu nữ đập rộn trong lòng, gò má đỏ bừng: “Đúng thế đúng thế, không cần nữa…”
Cánh cửa thang máy mở to, Liên Cẩn Hành đứng trước cửa, lại khẽ gật đầu với bọn họ rồi bước ra ngoài trước.
“Wow! Đẹp trai quá đi! Người thật còn đẹp hơn trong ảnh nhiều!”
“Không được rồi không được rồi, tôi choáng váng luôn rồi, nếu như không cưới ông xã Lưu nhà tôi thì bây giờ sẽ nhào vào lòng anh ấy ngay!”
“Ha ha!” Bọn họ cười ầm ĩ.
Liên Cẩn Hành vừa đi vừa móc điện thoại ra, ngón tay thon dài của anh bấm một dãy số lạ, gọi một cuộc.
“Tôi là Liên Cẩn Hành, cô đang ở…”
Anh cầm chặt điện thoại trong tay, quay đầu nhìn lại: “Xin hỏi, phòng ăn của nhân viên ở đâu vậy?”
Chị Trương lập tức đáp ngay: “Lầu hai! Ở lầu hai đó!”
“Cảm ơn.”
Liên Cẩn Hành đi sượt qua mấy cô gái, vòng ngược về thang máy, lưng của anh thẳng tắp, dáng người cao ráo, đôi chân dài sải rộng, bước chân ngay ngắn, góc mặt nghiêng thoáng vút qua, hơi lạnh lùng, đôi môi mím lại, trông có vẻ rất hờ hững, sống mũi rất thẳng, đôi mắt sâu, lông mày hơi cao.
“Mấy cô có nhìn thấy không, môi của anh ấy gợi cảm quá chừng!”
“Nếu mà hôn lên môi anh ấy, chắc chắn sẽ cảm thấy tuyệt lắm!” Chị Trương thở dài: “Muốn đi hỏi thử Vy Hiên ghê…”
Ở phòng ăn dành cho nhân viên trên tầng hai, đã qua giờ cao điểm, mọi người đã tản ra gần hết, Liên Cẩn Hành đi vào, vừa nhìn đã thấy người ngẩn ngơ ngồi trên chiếc ghế dài ở phía đối diện.
Nhác thấy đôi giày da đen, Vy Hiên ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo phản chiếu hình dáng người đàn ông ấy.
Không ai nói tiếng nào mà chỉ nhìn nhau như thế.
“Ăn gì chưa?” Cô chợt cất tiếng hỏi
Dường như có ngọn sóng khẽ gợn lên trong ánh mắt anh, rồi nhanh chóng tan biến trong bãi đá ngầm.
Anh đi thẳng đến trước mặt cô, thành thật lắc đầu.
“Ồ! Vậy anh ngồi xuống đi, tôi đi mua cơm trưa.” Vy Hiên nói dứt lời bèn cầm ví tiền, nhổm người đứng dậy.
“Cô tự làm cái này à?” Anh đột ngột cất tiếng hỏi.
Vy Hiên nhìn thoáng qua cơm trưa của mình, rồi mới “ừm” một tiếng, nói: “Dậy sớm quá, không biết làm gì để giết thời gian mới tùy tiện nấu đấy mà.”
“Nếu cô không để bụng…” Anh nhìn hộp cơm của cô, rồi kéo nó về phía mình, chìa tay ra: “Đũa.”
“Hả?” Vy Hiên sững sờ nhìn anh, sau khi tỉnh táo lại mới đưa đũa bằng hai tay: “Không để bụng, không để bụng đâu, chỉ là món ăn bình thường thôi, hơn nữa tôi cũng không giỏi nấu nướng…”
Cô ngẩn ngơ.
Dường như Liên Cẩn Hành đói thật, anh cầm đôi đũa lên vùi đầu ăn cơm,
Rồi nhanh chóng ăn sạch sẽ, cầm khăn giấy lên lau quanh khóe miệng, nói với cô: “Cám ơn, tôi no lắm.”
