Có đôi khi cả ngày nàng cũng không thể thấy hắn dù chỉ một lần, nàng chỉ có thể lợi dụng mỗi buổi sáng sớm lúc binh lính thao luyện mới có thể thấy được hình bóng phu quân oai hùng toả sáng từ phía xa.
Hôm nay, sau khi dùng xong bữa sáng, mọi người đền tập trung tại doanh soái tướng quân bàn nghị quân sự cơ mật, tướng quân hạ lệnh không cho kẻ nào tiến vào nên nàng cũng không có cơ hội nhìn thấy phu quân… Haizzzzz, chán chết đi mà… >”””< Lúc này không trốn thì đợi khi nào chứ???
Nhanh nhanh!!! Chạy thôi!!! Mau mau a...!!!....
Nhưng mà, nàng bất quá mới chạy được vài bước, ngay cả cửa còn chưa ra tới đã bị một cánh tay sắt bắt lấy bay lên không trung…
Đoàn Ngự Thạch dễ dàng bắt lại được nàng, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người khác không thể tin.
Phản ứng của nàng đầu tiên là thét chói tai…
“Buông ra nha! Cứu mạng a! Giết người a!”
“Nàng…!” Đoàn Ngự Thạch nghiêm mặt, thái dương hơi hơi co rúm, quả thực hắn đối nàng không có cách, hắn không biết nên nói cái gì, nhưng hắn tâm ý đã quyết, không chấp nhận nàng cự tuyệt.
“Ông trời…” Một tiếng hét kinh hãi đến từ Mục Đức Quang, hình ảnh đập vào mắt mọi người, chính là cảnh Đoàn Ngự Thạch đang ôm lấy Tô Dung Nhi.
“Tướng quân… hai người… đang làm cái gì...???!!!”
“Giáo uý đại nhân! Ngươi tới đúng lúc lắm, mau cứu ta a!” Nàng vừa đánh lại đá, nhưng chính là giãy dụa không ra.
Ngay sau đó, Tất Tề, Đông Phương Vệ, Hàn Văn Việt cùng những người đang chờ đi vào và đều thấy được tình huống trước mắt, ai nấy đều trơ ra một vẻ mặt khiếp sợ…
“Lời đồn đãi quả nhiên là thật!” Tất Tề lắc đầu, không đành lòng lại nhìn xuống quay đầu đi nơi khác…
Đoàn Ngự Thạch nhíu mày: “Lời đồn gì?”
Mục Đức Quang dáng vẻ cầu xin, nói: “Tướng quân và hắn, hai người quả nhiên có long dương chi phích.”
Tĩnh lặng ……………..
Đoàn Ngự Thạch ngây người… Tô Dung Nhi cũng đã quên giãy dụa…