Tuy hành trình cực kỳ bí ẩn, lại có trọng binh bảo hộ, nhưng tin tức vẫn bị
Nam Quyết nghe lén, dọc đường có vài chục đợt cao thủ tùy cơ hành động.
Phần lớn còn chưa tiếp cận đại quân đã bị giải quyết, nhưng vẫn có vài tên
sát thủ cao cấp nhất đã gần tiếp cận doanh trướng của Thái An Đế.
Nhưng không cách nào tiến thêm một bước.
Một tháng trước, Thái An Đế trở lại Thiên Khải Thành.
Một cái tên bắt đầu được đồn ra.
Lạc Thanh Dương.
Vị Ảnh vệ vốn không biết tên này, nghe nói khi Thái An Đế đi sứ, một mình
một kiếm bảo vệ chu toàn cho Thái An Đế. Sát thủ mà Nam Quyết phái tới
cho dù vượt qua phòng vệ của trọng binh cũng bị hắn chém chết ngoài
doanh trướng. Còn hắn cũng nhanh chóng được phong làm phó đô đốc
cấm quân, nhảy lên thành nhân vật phong vân trong Thiên Khải Thành.
Đương nhiên, sự tích đầy phong vân của hắn không chỉ có thế, mọi người
nhanh chóng biết được hắn là sư huynh của trắc phi Dịch Văn Quân trong
Cảnh Ngọc vương phủ, cũng là người duy nhất thân cận với vị trắc phi được
Cảnh Ngọc Vương cực kỳ sủng ái này.
Ngày hôm đó, Thái An Đế cho hắn nghỉ phép một ngày, để hắn tới vấn an
vị sư điệt của mình.
Khi Lạc Thanh Dương từ trong cung đi ra, đã gặp đại tổng quản Trọc Thanh.
Lạc Thanh Dương cúi đầu hành lễ với vị đệ nhất cao thủ đại nội Trọc Thanh:
“Đại tổng quản.”
Đại tổng quản Trọc Thanh cũng gật nhẹ đầu: “Hôm nay Lạc đô thống định
xuất cung à?”
“Bệ hạ khai ân, cho phép ta nghỉ một ngài, tới vấn an tiểu sư điệt của mình.”
Lạc Thủy trả lời.
Đại tổng quản Trọc Thanh mỉm cười: “Tình nghĩa của Lạc đô thống với vị sư
muội này đúng là không cạn. Nếu năm xưa Cảnh Ngọc Vương không gặp
phải sư muội, chắc bây giờ...”
“Đại tổng quản nói đùa rồi.” Lạc Thanh Dương cúi đầu ngắt lời.
Đại tổng quản Trọc Thanh cười vang: “Là ta nhiều lời, là ta nhiều lời. Thế thì
không quấy rầy Lạc đô thống nữa, Lạc đô thống, cáo từ.”
“Phải là Lạc phó đô thống mới đúng.” Lạc Thanh Dương chỉnh lại, sau đó đi
qua bên cạnh đại tổng quản Trọc Thanh.
Đại tổng quản Trọc Thanh vẫn mỉm cười, không buồn để ý tới giọng chống
đối của Lạc Thanh Dương. Lạc Thanh Dương vẻ mặt lạnh nhạt, không hề sợ
hãi vị đại ma đầu người người e ngại này.
“Thú vị. Không tới mười năm nữa sẽ vượt qua đệ nhất cao thủ ta đây.” Đại
tổng quản Trọc Thanh cúi đầu vuốt ve nhẫn ngọc, nói đầy ẩn ý.
Tử Yên điện.
Vô Pháp và Vô Thiên lại đổi trang phục thái giám, chuẩn bị xuất cung lần
nữa.
Tổng quản chưởng kiếm Trọc Lạc ở bên cạnh bọn họ, hôm nay hắn sẽ âm
thầm giúp đỡ, còn đại tổng quản Trọc Thanh vẫn trong cung, không tự ra
tay. Xem ra vị đại tổng quản này tuy dã tâm không nhỏ nhưng công phu bo
bo giữ mình cũng là nhất lưu. Vô Pháp và Vô Thiên vốn tưởng hôm nay sẽ
không gặp Trọc Thanh, thế nhưng trước khi họ ra ngoài, Trọc Thanh lại trở
về.
“Đại tổng quản.” Vô Pháp và Vô Thiên sững sờ.
“Hôm nay hành động, phải chú ý tới một người.” Trọc Thanh nói với hai
người: “Hôm nay phó đô thống cấm quân Lạc Thanh Dương sẽ tới Cảnh
Ngọc vương phủ.”
“Lạc Thanh Dương? Nghe nói kiếm thuật của hắn không tệ, lần này Thái An
Đế xuất hành, dọc đường đều là hắn bảo vệ.” Vô Pháp giật mình.
Vô Thiên cười khổ: “Thế chẳng phải có thêm một phiền phức à?”
“Không, không phải phiền phức.” Trọc Thanh cười nói: “Không những không
phải phiền phức mà còn là chuyện cực tốt.”
Lang Gia vương phủ.
Tiêu Nhược Phong nhẹ nhàng mở tờ giấy ra, đọc lướt qua rồi thu lại.