Vy Hiên cảm thấy ngại ngùng: “Thật ra tôi mới phải là người nên nói cảm ơn, phải mời anh một bữa mới đúng.”
Ít nhất thì cũng phải mời anh ăn ở một nhà hàng sang trọng nào đó cho hợp với thân phận và địa vị của anh! Chứ không phải trong nhà ăn nhân viên, còn ăn món mà cô tự nấu này…
Nghĩ thôi đã thấy xấu hổ.
Liên Cẩn Hành hờ hững nhìn cô: “Ăn ở ngoài lâu rồi, lại cảm thấy cơm nhà mới là ngon nhất.” Anh ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Hợp khẩu vị tôi hơn bất kỳ bữa tiệc nào.”
Mặc dù cô coi như anh đang an ủi mình, nhưng trong lòng vẫn rất hưởng thụ.
“Cảm ơn.” Cô nói khe khẽ.
“Cảm ơn cái gì?” Giọng nói của anh vẫn bình tĩnh, đến ánh mắt nhìn cô vẫn không hề gợn lên chút cảm xúc nào.
Cảm ơn cái gì? Nhất thời Vy Hiên cũng không biết phải trả lời anh làm sao, rất nhiều thứ phải cảm ơn anh, nhưng cô lại không hế răng nổi.
Vào lúc này, Liên Cẩn Hành lại lên tiếng thay cô: “Không có việc nào tôi làm chỉ vì một mình cô, bởi vậy, cho dù làm chuyện gì thì cô cũng không cần phải cảm ơn tôi.”
Vy Hiên sững sờ, rồi tiếp tục rũ mắt, bật cười thành tiếng.
Đúng là có những lúc người đàn ông này lạnh lùng đến mức làm cho người khác thấy khó xử.
Anh nhíu mày, nụ cười của cô nằm ngoài dự tính của anh, khiến cho Liên Cẩn Hành nhìn không thấu được suy nghĩ của Vy Hiên.
Anh bèn dứt khoát đi thẳng vào vấn đề chính: “Mạn Tinh có gây phiền toái cho cô không?”
“Không có.” Cô phủ nhận ngay tức thì, vẫn không nhìn anh.
Liên Cẩn Thành khép hờ mắt: “Cô chắc chứ?”
Thấy cô gật đầu bừa, anh bèn không nói gì nữa.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, còn chưa đến một giờ, anh vẫn còn thời gian hai tiếng, bèn đứng dậy: “Đi thôi.”
Vy Hiên ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lộ ra vẻ mông lung: “Đi đâu?”
“Mời cô đi ăn.” Anh vừa nói vừa cài lại hàng nút giữa áo vest.
“Nhưng mà…” Cô chỉ vào hộp cơm rỗng không: “Chẳng phải ai vừa ăn đây à?”
Lẽ nào, còn chưa no à?
Liên Cẩn Hành nhìn thoáng qua cô: “Cô còn chưa ăn.”
Anh không thích thiếu nợ người khác, cho dù chỉ là một bữa ăn mà thôi, cho dù Vy Hiên đã nói không để bụng cũng không có hứng ăn uống, nhưng anh vẫn cố chấp.
Đến cuối cùng, Vy Hiên chỉ đành bỏ cuộc, nhưng cô phải đi xin tổng biên tập cho phép nghỉ.
Vy Hiên đi vào phòng làm việc, Liên Cẩn Hành chờ cô trước cửa.
Nghe nói cô muốn ra ngoài với anh, tổng biên tập niềm nở tự mình ra cửa tiễn bọn họ.
“Ôi chao, đây là anh Liên đấy à!
Ông ta vừa xoa tay vừa đi về trước, Liên Cẩn Hành nhìn thoáng qua cô gái sau lưng anh ta, trông Vy Hiên có vẻ hết sức lúng túng, nụ gường gượng gạo nở trên mặt.
Liên Cẩn Hành chìa tay ra: “Xin chào, tôi là Liên Cẩn Hành.”
Lúc ra khỏi phòng làm việc, Vy Hiên vẫn đi theo sau lưng Liên Cẩn Hành, cô cúi đầu, chỉ sợ tiếp tục gặp phải người quen.
