"Như vậy, giữ nguyên tình trạng như hiện nay, em tiếp tục làm ở bộ phận truyền thông nhé? Kinh tế học, kinh doanh học, tâm lý học, thống kê học, kiến trúc gỗ đều tạm thời ngừng lại? Chức thư ký của em tạm thời cũng không làm nữa. Vậy có được không?"
"Không được." Tôi dựa trán vào trán anh, "Em muốn ngày nào cũng được gặp anh!."
"Muốn gặp tôi có rất nhiều cách, làm cô gái chuyên pha trà hoặc làm cô lao công cũng được." Anh ấy vẫn cười như trước nhưng trong mắt đã không còn ý cười nữa.
"Không được." Tôi thở dài một hơi, "Tình yêu thực sự cần nền tảng tương đương, mặc dù bây giờ giữa chúng ra còn chênh lệch rất lớn, nhưng em vẫn còn trẻ, có tiềm lực vô hạn, có thể làm được rất nhiều thứ. Bởi vì em căn bản không chịu thua, em muốn mạnh mẽ."
"Một khi em ngừng cố gắng thì có khác nào hồng nhan thành xương trắng." Tôi nói: "Nếu em là người như vậy thì không đáng để anh thích, dạng người như vậy dù có ở bên cạnh anh cũng có khác gì búp bê đâu? Năm nào cũng có nhiều sinh viên đến đây, thiếu gì người trẻ tuổi xinh đẹp, anh hoàn toàn có thể tìm được người tốt hơn em."
"Em đã nói rất nhiều lần, em thích anh, bất kể anh có tin hay không, nhưng em thật sự thích anh." Tôi nói: "Để có thể ở lại bên cạnh anh, e sẵn sàng dùng hết sức lực mà mình có."
Tôi tiếp tục: "Em cũng hiểu rằng, anh buộc em phải trưởng thành là vì muốn tốt cho em, anh không muốn em chỉ đơn giản làm một con chim hoàng yến sống trong lồng vàng mà không có tự do."
"Xem ra em còn nhìn nhận mọi chuyện rõ ràng hơn cả trong tưởng tượng của tôi." Tay anh lướt qua mặt tôi, "Những lời em vừa nói có những thứ anh thậm chí còn không nghĩ tới. Khương Kha, em rất thông minh, em xứng đáng có được tương lai tốt đẹp hơn, tôi hy vọng em có cuộc sống càng đặc sắc hơn nữa."
Anh Trác rất ít khi gọi tôi là Khương Kha, anh ấy thường chỉ gọi là tiểu Như, cho nên khi tôi nghe thấy mấy lời này thì tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Mặc dù thời điểm tạp chí A và tạp chí B gửi bản thảo cho chúng tôi khác nhau, nhưng thời điểm phát hành lại giống nhau.
Cùng lên kệ vào một ngày, cùng một ngày anh Trác cũng lên trang bìa hai tờ tạp chí.
Trên tạp chí A, anh ấy đứng trước cửa sổ, trong tay cầm một ly cà phê, ánh mặt trời từ bên ngoài khung cửa sổ thủy tinh chiếu vào, khiến cho toàn bộ đường nét của anh đều trở nên mềm mại, toàn thân toát lên vẻ vô cùng ấm áp.
Có cảm giác như năm trầm tĩnh.
Trên tạp chí B, anh đứng tựa vào bàn làm việc, hai chân thon dài, cằm hơi hất lên, ánh mắt sắc sảo, vừa nhìn là thấy được đây là một tinh anh chốn thương trường.
Hai tờ tạp chí mang đến hai loại cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Tôi chạy xuống quầy báo dưới lầu, báo số lượng tạp chí công ty mua rồi cùng chủ quầy ôm chỗ tạp chí lên lầu.
Đang đem tạp chí đặt lên bàn cho từng người thì tôi chợt nghe thấy một trận la hét.
"Ôi! Tổng giám đốc Trác thật sự quá đẹp trai rồi!"
"Đường nét thật đẹp! Trông thật ấm áp! Đúng là nhìn thôi cũng đủ khiến người ta phải chảy nước miếng!"
"Bình thường lúc nào Tổng giám đốc Trác cũng nghiêm mặt, không ngờ ngài ấy còn có những lúc dịu dàng như vậy!"
"Hai trang bìa này hoàn toàn ăn đứt những người nổi tiếng kia trong nháy mắt! Ngày mai không chừng sẽ có một tá các cô gái trẻ chạy tới công ty chúng ta tỏ tình cũng nên? Chúng ta có cần tăng cường an ninh không nhỉ?"
"Tôi muốn làm cận vệ của Tổng giám đốc Trác!"
"Xì! Chỉ với thân hình nhỏ bé của cô, nếu thật sự xảy ra chuyện thì Tổng giám đốc Trác phải bảo vệ cô thì có! Cô tính giỏi quá rồi đó!"
"Chân Tổng giám đốc Trác thật dài! Hay là bộ phận chúng ta tổ chức họp rồi mời Tổng giám đốc Trác đến tham gia! Tôi muốn ngắm đôi chân của anh ấy thật kỹ"...
Tôi nhanh chóng đem tạp chí phát hết cho mọi người từ tầng chúng tôi đến tầng của anh Trác, về tạp chí của anh Trác thì tất nhiên là đưa cho thư ký Đinh.
Tôi nhìn thấy khi ánh mắt của thư ký Đinh rơi đến trên trang bìa, vẻ kinh ngạc cùng mến mộ chợt lóe lên.
Tôi sẽ không nhìn lầm đâu.
Khi quay trở về chỗ ngồi ở bộ phận của mình, tôi bắt đầu thưởng thức tạp chí, không chỉ trang bìa mà còn có những nội dung chuyên đề bên trong.
Tuy tôi đã xem qua bản thảo của hai chuyên đề này nhưng dù sao cũng chỉ là bản điện tử, bây giờ cầm bản in trên tay, cảm giác hoàn toàn khác. "Có phải rất đẹp trai không? Có phải nhìn đã muốn chảy nước miếng không?" Zalo của anh Trác sáng lên.
"Có, em sắp ngập trong nước miếng của các thiếu nữ mơ mộng trong phòng làm việc rồi, bọn họ còn đoán không chừng ngày mai sẽ có rất nhiều cô gái trẻ tràn vào công ty chúng ta." Tôi trả lời.
"Được hoan nghênh đến vậy sao?"
"Đúng thế, em thấy ghen rồi đó!"
"Vậy em nhớ phải bảo vệ anh cho tốt, đừng để cô gái khác cướp đoạt."
"Tại sao em lại thấy sau khi tạp chí này được phát hành, vị trí của hai chúng ta bị thay đổi nhỉ? Đúng rồi, vừa rồi khi em ở trong thang máy, có mấy người đàn ông muốn xin số điện thoại của em đó."
"Không được cho họ!" Một chuỗi biểu tượng giận dữ.
Tôi cười ha ha khiến các đồng nghiệp đều quay sang nhìn với ánh mắt khó hiểu, đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, tôi thuận tay nhận điện thoại: "Alo, xin chào."
"Khương Kha, cô tới phòng làm việc của tôi một chút." Đầu bên kia vang lên giọng của thư ký Đinh.
Tôi bị dọa giật cả mình, nhưng vẫn lập tức đứng lên.