Mục lục
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liên Kiều mím môi: "Ồ, tôi tưởng cô lại muốn cầu hôn anh ấy."

"Không đủ đẹp, không phải gu của tôi." Annie nhếch môi ghét bỏ, cô ta thích những người vô cùng đẹp trai, dáng người phải cao ráo, dẫn ra ngoài sẽ không cảm thấy mất mặt. Cô ta nhìn thẳng vào Hứa Gia Thiện: "Anh muốn bao nhiêu tiền?"

Cô ta cực kỳ kiêu ngạo, nhìn ai cũng tỏ vẻ các người là mấy tên hạ đẳng, nên nghe lời.

Hứa Gia Thiện không hiểu nổi, anh ấy chỉ làm một nồi cơm chiên trứng thôi, đến mức phải thế này sao? Kỹ năng nấu nướng của anh ấy cũng chỉ tốt hơn Liên Kiều một chút.

"Tôi không thể ở lại đây, đây không phải đất nước của tôi, thế nên rất xin lỗi."

Annie hiển nhiên nói: "Anh lo không lấy được thẻ xanh à? Yên tâm, tôi có thể nghĩ cách để anh ở lại đây."

Chuyện này đối với cô ta không hề khó.

Hứa Gia Thiện phát hiện không thể nói chuyện bình thường với cô ta, đầu óc của cô ta không giống với những người khác: "Không."

Annie cau mày tỏ vẻ không vui, đột nhiên chỉ vào Liên Kiều: "Là vì

cô ấy?"

Hứa Gia Thiện vô cùng buồn bực: "Em ấy là bà chủ của tôi, chúng tôi cùng nhau đến đây, đương nhiên sẽ cùng nhau quay về."

Bây giờ anh ấy đã có sự nghiệp riêng, làm việc rất vui vẻ, có tương lai tươi sáng và cũng đã có nhà riêng ở Bắc Kinh, tại sao anh ấy phải đơn dộc ở lại đây một mình?

Đúng, số tiền cô ta đưa quả thực rất nhiều, nhưng sao có thể so được với sự đồng hành của người nhà.

Annie nhìn Liên Kiều với ánh mắt vô cùng không hài lòng, như muốn nói, lại làm hỏng việc tốt của tôi.

"Cô nói đi, phải làm sao thì mới chịu chuyển giao anh ấy cho tôi?"

Liên Kiều cười hờ hờ, chuyển giao? Thế mà cô ta cũng nghĩ được ra, đây là người, không phải đồ vật.

Con nhà giàu chính là tự cao tự đại như vậy, muốn gió phải có gió, muốn mưa phải có mưa.

"Mặc dù cơm chiên trứng của anh ấy ngon nhưng chưa đủ đặc sắc. Tôi có lý do để nghi ngờ cô có ý đồ xấu, muốn giữ anh ấy lại để ngược đãi anh ấy."

Annie rất không ưa cô gái này, ở cô có thứ gì đó mà cô ta không có.

"Tôi thích ăn, rất hiền lành, sẽ không ngược đãi."

Những lời này không truyền đạt hết ý nghĩa, nhưng mọi người đều hiểu.

Liên Kiều không chút do dự từ chối: “Anh ấy không chỉ là nhân viên của tôi mà còn là người thân của tôi, tôi nhất định phải đưa anh ấy về nhà.”

Anne vốn luôn trịch thượng liền sửng sốt, vẻ mặt kỳ quái: "Nhà?"

Liên Kiều bình tĩnh nói: "Nhà của chúng tôi ở Trung Quốc, không ai có thể bảo chúng tôi từ bỏ nhà của mình. Chúng tôi vô cùng yêu quý mảnh đất đó, vô cùng yêu quý người nhà ở đó. Cô cũng sẽ không vứt bỏ nhà của mình a."

Ánh mắt Annie trở nên lạnh lùng: “Tôi không có nhà.”

Mọi người sững sờ trong giây lát, là cô nhi? Đâu giống lắm? Cô nhi có thể ăn diện đẹp như vậy? Có thể đeo được trang sức đắt tiền?

Annie nhìn chằm chằm Hứa Gia Thiện, cô ta rất muốn biết, tại sao tiền không mua được anh ấy?: "Nhà là gì? Đó là loại cảm giác thế nào?"

Hứa Gia Thiện nói mà không cần suy nghĩ: "Nhà là nơi người ta có thể hoàn toàn thư giãn, là nơi làm tôi cảm thấy an toàn và hạnh phúc. Đối với tôi, nơi có Liên Kiều và Tiểu Gia chính là nhà của tôi."

Khi anh ấy nói, một nụ cười ấm áp xuất hiện trên khuôn mặt thường ngày luôn điềm tĩnh của anh ấy.

Thật ấm áp, thật hạnh phúc.

Trước đây, nhà cha ruột Hứa Văn kia không có chút ấm áp nào, lạnh lẽo đến đáng sợ, chỉ có đói khát, đánh đập mắng mỏ, không có chút hy vọng nào, mỗi ngày đều là màu xám xịt, anh ấy từng nghĩ đến việc dẫn em trai chạy trốn vô số lần.

Nhưng bây giờ thì khác, mỗi ngày đều đầy đủ, lòng an yên và ấm áp.

Annie ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười của anh ấy, sau đó đột nhiên tiến về phía Thẩm Kinh Mặc, lẩm bẩm một mình: “Kết hôn là sẽ có nhà rồi.”

Thẩm Kinh Mặc cau mày, từ chối thẳng thừng: “Đừng nhìn tôi, kiếp này tôi chỉ cưới người phụ nữ tôi yêu, chỉ bảo vệ một mình cô ấy, cùng cô ấy già đi, sau khi c.h.ế.t sẽ chôn cùng nhau.”

Trong nhận thức của Annie, đàn ông đều là những kẻ trăng hoa, có vô số bồ ở bên ngoài, còn có rất nhiều con ngoài giá thú.

Chỉ bảo vệ một người? Sao có thể? Lừa người!

“Người phụ nữa cậu yêu, là cô ấy?”

Thẩm Kinh Mặc thoải mái gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy tên là Liên Kiều, là người yêu duy nhất của tôi trên đời này.”

Trong mắt Annie hiện lên một tia trào phúng: “Cậu còn trẻ, làm sao có thể chắc chắn cả đời này sẽ không thay đổi? Nói không chừng ngày mai liền cắt đứt quan hệ, yêu một cô gái khác.”

Thẩm Kinh Mặc cũng không thèm tranh cãi với cô ta: “Vậy thì để thời gian chứng minh đi.”

 

Annie đảo mắt, không biết nghĩ đến cái gì, chỉ vào Hứa Gia Thiện: "Còn anh thì sao? Anh cũng yêu Liên Kiều phải không?"

Có thể nhìn ra, những người này rất coi trọng Liên Kiều.

Hứa Gia Thiện sửng sốt: "Hả? Đương nhiên, em ấy là em họ của tôi, em ấy là ánh sáng, là ngọn lửa làm cho tôi cảm thấy rất ấm áp."

Mặt anh ấy hơi đỏ, anh ấy không quen nói những lời này.

Liên Kiều bặm môi cười khúc khích, có chút đáng yêu đó, anh họ.

Là ánh sáng? Là ngọn lửa? Là cái quái gì? Annie hoàn toàn không hiểu được.

Cô ta sống đến hiện tại, nhìn ai cũng không thuận mắt, có khi còn rất muốn tìm người để đánh một trận.

Cô nhìn về phía Liên Đỗ Trong phong độ nho nhã: "Anh thì sao? Anh có người phụ nữ anh yêu không?"

Liên Đỗ Trọng căng thẳng một lát, không phải là chọn mục tiêu để xuống tay đấy chứ?