Anh ngồi vào trong xe, ngoảnh đầu lại nhìn cô: “Thích ăn gì?”
“Ồ, tôi không kén ăn, ăn gì cũng được.”
Giọng nói của cô có ý hối thúc, chỉ muốn rời khỏi nơi này cho mau thôi.
Anh vừa khởi động máy xe, rồi lại tắt.
“Sao thế?” Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn anh.
“Trước đây cô vẫn luôn sống như vậy à?” Anh hỏi.
Câu hỏi này làm Vy Hiên sững sờ, không hiểu anh nói vậy là ý gì.
Liên Cẩn Hành lại nói: “Không biết thích cái gì, cũng không biết cái gì! Thái độ của mình về cuộc đời mình mà vẫn mập mờ như thế, sao người khác có thể xem trọng cô được?”
“Tôi…”
“Với thái độ thiếu trách nhiệm này của cô, sao người khác có thể yên tâm giao cuộc đời mình cho cô đây?”
Vy Hiên trừng to mắt, cô vốn chưa hề nghĩ đến mấy vấn đề như kiểu “cuộc đời” mình! Chứ đừng nói là tiếp nhận cuộc đời của người khác!”
Anh ta… đang nói đùa kiểu gì vậy!
Liên Cẩn Hành khởi động máy xe, không để ý đến cô nữa.
Vy Hiên cảm thấy lạ lùng hết sức, chẳng qua cô chưa kịp nghĩ ra bản thân mình thích ăn gì mà thôi! Có cần phải chụp cái mũ to tướng như thế lên đầu cô không? Mắc gì lại đi dạy đời cô?
Cô quay mặt sang một bên, bực bội đến nỗi không nói nên lời.
Suốt dọc đường, bầu không khí vẫn luôn lâm vào cảnh lúng túng, nhưng không ai muốn phá tan sự yên tĩnhh này.
Liên Cẩn Hành dừng xe lại, đi xuống trước, Vy Hiên nối gót theo sau anh.
Là một cửa hàng lâu đời, diện tích không lớn lắm, khách khứa ra vô nườm nượp.
Nhân viên mặc đồng phục đứng ngoài cửa bước lên nghênh đón: “Mời quý khách vào trong này…”
“Anh ơi, chị ơi mời vào trong.”
Tiếng chào hỏi lanh lảnh đậm chất địa phương, cùng với những bộ bàn ghế dài được sắp xếp trong quán, khách hàng nói chuyện xôn xao, náo nhiệt tưng bừng, thoắt chốc đã khiến cho Vy Hiên có ấn tượng tốt với nơi này.
Sau khi ngồi xuống, anh lập tức gọi một phục vụ mặc áo hoa nhí lại, đến thực đơn cũng không buồn xem mà gọi món luôn.
Vy Hiên quên ngay những chuyện không vui ban nãy, rồi tò mò hỏi: “Anh thường đến đây lắm à?”
“Ừm.” Anh trả lời, nói: “Lúc có một mình thường đến đây ăn.”
Vy Hiên đưa mắt nhìn khắp bốn bề như thể đã ngộ ra điều gì, rồi không khỏi cảm thán: “Nơi này náo nhiệt thật.”
Một nơi tuyệt vời để xóa tan đi cảm giác cô quạnh.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng bánh cuốn, thịt băm và khoai tây sợi ra bàn.
Liên Cẩn Hành cẩn thận lau sạch hai tay, rồi mới lấy cuốn bánh với thịt, đặt vào dĩa cho cô: “Ăn thử đi.”
Từ lúc đi vào quán này, Vy Hiên đã cảm thấy dạ dày mình trống rỗng, nhìn thấy quá chừng món ăn hấp dẫn, bụng của cô kêu cồn cào, sau khi nhận lấy bánh cuốn từ anh bèn nhanh nhẹn cắn một miếng, đôi mắt tròn xoe, kinh ngạc nói: “Ngon thật đấy!”.
Danh Sách Chương: