"Cậu đừng cười nữa! Nói nhanh lên! Bà chị kia… có vẻ không phải là mẫu người tiểu tử cậu thích mà?" Cổ Dương khoa trương lấy tay vòng một đường cong lớn ở trước ngực, chớp mắt ái muội nhìn về phía Lôi Tuấn Vũ.
Lôi Tuấn Vũ cười ha ha: "Tiểu tử thối! Chúng ta là bạn nối khố đấy!"
Anh chưa bao giờ xấu hổ về khẩu vị của mình. Ngược lại có khi còn coi đây là vinh quang! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Phụ nữ được Lôi Tuấn Vũ anh coi trọng, nhất định là cực phẩm. Hơn nữa, luôn luôn phải có sự mới mẻ! Chỉ cần là cô gái Lôi Tuấn Vũ anh thấy hợp ý, cơ hồ là không cần dùng bất cứ thủ đoạn gì. Đối với các cô nàng cực phẩm này mà nói, các cô rất hiểu rõ giá trị của bản thân, càng biết rõ tính cách của Lôi tổng giám đốc. Khi yêu thì có thể chết đi sống lại.
Nhưng sẽ không bao giờ có hứa hẹn lâu dài! Bởi vậy, các cô ấy sẽ tìm kiếm sự cân bằng từ phương diện vật chất. Lôi Tuấn Vũ cũng sẽ không bạc đãi các cô!
Nhìn Lôi Tuấn Vũ nói, ra vẻ trang nghiêm, giống như người đàn ông tốt của gia đình, Cổ
Dương thật muốn phun một ngụm nước miếng cho anh ta chết đuối luôn đi.
"Nói mấy chuyện vô nghĩa gì thế! Lôi Tuấn Vũ, cậu nghiêm túc đi!" Cổ Dương nghiêm mặt nói. Theo tính cách của Lôi Tuấn Vũ, cậu ta sẽ chịu đi theo khuôn sáo tầm thường hay sao?!
Chỉ sợ có dùng đến sức mạnh, Thiên Vương cũng không áp chế được cậu ta!
"Yên tâm đi!" Lôi Tuấn Vũ đắc ý cười nói, "Cậu cũng biết tôi rồi mà. Đối với phụ nữ tôi thực sự rất kén chọn. Sở dĩ kết hôn với Tử Tình là vì cô ấy đồng ý bật đèn xanh cho tôi." Trên mặt Lôi Tuấn Vũ đeo một nụ cười cửa miệng, bộ dáng ra vẻ rất tự tin.
"Cái gì? Ý của cậu là…" Cổ Dương trợn trừng mắt…
"Chính là điều cậu đang nghĩ đấy. Danh nghĩa. Hợp đồng hôn nhân. Một năm sau, tôi sẽ đồng ý để cô ấy đưa ra yêu cầu ly hôn trước. Sau đó, tôi vẫn là tôi!" Lôi Tuấn Vũ cười rạng rỡ, "Mà sau một năm, ông cụ sẽ đem tất cả sản nghiệp hết thảy trao lại cho tôi. Tôi chẳng qua chỉ vì không muốn để sản nghiệp của gia tộc bị lưu lạc trong tay người khác thôi."
Tuy rằng sự nghiệp của Lôi Tuấn Vũ không ngừng phát triển, nhưng Lôi lão gia đối với tác phong sinh hoạt của anh vẫn còn rất lo lắng! Ông tuyên bố nếu hôn nhân của anh mà không duy trì được nổi một năm, để xảy ra chuyện gì xấu, thì ông sẽ đem sản nghiệp của gia tộc sung công hết, tuyệt đối sẽ không để anh được thừa kế một đồng nào! Mặc dù Lôi Tuấn Vũ cũng thấy cái sản nghiệp này rất chướng mắt, nhưng dù sao cũng là tâm huyết của ông cụ cha mình, cứ cho bọn họ nghĩ mấy chuyện đem ra uy hiếp này thực sự uy hiếp được anh đi! Lôi Tuấn Vũ xuất phát từ lòng hiếu thuận đã nhận lời ông cụ. Mà anh còn nhớ, lúc ông cụ nghe anh nói đồng ý kết hôn với Lãnh Tử Tình, đã vui tới mức suýt đem tất cả cổ
phần công ty chuyển hết sang tên cô! Cũng may anh ngăn cản, mới giúp cho ông cụ thanh tỉnh lại. Lôi Tuấn Vũ không khỏi thở dài trong lòng, ông cụ tư tưởng cổ hủ, không biết bao giờ quan điểm mới đổi mới được một chút! Đàn ông mà! Tìm phụ nữ có phải chuyện gì kinh thiên động địa đâu! Còn về việc anh tìm cái dạng phụ nữ gì, tìm bao nhiêu người là tự do của anh chứ! Mà với điều kiện của anh, anh muốn tìm loại phụ nữ nào mà không được?! Vì cái gì nhất định phải tự khống chế bản thân, khiến mình không thể là chính mình?! Người đẹp thích anh, anh thích người đẹp, hai bên đều là tình nguyện, lão ba sao mà không chịu hiểu nguyện vọng của anh chứ?! Ai… Đều nói Lôi Tuấn Vũ anh là đứa con trai hiếu thảo. Vì đối phó với lão ba lão mẹ mà anh đã phải tốn bao tâm tư như thế, có thể ngang với việc anh quản lý tập đoàn Kiêu Dương rồi!
"Cái gì? Hợp đồng hôn nhân? Danh nghĩa? Vậy là cậu phải đi ra ngoài giải quyết nhu cầu cá nhân?" Ánh mắt thông cảm của Cổ Dương chiếu qua.
"Không không không! Người phụ nữ của tôi sẽ không rời đi khỏi tôi!" Lôi Tuấn Vũ ngữ khí ngang ngược làm cho Cổ Dương không khỏi kinh ngạc!
"Hả? Ý của cậu là, cô ấy cho phép cậu mang người phụ nữ khác đến sống cùng với hai người dưới một mái nhà?" Cổ Dương há to miệng sửng sốt.