Anh bận một bộ com-lê thật tao nhã; Audrey ngắm nhìn đôi tay của Mathias, chúng đang run lên nhè nhẹ, cô nhận ra rằng anh đã quên cài cúc măng-sét (cổ tay áo sơ-mi giả, khi mặc com-lê, người ta thường cài thêm vào).
- Anh không thể biết là anh đã cất chúng ở đâu, vừa nói anh vừa nhìn cổ tay mình.
- Em đã mang theo bên mình bộ tách uống trà của anh, chứ không hề mang cúc áo măng-sét của anh.
- Em biết không, anh không còn chứng chóng mặt nữa rồi.
- Anh muốn gì hả Mathias?
Anh nhìn thẳng vào mắt cô.
- Anh đã lớn lên rồi, hãy cho chúng ta cơ hội thứ hai đi.
- Những cơ hội thứ hai thường chẳng ra sao cả đâu.
- Đúng thế, anh biết, nhưng chúng mình đã ngủ với nhau.
- Em vẫn nhớ.
- Và em vẫn luôn tin rằng em có thể yêu thương được con gái anh, nếu nó sống ở Paris chứ?
Cô nhìn thẳng vào anh rất lâu, cầm tay anh và bắt đầu mỉm cười.
- Tới đây, cô nói, em muốn kiểm tra cái này.
Và Audrey kéo anh chạy lên tầng trên cùng của tháp Eiffel.
Phần kết
Vào mùa xuân năm sau, một bông hồng đã đoạt giải tại hội chợ hoa Chelsea. Nó được đặt tên là Yvonne. Trong nghĩ trang Old Brompton, nó đã nở trên mộ bà.
* * *
Nhiều năm sau, một chàng trai và cô bạn thân nhất của anh gặp lại nhau, như họ vẫn có thói quen làm vậy, ngay khi thời gian biểu cho phép.
- Xin lỗi, tàu của tớ đã bị chậm. Cậu ở đây lâu chưa? Emily hỏi trong lúc ngồi xuống ghế băng.
- Tớ vừa đến, tớ đã đi đón mẹ ở sân bay, bà đã đi công tác về. Tớ sẽ dẫn mẹ đi trong kỳ nghỉ cuối tuần này, Louis trả lời. Thế nào, Oxford sao rồi hả? Những đợt thi của cậu sao hả?
- Bố sẽ hài lòng đấy, tớ đã được tuyên dương tí chút...
Ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế băng bao quanh trò chơi đu quay của công viên, họ chăm chú để ý một người đàn ông bận com-lê xanh vừa mới đến ngồi ở chỗ trước mặt họ. Anh ta đặt chiếc túi to xuống chận một chiếc ghế và đưa đứa con gái nhỏ đến tận sàn đu quay.
- Sáu tháng, Louis nói.
- Ba tháng thôi, không hơn! Emily nói.
Cô chìa tay ra, và Louis vỗ mạnh vào lòng bàn tay cô.
- Được rồi!
... còn Mathias thì vẫn không biết ai là Popinot.