Anh ấy từ chối theo bản năng: “Có.”

Vậy nên đừng tìm đến anh ấy, cảm ơn.

Biểu hiện của Annie rất kỳ lạ, không giống người bình thường chút nào: "Cô ấy là người như thế nào? Không được lừa tôi."

Liên Đỗ Trọng vô cùng bất lực, quả thật là có bệnh.

Kỷ Duyệt Nhiên lo lắng nhìn anh ấy, vẻ mặt có chút khẩn trương.

Liên Đỗ Trọng suy nghĩ một lúc, nói: "Thông minh, tốt bụng, hoạt bát và dễ thương, cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt vừa đen vừa sáng, cười lên rất ngọt ngào, khoé miệng có một lúm đồng tiền nhỏ..."

Liên Kiều nở một nụ cười nhẹ, lông mày cong lên, ý cười trong mắt sáng như sao.

Ánh mắt Annie quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Liên Kiều: “Là cô ấy.”

Cô ấy có lúm đồng tiền nhỏ! Nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.

Liên Đỗ Trọng thoải mái gật đầu: "Đúng, là Liên Kiều."

Chính là cô gái mà anh ấy yêu thích nhất, không có một trong gì cả.

Em gái nhà mình dù có nhìn thế nào cũng vẫn là tốt nhất.

Annie ngạc nhiên khi phát hiện những người khác đều rất bình tĩnh, như thể đây là chuyện đương nhiên.

Nhưng chuyện này không đúng!

"Liên Kiều, tại sao mọi người đều yêu cô?"

Tâm trạng Liên Kiều vô cùng tốt, cô nhận được rất nhiều tình yêu: "Tôi ngọt ngào, tôi dễ thương, tôi sẽ không càn quấy quá khích."

Annie vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô như thể nhìn một bí ẩn thế kỷ: "Nhưng tôi không thích cô."

Liên Kiều thờ ơ gật đầu: “Như nhau, tôi cũng không thích cô a.”

Annie nhìn cô rất lâu, nhìn đến mức làm tim mọi người đều nhấc lên, sợ cô ta lên cơn.

Không ngờ, cô ta đột ngột đứng dậy và rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.

Mọi người nhìn nhau, Liên Đỗ Trọng khẽ cau mày, "Xem ra bệnh tình của cô ta khá nghiêm trọng, người nhà cô ta sao không đưa cô ta đến bệnh viện?"

Tim Thẩm Kinh Mạt quay lại chỗ cũ, bắt đầu ăn uống: “Người nhà cô ta không cảm thấy cô ta có bệnh, còn cho rằng người khác đang chửi con gái bà ta.”

“Không phải chứ?” Mọi người đều sửng sốt.

Thời đại này quả là loại người nào cũng có.

Lòng Liên Kiều khẽ động, cô chợt nhớ tới câu nói kia của Thẩm Không Thanh: “Anh từng gặp người nhà cô ấy rồi?”

Thẩm Kinh Mặc rất thẳng thắn: “Đúng vậy, cô ta cầu hôn anh, còn nói sẽ cho anh hai triệu đô la Mỹ và hai căn nhà, hờ hờ, cả nhà này đều không bình thường.”

Anh cười lạnh một tiếng, thờ ơ nói: "Anh giống người thiếu hai triệu đô la Mỹ sao?"

Mọi người âm thầm trợn mắt, có tiền thật tốt a.

Liên Kiều rơi vào trầm tư, kết nối tất cả các sợi dây lại, mơ hồ đoán ra được một chút: "Cô ta quen biết với chú của anh, hơn nữa quan hệ còn khá thân thiết."

Sắc mặt Thẩm Kinh Mặc thay đổi: "Cái gì? Sao em biết?"

Chẳng lẽ toàn bộ những chuyện này là do chú sắp đặt? Ông ta muốn làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK