Người chủ nhà không hề chú ý liệu mặt cô có bị mực bôi bẩn hay không. Alexia không bao giờ đánh giá cô chỉ bằng vẻ bề ngoài. Phaedra cố gắng để tỏ ra giản dị hơn trong ngày hôm nay nhưng điều này cũng chẳng giúp tình bạn của họ có chút gì thay đổi cả.
Cô không thể hiểu chắc chắn vì sao cô lại mặc bộ váy màu xanh lá cây và đeo đôi găng tay màu trắng trông có vẻ rất trẻ con này. Cô có nó từ thời còn là một cô bé. Có lẽ bối cảnh của cuộc gặp mặt đã thúc đẩy điều đó. Alexia đã viết thư mời cô, đã gọi cho cô và thậm chí cho cả xe ngựa đến đón cô tới thăm. Nếu chồng của Alexia sẵn sàng chịu nhượng bộ vì sự hiện hữu của cô trong cuộc sống của vợ mình, sẽ là rất thích hợp nếu tỏ ra không quá lòe loẹt và phô trương trước sự thiếu 'bình thường' của cô trong căn nhà của một người đàn ông.
"Mình có một món quà tặng cậu" Alexia nói khi ngừng cuộc nói chuyện.
Alexia đã mất nhiều thời gian nghe lời khuyên của Phaedra về việc liên quan tới những người anh em họ của cô tại Oxfordshire và cũng như thái độ coi thường của Henrietta đối với Caroline. Sau cùng thì Alexia miêu tả một vài kế hoạch trang hoàng lại thư viện nơi họ đã ngồi và bày tỏ sự ngưỡng mộ với cỗ xe ngựa mùa đông mới mua của mình.
Alexia dường như đã nói suốt hai tiếng đồng hồ về đủ mọi thứ chuyện trừ việc mà Phaedra thực sự rất muốn nghe. Thật không may những chủ đề cô khao khát tìm hiểu ấy cô đều không biết
Alexia đứng dậy và lấy ra một gói quà bọc vải Muxolin từ góc bàn. Cô mở và lấy ra một chiếc mũ mới.
"Mình nghĩ cậu có thể dùng cả hai chiếc." Cô nói.
Phaedra theo bản năng đưa tay ra chạm vào chiếc mũ trên đầu. "Chiếc mũ trên đầu mình đã là đủ dùng rồi. Chính tay cậu đã làm chiếc mũ mới phải không?"
"Dĩ nhiên rồi, việc tự làm chiếc mũ mới khiến mình thực sự thoải mái."
Phaedra kéo đôi găng tay bẩn ra để không làm hỏng cái mũ. Những mẫu thiết kế của Alexia luôn luôn gây ấn tượng với cô. Chúng vừa rất thời trang nhưng không hề vượt quá những giới hạn được coi là tồi tệ ở thị trấn này. Chúng thật nổi bật với những đường may giản dị mà tuyệt đẹp.
"Cậu đúng là một nghệ sĩ, Alexia à. Nhưng chồng cậu không thấy bận lòng khi cậu luôn chú tâm vào việc may vá ư?"
"Tại sao anh ấy phải bận lòng?"
Phaedra có thể nghĩ ra vài lý do để trả lời. Tài năng may đồ trang phục chúng phụ nữ chính là một dấu hiệu của sự tự kỷ trước mặt chồng của cô ta. Và điều đó luôn là như vậy thậm chí ngay trong giai đoạn tìm hiểu người vợ tương lai của Huân tước Hayden.
"Mình đã đọc cuốn sách của mẹ cậu, cuốn sách nói về hôn lễ," Alexia nói. "Nó nằm trong thư việc của Easterbrook."
Phaedre nhìn xuống: "Tại sao cậu đọc nó?"
"Cậu không bao giờ thử thay đổi mình, vì thế cậu cũng không bao giờ lý giải về những quan niệm của mình. Mình nghĩ mình hiểu nội dung tập sách khi tôi đọc chúng. Mình cũng nghĩ là mình sẽ hiểu cậu rõ hơn."
"Cậu nghĩ thế nào về tập sách?"
