Trên đường cao tốc lúc này, chiếc Veneno màu bạc giống như đang chạy đua với gió, không màng tất cả mà cứ tiến về phía trước.
Trên thế giới này ai cũng sẽ có mối tình đầu, bất kể bạn là ai cũng sẽ luôn nhớ mãi nó. Cô gái kia đã mọc rễ bám sâu vào lòng bạn, trái đất có tận thế cũng không thể tiêu hủy….
Lục Tử Sâm điên cuồng nhấn chân ga, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, có hỉ nộ ái ố. Sở Điềm là tình cảm thời thơ ấu của anh, anh từng nghỉ sẽ kết hôn cùng cô, yêu thương cô cả đời. Thậm chí… đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Thế nhưng cô nhẹ tênh mà nói mình đã kí giấy kết hôn với Tư Đồ Mặc. Cuối cùng cô xem anh là gì? Chỉ một câu nói của cô tình cảm niên thiếu của anh hóa thành tro bụi, khiến anh thành trò cười của tất cả mọi người, bắt anh mang nỗi nhục khó quên.
Anh nhìn cô vào lễ đường, nhìn cô sống hạnh phúc với người đàn ông khác không phải anh. Khoác lên mình vẽ mặt bình thản, không quan tâm. Mắt không thấy tâm không phiền được một năm. Bây giờ, cô mang thai còn dám lắc lư trước mặt anh kíƈɦ ŧɦíƈɦ mọi thứ bùng nổ.
Lục Tử Sâm nhớ tới Giai Kỳ. Mắt, môi, nụ cười, mái tóc của cô đều giống cô ấy đến lạ lùng. Chính vì thế anh mới để ý đến cô, muốn dùng hình bóng của cô an ủi trái tim của anh. Nhưng cô rất ít cười, cũng kiên cường, mạnh mẽ hơn Sở Điềm. Cô không nhõng nhẽo với anh, không đòi hỏi gì ở anh. Cô luôn muốn làm anh vui, anh biết điều đó.
” Kítttttt……”
Tiếng phanh xe chói ta vang vọng trong màn đêm. Anh quên mất cô rồi, để quên cô ở Y Vân. Lục Tử Sâm, rốt cuộc mày đang làm gì vậy!
Quay đầu xe lại, anh phải đến Y Vân.
Lục Tử Sâm chạy lên phòng bao, không có ai. Toilet, không có ai. Trên hành lang cũng không. Có lẽ cô về nhà trước rồi. Cô gái đó cái gì cũng để trong lòng, lại hay suy nghĩ nhiều.
Mệt mỏi day day trán. Anh thật sự rất không muốn đưa cô đến đây chỉ vì Sở Điềm một hai yêu cầu, anh cũng rất sợ cô biết chuyện đó. Anh thừa nhận mình tiếp cận cô với mục đích không trong sáng gì thế nhưng trong một vài khoảng khắc vẫn có những cảm xúc thất thường. Hơn nữa ngày qua ngày càng để ý đến cô hơn, càng muốn ở bên cạnh cô….
Là thói quen hay tình yêu thì có trời mới biết được!
Quả thật quá mâu thuẫn mà… nhắm mắt lại, vẫn không có đáp án.
Thôi vậy, về nhà sẽ dỗ dành cô thật tốt.
[…..]
Lục Tử Sâm thấy nhà tối đen, sợ hãi dâng lên. Chẳng lẽ cô còn chưa về? Gấp gáp chạy vào phòng ngủ, thì cô nằm trên giường. Ngay cả váy cũng không thèm thay. Anh bước tới gần, vừa mới chạm vào má cô… lạnh ngắt. Mẹ kiếp, ngay cả tay chân cũng tím lên luôn rồi. Giai Kỳ phiền chán hất tay anh ra, giọng khàn chứng tỏ mới khóc xong.
” Anh đang làm gì đó?”
” Em về bằng cách nào?”
” Đi bộ về”
” Con mẹ nó, em không biết bắt taxi sao”
” Em không mang tiền. Bây giờ em mệt lắm, không còn sức làm chuyện đó đâu. Anh đi đi, mai hãy đến”
Lục Tử Sâm nghe cô nói vậy liền nổi nóng, giống như quát mắng
” Anh đến chỉ để lên giường với em sao, em coi anh thành động vật suy nghĩ bằng nữa thân dưới à”
Giai Kỳ ngước đôi mắt sưng đỏ nhìn thẳng vào anh. Rất dịu dàng mà nói
” Thế anh đến đây làm gì?”
Anh đến đây không phải an ủi thể xác thì là an ủi tinh thần sao.
Lục Tử Sâm nghe cô nói vậy biết rằng cô để ý chuyện đêm nay. Anh muốn nói xin lỗi cô, anh cũng không nuốn nhưng thế nào cũng không mở miệng được. Trong lòng buồn bã vô cớ, anh đắp chăn lại cho cô rồi rời khỏi. Để cô một mình bình ổn lại cũng tốt.
[…..]
Sau đêm hôm đó, có vẽ Lục Tử Sâm muốn dỗ cô. Càng quan tâm, chăm sóc hơn. Luôn ở chung cư, đi trễ về sớm rồi tặng hoa, tặng xe, trang sức váy áo. Muốn ân ái cũng luôn hỏi cô có đồng ý không. Quả thực rất tốt.
Giai Kì đang nấu ăn, nghỉ thế không khỏi cảm thấy bản thân quá hèn mọn. Anh giáng cho cô ba đòn, thế nhưng chỉ nhiêu đó thôi, cô liền mềm lòng, biện hộ cho anh, bao dung tất cả sai trái của anh. Chỉ là không biết có thể vui vẻ được bao lâu đây?
” Ọe… ọe…”
Mùi cá xộc vào mũi khiến Giai Kỳ không chịu nổi mà chạy vào toilet nôn ra.
Cô nghỉ tới chuyện đó…. không phải là có rồi chứ.