Lôi Mộng Sát từ ngoài phòng đi vào, thấy thần sắc Tiêu Nhược Phong
không tốt lắm, nghi hoặc nói: “Sao vậy? Lúc nào cũng như có thâm thù đại
hận, so với ngươi lúc trong học đường, đúng là như hai người khác nhau
ấy.”
“Bốn tùy tùng của Vũ Sinh Ma.” Tiêu Nhược Phong thở dài một tiếng: “Có
hành động rồi.”
Lôi Mộng Sát sửng sốt, sau đó nhíu mày, lập tức quay đầu ra ngoài quát với
người hầu: “Tìm Diệp Khiếu Ưng, tập kết đội ngũ, bí mật quan sát Cảnh
Ngọc vương phủ!”
“Vừa sinh được tiểu vương tử thì bọn chúng hành động, chắc chắn sau lưng
có người âm thầm quấy phá.” Tiêu Nhược Phong trầm giọng nói.
“Là bọn chúng, Thiên Ngoại Thiên?” Lôi Mộng Sát nghi ngờ.
Tiêu Nhược Phong gật nhẹ đầu: “Chắc là bọn chúng. Nhưng ta còn một
cảm giác, ngoài Thiên Ngoại Thiên, còn có một lực lượng khác dính vào, lực
lượng này tới từ triều đình.”
“Thanh Vương?” Lôi Mộng Sát cau mày.
“Có lẽ không phải.” Tiêu Nhược Phong đứng dậy: “Đi, tới Cảnh Ngọc vương
phủ.”
Trong Cảnh Ngọc vương phủ, Lạc Thanh Dương theo thị nữ tới biệt việt. Lạc
Thanh Dương từng ở trong Cảnh Ngọc vương phủ một thời gian rất dài,
cũng không lạ lẫm gì nơi này, chẳng qua đám thị nữ rất ít khi được thấy vị
cao thủ đại nội này. Thị nữ kia lặng lẽ quan sát Lạc Thanh Dương, phát hiện
vị phó đô thống này tuy đồn đại là rất lợi hại, nhưng bản thân trông rất gầy
gò nho nhã, không khỏi nhìn thêm vài cái.
“Sao cứ nhìn ta vậy?” Lạc Thanh Dương đột nhiên hỏi.
Thị nữ đỏ bừng mặt, cúi đầu: “Nô tỷ chỉ hiếu kỳ thôi.”
Lạc Thanh Dương không truy hỏi, lập tức thay đổi đề tài: “Sư muội... vương
phi gần đây ra sao?”
“Vương phi vẫn không thích người khác chăm sóc, chỉ giữ lại một vú em, vài
nô tỳ, so với bên chính phi từ trên xuống dưới có tới mấy chục người chăm
sóc...” Thị nữ thấy thần sắc Lạc Thanh Dương biến đổi, vội vàng giải thích:
“Không phải vương gia bất công, vương gia cũng phái rất nhiều người tới,
nhưng đều bị Dịch vương phi đuổi đi, nói đã đủ rồi. Các nô tỳ cũng không
có cách nào. Nghe nói Dịch vương phi nghe lời phó đô thống, ngay cả tên
của cửu vương tử cũng là phó đô thống đặt, xin phó đô thống khuyên với
vương phi giúp bọn nô tỳ.”
Lạc Thanh Dương lặng lẽ nghe một lúc, cuối cùng gật nhẹ đầu: “Ta sẽ cố
gắng.”
Hai người im lặng trong chốc lát, khi sắp tới biệt viện, Lạc Thanh Dương đột
nhiên hỏi: “Sinh con xong, vương phi có vui vẻ hơn không?”
Thị nữ do dự một chút, đáng ra những hạ nhân như bọn họ không dám bàn
luận lung tung về chủ nhân, nhưng vị phó đô thống đại nhân ôn hòa trước
mặt khiến người ta có hảo cảm khó hiểu. Cô suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Vẫn không thích nói chuyện với mọi người, cũng không thoải mái hơn,
ngược lại đôi lúc chân mày còn nhíu chặt hơn.”
“Vậy à, ta hiểu rồi.” Lạc Thanh Dương đẩy cửa bước vào, nghe tiếng trẻ con
khóc. Lạc Thanh Dương đi vào trong nhà, trong phòng có âm thanh vang
lên: “Sư huynh, ngươi đến rồi.”
Trong phòng là một cái giường lớn, Dịch Văn Quân nằm trên giường, tấm
màn màu cam rủ xuống, không nhìn rõ bộ dạng cô. Lạc Thanh Dương đang
định đi vào, lại thấy thị nữ vội vàng chạy tới ngăn lại: “Phó đô thống, như
vậy không được...”
Lạc Thanh Dương ngẩn người, lập tức lùi lại phía sau một bước. Hắn hiểu
ngay, hiện giờ Dịch Văn Quân đã là vương phi, căn phòng của cô, ngoài
Cảnh Ngọc Vương ra thì mọi nam nhân đều không được bước vào. Hắn
mỉm cười, nói với Dịch Văn Quân trong phòng: “Ta tới thăm Vũ Nhi trước
đã.”
Dịch Văn Quân thở dài một tiếng, chỉ đáp một tiếng: “Được.