Alexia đưa ra một vài nhận xét. "Mình phải thừa nhận rằng lập luận của bà khá logic. Luật pháp thời đó đã quá tồi tệ và cần phải có những cải cách, đó là điều không thể phủ nhận. Nhưng sự từ chối thẳng thừng hôn lễ như vậy thì
Phaedre chờ đợi.
"Hãy thứ lỗi cho tôi, Phaedra. Mình không muốn chỉ trích ai cả. Tuy nhiên mình cảm thấy rằng tác giả của cuốn sách chỉ là một phụ nữ trẻ không hiểu biết nhiều về cuộc sống và hôn nhân như ý nghĩa đích thực của những từ này. Quyển sách đó giống như những lời diễn giải chi tiết của một vài triết gia về ý nghĩa của cuộc sống theo cách rằng không có gì đáng để làm với những lo lắng thường nhật hàng ngày."
Phaedra buộc phải cười. Elliot đã từng nói những điều tương tự như vậy. "Artemis còn rất trẻ khi viết quyển sách đó. Tuy nhiên ngay cả khi đã trải nghiệm cuộc đời nhiều hơn bà cũng không thể từ bỏ một vài điểm nhấn quan trọng."
"Đúng thế, còn rất trẻ." Alexia nhắc lại từ đó một cách đầy hiểu biết, như thể nó giúp lý giải rất nhiều nếu không muốn nói là tất cả. "Cuốn sách đó được viết trước cả khi cậu chào đời và gần như trước cả khi tình yêu với một người đàn ông của bà xuất hiện."
Sự quan sát rất bình tĩnh và minh bạch của Alexia khiến Phaedra rùng mình. Cơn bốc đồng muốn bảo vệ mẹ cô như đóng đinh trong tâm trí nhưng sự ngưỡng mộ cô dành cho Alexia to lớn đến nỗi cô không thể làm ngơ trước những lời nhận xét của cô ta. Những lời nhận xét ấy trăn trở trong lòng cô mỗi đêm và cô luôn nghĩ về cái giá phải trả cho những lựa chọn của chính mình.
"Alexia, có phải cậu chưa từng băn khoăn về những quyền lợi cậu mang lại cho Hayden khi cậu đồng ý kết hôn cùng anh ta? Hạnh phúc và cả tương lai của cậu nằm trong tay anh ấy."
Alexia tỏ ra ngạc nhiên xen lẫn thích thú với câu hỏi của Phaedra: "Và cũng nhờ đó mà hạnh phúc và tương lai nằm trong tay của chính mình, Phaedra."
"Nó không hoàn toàn là một. Cậu là tài sản sở hữu của anh ta. Luật pháp..."
"Luật pháp là về những điều khác và những quyền sở hữu khác. Mình là của anh ấy, đó là sự thật, và anh ấy cũng đồng thời thuộc về mình. Tình yêu của chúng mình làm nên những điều kỳ diệu và chúng mình đã cùng nhau thực hiện lời thề nguyện. Luật pháp lúc đó trở nên rất rõ ràng. Bạn thân mến, mình không mất bất cứ thứ gì trong cuộc hôn nhân này cả, không một thứ gì. Giờ đây thậm chí mình còn nhận được nhiều điều tốt đẹp hơn trước khi mình gặp anh ấy.
Cô nói với một sự tự tin đến kinh ngạc và điều này có tác động lớn đến bầu không khí bao quanh họ. Sự thân tình không định trước xuất hiện trong lòng Phaedra. Cô lắng nghe Alexia chăm chú như người con lắng nghe những lời dạy của mẹ.
Cô nắm lấy tay Alexia. "Cậu không thể biết rằng anh ấy sẽ không bào giờ lạm dụng sức mạnh và quyền lực ấy."
"Cậu cho rằng tình yêu không thể biết trước những điều sắp xảy ra. Tuy nhiên, cậu rất hiểu điều đó. Đó là một trong một số rất ít những điều trong cuộc sống cô chắc chắn." Cô siết chặt tay Phaedra. "Bây giờ mình coi cậu như một khám phá mới của mình. Nhưng cần có một vài thay đổi nhỏ để sự khám phá này trở thành tuyệt hảo."
Việc chuyển đề tài tới những câu chuyện của phụ nữ không những không làm gián đoạn sự thân tình mà còn thắp lên những xúc cảm trong họ. Họ cùng nhau đi tới kệ đựng chiếc ly trên tường. Alexia tháo chiếc mũ cũ của Phaedra xuống và thay vào đó chiếc mũ mới tinh.
"Mình nghĩ chiếc mũ này rất hợp, nhưng sẽ thật là kỳ cục nếu cậu không đi thay đổi một chút kiểu tóc của mình". Alexia nói. Cô giật chiếc nơ hình con bướm cài trên mũ của cô. "Màu xanh nước Phổ trông thậm chí còn phù hợp hơn mức mìnhtưởng. Nó rất hợp với màu da của cậu có phải không?"
Phaedra nhìn vào chính mình. Đó không phải là hình ảnh cô từng nhìn thấy trong quá khứ. Chiếc mũ khiến cô nhợt nhạt hơn và cũng không còn trẻ nữa. Trước mắt cô là một người phụ nữ trưởng thành không còn ngây thơ trong sáng, không còn là một thiếu nữ nữa.
Cô bước tới và dường như ngày càng nhìn sâu hơn vào những ký ức xa xưa. Chúng dường như hiển hiện ngay trước mắt.
"Nó rất đẹp, và cậu cũng rất đẹp."
Lời ngợi khen kéo cô ra khỏi sự mơ mộng. Tấm gương đang phản chiếu một gương mặt khác. Alexia không còn đứng bên cạnh cô nữa, mà là Elliot.
Anh đến như một lời cảnh báo trong câm lặng. Có lẽ Alexia e sợ rằng anh sẽ khước từ cuộc hẹn mà cô định đưa ra. Có lẽ cô tin rằng cả anh và Phaedra đều không tin rằng cuộc gặp gỡ này chỉ là ngẫu nhiên. Đến bây giờ anh vẫn không thể tin được sẽ gặp lại Phaedra ở đây khi anh gọi điện cho Alexia sau mẫu giấy nhắn tin của cô.
Phaedra thậm chí không cả nghe thấy bước chân anh đi vào phòng. Cô đang mãi mê ngắm chân dung của mình như thể không biết khuôn mặt trong gương kia là ai. Nhìn thấy anh bước vào, Alexia phải đưa tay lên ngăn miệng thốt ra lời và sau đó ráo bước đi bỏ mặc ánh mắt không lấy gì làm vui vẻ của anh.
Phaedra rất ngạc nhiên khi cánh cửa thư viện ngay cạnh phòng của Alexia được đóng lại.
"Đừng trách cứ cô ấy," Elliot nói: "Cô ấy không biết là mình đang giúp ta."
"Em cũng không có ý định sẽ trách cứ cậu ấy."
Cố cẩn thận hạ chiếc mũ mới và ngồi xuống ghế. "Em rất vui vì được gặp lại anh tại đây, Elliot. Em cứ nghĩ rằng anh đã di khỏi thị trấn rồi."
"Ta quay trở lại vào ngày hôm qua."
Nỗi mừng vui ngập tràn tâm hồn anh khi thoáng thấy khuôn mặt cô. Sự phấn chấn của anh tựa như nỗi háo hức của một đứa trẻ. Anh không còn để tâm tới việc anh không thể có cô trọn vẹn được nữa.
Cô ngồi trên đi văng nhưng anh không dám ngồi sát cạnh cô. Nỗi muộn phiền muốn có cô giày vò con tim anh. Nếu anh nhích lại gần cô có lẽ anh sẽ mất tất cả và vì thế anh giữ một khoảng cách anh toàn 15 feet.
"Cuộc gặp gỡ diễn ra thuận lợi." Anh nói. "Ta đã định viết thư thông báo cho em và em sẽ được gặp gỡ bá tước Chalgrove. Ông ấy muốn thảo luận về tập hồi ký. Và ta rất mong em có thể lắng nghe lời ông ấy nói."
Cô không phản đối nhưng thái độ thiếu kiên nhẫn của cô cho thấy cô không muốn chịu đựng thêm bất kỳ điều gì liên quan tới tập hồi ký nữa.
"Vẫn đang có người trông coi căn nhà của em chứ?"
"Không còn vụ đột nhập nào nữa, nhà in đã có tập bản thảo viết tay và họ giữ gìn nó rất cẩn thận."
"Từ bao lâu rồi?"
"K một tháng."
Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi cô. Anh không nghĩ rằng cuốn sách sắp xuất bản có thể khiến cho cô thích thú. Cô chỉ đơn thuần vui vẻ như cô đã từng khi gặp anh trong thư viện hôm ấy.
Cô đã thực sự khiến anh lúng túng. Làm cách nào mà một người phụ nữ có thể khiến anh vừa tự hào vừa đau khổ và giận dữ đến thế.
"Ta đã gặp Pettigrew hôm qua." Anh nói
Cô nhặt một vài chiếc găng tay màu trắng, làm nhàu chúng rồi lại vuốt mượt chúng cho thành một đôi vừa khít. "Anh làm thế là rất tốt cho anh".
"Đúng thế". Trong giọng nói của anh dường như đông đầy sự oán giận. "Anh lo lắng đến nóng ruột khi quay trở về. "Ông ta đang có ý định nhạo báng cô, Phaedra. Họ sẽ tô vẽ cô như một người đàn bà không biết thế nào là chuẩn mực và không đủ tư cách để làm vợ. Và họ sẽ dùng những lời bịa đặt đó để thuyết phục tòa rằng những lời thề nguyện kia là hoàn toàn không có cơ sở. Và đế lúc đó ta chỉ có thể tự tử để cứu cô."
Cô nhìn vào những chiếc găng tay. "Ông ta sẽ chỉ nói những gì cả thế giới công nhận là đúng, và một điều nữa là anh và em biết thế nào là đúng đắn."
"Em quả thật rất điềm tĩnh, Phaedra. Và rất tự tin với mọi điều em cho là đúng. Chết tiệt thật, nhưng ta đã chỉ cho ông ta cách đi xuống địa ngục rồi. Ta đã lấy hết can đảm..."
Cô đợi phần còn lại của câu nói.
"Để nói với ông ta rằng chúng ta kết hôn một cách tự nguyện, rằng ta chắc chắn cô sẽ bên ta mãi mãi. Và ta sẵn sàng nói dối nếu thấy cần thiết chỉ với mong muốn em đã từng đề nghị. Phaedra, ta mong em sẽ rút lại đơn thỉnh cầu. Ta đảm bảo rằng em sẽ cân nhắc lại về đám cưới này."
"Anh sẽ làm bất cứ gì để giúp chúng ta vượt qua xì căng đan chứ?"
"Ta không màng đến xì căng đan, ít nhất là những xì căng đan liên quan tới ta. Ta thực sự không muốn cô phải chịu đựng điều đó và chúng ta sẽ tránh được nó."
úng ta sẽ vượt quá những xì căng đan ấy. Nói một cách nào đó thì em cũng đã từng quen với những xì căng đan rồi. Em nghĩ rằng em biết lý do thực sự và nó chỉ là những ý nghĩa thiển cận. Em cũng rất nhớ anh, Elliot. Em nhớ cảm giác dịu ngọt khi có anh bên cạnh. Em đếm từng ngày mong mỏi để có anh bên em. Nhưng có lẽ em đã quá vội vàng để có được phút giây đó."
"Một lần nữa em thừa nhận rằng em hiểu khi nào em không thể..."
Cô định giải thích rõ ràng cho anh hiểu. Dĩ nhiên là cô sẽ làm. Cô không biết được anh đã ở đâu, làm gì trong những tuần qua.
"Ta rất muốn đám cưới trở thành hiện thực, Phaedra. Ta muốn chúng ta cũng nhắc lại lời thề và biết chắc chắn rằng không có gì xoay chuyển được nó. Lời thề ấy luôn ám ảnh tâm trí ta và ta cầu mong sao lá đơn thỉnh cầu của em sẽ bị khước từ. Ta không muốn có em, cưới cô theo cách đó, nhưng có chúa giúp ta, ta vẫn cần đến cách thức ấy nếu nó là sự lựa chọn duy nhất."
Cô đứng dậy và đi về phía anh. Trông cô giống như một thiên thần với bộ đầm xanh và những lọn tóc xoăn màu đồng chải dài tới hông. Nhưng không một thiên thần nào có đôi mắt giống cô, một đôi mắt không hề dấu giếm niềm khát khao bỏng cháy.
Anh đan chéo tay để kìm giữ niềm mong mỏi được ôm lấy cô. Cô thấy cảnh tượng đó và giữ một khoảng cách vừa đủ.
"Em đã bị mê hoặc, Elliot. Tuy nhiên, sự chia cắt giữa hai chúng ta là nguyên nhân khiến anh suy nghĩ theo chiều hướng đó. Một khi chúng ta lại ở bên nhau..."
"Không, chết tiệt thật. Ta không hề nhắc đến những điều đấy như một kẻ đói khát và dâm ô. Thậm chí ngay cả khi ta lại được bên em, chỉ có thể làm một người bạn tốt của em không thể làm ta thỏa mãn. Ta không thể sống một cuộc đời như thế được."
Anh không hề có ý định đưa ra tối hậu thư cho cô như vậy. Trái tim đang tan chảy trong giận dữ của anh đã tự thốt ra những lời nói thiếu suy nghĩ. Và giờ đây dường như có một hố lớn ngăn cách họ.
"Anh nói với em anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, Elliot và giờ đây anh liệt kê những tình thế."
Cô rất ngạc nhiên và buồn bã. Và nỗi bóp nghẹt trái tim cô.
"Trước đây ta không được phép nói về tình yêu. Ta đã từng mong muốn rất nhiều điều từ em, em còn nhớ không? Nhưng khi em quyết định công khai một số điều với báo chí, mọi việc đã khác rất nhiều. Ta luôn muôn em có hơn mọi thứ trên đời, và ta sẽ nói thật lý do ta không thể làm theo cách mà em mong muốn."
Cô tiến lại gần hơn. Sự khao khát bấy lâu bị khước từ đang căng lên trong anh khiến anh khó có thể kiểm soát những gì anh nói. "Nếu chúng ta yêu nhau, thực sự yêu thương nhau, hãy để mọi việc đi theo cách mà chúng ta đã chọn, Elliot. Sẽ không thể tốt đẹp hơn khi chúng ta cùng chia sẽ tình yêu theo cách chúng ta đã từng làm."
"Chúng ta chưa từng có một tình yêu tự do theo đúng nghĩa của từ này, Phaedra. Chúng ta đã từng có những giây phút tuyệt đẹp trong cuộc đời. Ta vẫn nhớ điều đó, nhưng điều đó, không còn đủ nữa. Đối với ta một tình yêu đơn thuần không thể nói lên tất cả."
Cô lại gần và chạm nhẹ vào khuôn mặt anh, những ngón tay cô mềm mại như nhung mát rượi nhưng vẫn đủ sức thiêu đốt làn da của anh.
Anh nắm lấy tay cô và hôn và lòng bàn tay. Anh nhắm mắt nhớ lại những gì cô đã gây ra cho anh. Cuộc sống của anh tựa như địa ngục kể từ bữa tối hôm đó và giờ đây anh đang phải chịu đựng sự tra tấn tồi tệ nhất khi chạm vào da thịt cô. Điều đó một lần nữa cho anh biết anh đã đúng, anh không thể làm theo cách mà cô đã lựa chọn.
Một cuộc xung đột gay gắt đang xảy ra trong tâm trí anh. Anh rất muốn có thể dàn xếp cuộc tranh cãi theo những cách vốn có, bằng việc chiếm lấy cơ thể cô và dính chặt tên anh vào tâm hồn của cô.
Anh nhìn vào mắt cô: "Ta làm tất cả vì tình yêu của chúng ta, nhưng cô thì không, có thể ta đã sai khi không cảm nhận được điều đó, và cũng có lẽ cô lo sợ những điều có thể xảy ra với cô, và cũng có thể đó chỉ là một phần của sự khao khát có trong cô."
Anh không muốn nghe rằng anh đã đúng, và anh cũng không muốn phải đối diện với sự thật ngay trong ngày hôm nay. Anh buông tay ra khỏi người cô và bước dần ra cửa.
"Em rất yêu anh, Elliot, hơn cả những gì em có thể chịu đựng. Tình yêu của em dành cho anh đã khiến em đau đớn rất nhiều./font>
Anh dừng bước và quay lại nhìn cô. Khuôn mặt cô thấm đẫm nước mắt.
"Nếu em yêu ta, em cũng sẽ hiểu ý nghĩa thực sự của những điều như là tình yêu tự do. Và nếu tình yêu đích thực tồn tại trong em, em sẽ không thể độc thân mãi mãi."
"Người ta có thể làm thể, và chúng ta cũng có thể làm thế."
Anh lắc đầu: "Sự thôi thúc muốn có được trọn vẹn người mình yêu rất mãnh liệt và dường như đã trở thành một điều rất ích kỳ trong mỗi con người. Nếu yêu mà không có nguyện vọng hay đòi hỏi gì, cũng không có khát khao một tình yêu bền vững thì đó không còn là một tình yêu tự nhiên nữa. Ta đã hoàn toàn không còn tự do khi ta yêu em, em yêu dấu. Giờ đây ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa hai chúng ta nữa. Ta e rằng ta sẽ trở thành nô lệ suốt cả cuộc đời, nhưng ta nguyền rủa nó trước khi ta bị tra tấn bởi niềm lo lắng không có được em."
Trông cô choáng váng như thể vừa bị giáng một đòn rất mạnh. Niềm mong muốn được chạy lại ôm chầm lấy cô, để chấp nhận những gì cô yêu cầu trào lên trong lòng anh như lớp thủy triều bất tận. Anh vẫn có thể tìm thấy một điều gì như tình yêu giả tạo theo cách mà cô mong muốn.
Anh ngừng một lúc để đợi chờ cô nói ra một điều gì. Bất kỳ điều gì. Với tâm hồn trống rỗng anh rơi thư viện.
Phải rất lâu sau khi Elliot ra đi Phaedra mới thoát khỏi mớ suy nghĩ đang ngổn ngang trong đầu. Cơn choáng váng khiến cô run rẩy, cô ngồi xuống ghế đi văng, sững sờ, không tin nổi vào những gì mình vừa nghe. Sự thật tàn nhẫn ấy chảy tràn trong lòng cô, buốt tới tận tim gan.
Cô cố gắng sắp xếp lại những sự kiện vừa xảy ra. Chỉ trong có vài phút Elliot đã bày tỏ tình yêu bỏng cháy, đã nói lời cầu hôn và cũng đã ném cô ra xa khỏi anh mãi mãi.
Rời xa cô mãi mãi.
Tóm lại hoặc là theo cách của anh, hoặc là sẽ không còn một sự lựa chọn nào khác. Anh cư xử như bất kỳ người đàn ông nào khác.
Trái tim của tô tưởng như đã được bao bọc bởi một lớp áo giáp, tưởng như tấm khiên che sự giận dữ đã bị lôi ra và vứt bơng tiếc.
Nhưng nó không thể, và không gì có thể che chở cô được nữa. Sự thật đang chia cắt tim cô thành hàng trăm mảnh. Anh đã đi, đã đi thật rồi. Thậm chí nếu đơn thỉnh cầu của cô có bị bác bỏ và họ có thể tổ chức đám cưới thật đi chăng nữa anh cũng đã ra khỏi cuộc đời cô mãi mãi.
Mắt cô sưng đến nỗi không còn có thể nhìn thấy điều gì nữa. Cổ họng cô khát cháy và dường như đang nghẹn lại. Cô bật khóc nức nở và cứ thế, cứ thế cho đến tận khi gương mặt cô vùi trong chiếc váy.
Một ai đó đã vòng tay ôm lấy cô và nâng cô dậy, một giọng nói xoa dịu dỗ dành êm ái. Cô như nhận được hơi ấm của người mẹ và sự nâng đỡ của người chị gái, và cô khóc trong tuyệt cùng đau khổ bờ vai của Alexia.