Thiên Thiên còn mệt rã rời, tối hôm qua ngủ có chút trễ, bị Lăng Húc ôm lên liền ghé vào vai Lăng Húc nhắm hai mắt lại.
Lăng Húc hỏi nó ăn điểm tâm không, liên tiếp hỏi hai tiếng, nó mới gật gật đầu.
Bà chủ còn chưa khôi phục lại từ khiếp sợ, sau một lát mới hỏi: “Thật là anh cậu?”
Lăng Húc gật gật đầu, nói với cô: “Nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe được.”
Bà chủ kỳ quái: “Có gì mà lo lắng ? Anh cậu có tiền như vậy, sao trước kia lại luyến tiếc giúp cậu một chút, hiện tại lại quay đầu đối xử tốt với cậu?”
Lăng Húc nói: “Chị đừng quan tâm, dù sao anh của tôi đối xử với tôi thật tốt.”
Bà chủ đẩy đầu của cậu một chút. Chờ Lăng Húc ôm Thiên Thiên đi vào, lại quay đầu nhìn siêu thị đối diện. Lăng Húc có một anh trai lợi hại như vậy, cô đúng là lần đầu tiên biết, trước kia Lăng Húc chưa từng đề cập qua với cô. Hiện tại nhớ tới, thật ra anh trai của cậu ta đối xử với Lăng Húc không hẳn là tốt như cậu nói, không thì Lăng Húc mang theo Thiên Thiên sống khổ cực như vậy lại chưa bao giờ thấy anh trai cậu tới giúp bọn họ, nếu thật sự là tình cảm tốt, Lăng Húc sẽ không lâu như vậy cũng không đi tìm anh ta đi?
Nhưng mà nghi ngờ thì nghi ngờ, những lời này bà chủ đương nhiên sẽ không nói với Lăng Húc, anh em hòa thuận là chuyện tốt, cô không có lý do suy đoán lung tung như là châm ngòi tình cảm anh em của người khác.
Lăng Húc tuy dọn đi, nhưng phòng nhỏ phía sau vẫn không có ai dùng, bà chủ nói dành để giữa trưa nghỉ ngơi cũng được.
Lúc này, Lăng Húc ôm Thiên Thiên đặt lên giường nằm, để nó ngủ thêm một lát nữa.
Thiên Thiên tỉnh ngủ đã gần tới giữa trưa, nó xoa mắt từ phía sau phòng đi ra, ôm tập tranh vẽ của nó ngồi xuống cái bàn có thể phơi nắng trong tiệm bánh.
Hôm nay bà chủ không có chuyện gì, một buổi sáng đều ở trong tiệm, lúc này đi qua nhìn Thiên Thiên đang vẽ cái gì.
Thiên Thiên vẽ hai người đen thui, bà chủ chỉ vào một người trong đó: “Đó là yêu quái sao?”
Thiên Thiên ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội, “Là cháu.”
Cái trán bà chủ toát ra một giọt mồ hôi, vội vàng ha ha sửa miệng hỏi: “Còn đó là ba cháu à?” Cô chỉ một người khác.
Thiên Thiên nói: “Là bác.”
Bà chủ kỳ quái hỏi: “Vì sao đều là màu đen ?”
Lăng Húc đi tới, nói rằng: “Con tôi thuộc phái trừu tượng, Ticasa biết không?”
“Phi!” Bà chủ cả giận nói, “Đó là Picasso, cậu cút đi, đứa bé đều bị cậu dạy hư.”
Lăng Húc gãi gãi mặt, ngượng ngùng: “Chỉ đùa một chút thôi, tức giận làm gì…”
Buổi chiều tan tầm, Lăng Húc mang cho Lăng Dịch một cái bánh ngọt anh đào trở về. Cậu có chút không xác định được Lăng Dịch có thích bánh ngọt không, bởi vì trước kia chưa từng thấy Lăng Dịch ăn, nhưng cậu biết Lăng Dịch thích ăn anh đào.
Từ nhỏ Lăng Dịch đã thích ăn anh đào, hàng năm đến mùa anh đào mẹ Lăng Húc sẽ đi mua anh đào tươi mới về cho Lăng Dịch.
Lăng Húc cảm thấy bình thường, rửa sạch sẽ để trong phòng khách thấy thì sẽ lấy vài quả ăn, nhưng Lăng Dịch sẽ bốc một viên tiếp một viên mà ném vào miệng.
Hôm nay bánh anh đào là Lăng Húc tự mình làm, lúc đặt anh đào lên bánh ngọt cậu đã nghĩ làm nhiều thêm một cái, mang về cho Lăng Dịch ăn.
Đây là lần đầu tiên Lăng Húc đạp xe đạp điện chở Thiên Thiên.
Cậu dắt xe, sau đó bà chủ sẽ hỗ trợ đặt Thiên Thiên lên chỗ ngồi phía sau, Thiên Thiên khẩn trương mà bắt lấy quần áo Lăng Húc.
Lăng Húc không biết nhớ ra cái gì đó, đột nhiên nở nụ cười.
Bà chủ chẳng hiểu ra làm sao mà nhìn cậu, “Cậu điên à?”
Lăng Húc càng cười càng lớn tiếng: “Tôi chỉ nhớ tới trước kia ba của tôi đạp xe chở tôi, tôi cứ nghĩ lúc xuống xe không biết ông ấy có bay qua đá tôi một cước xuống xe hay không, cho nên mỗi lần ông ấy giảm tốc độ tôi đều có chút khẩn trương.”
Bà chủ có chút bất đắc dĩ: “Bệnh thần kinh.”
Lăng Húc cười một hồi lâu, đột nhiên nhớ tới ba đã không phải là ba của cậu, hơn nữa sẽ không còn gặp mặt, đột nhiên lại khổ sở, “Tôi, ” cậu nói, “Tôi đi đây.”
Bản thân cậu đạp xe đạp điện không quá quen, một phát liền phóng lên trước một đoạn.
Thiên Thiên nắm chặt quần áo cậu, khẩn trương hô: “Ba, con sẽ ngã xuống sao?”
Lăng Húc lớn tiếng đáp: “Sẽ không, con ôm chặt ba đi.”
Thiên Thiên dán mặt lên lưng cậu.
Lăng Húc lại nói với nó: “Dù có ngã ba cũng sẽ ôm con, sẽ không để con bị thương, đừng sợ.”
Vì thế Thiên Thiên càng ôm chặt lấy Lăng Húc.
Một đường thuận lợi đạp về nhà.
Buổi chiều, Lăng Dịch gọi điện thoại cho Lăng Húc, nói buổi tối có khả năng anh sẽ về muộn, nói Lăng Húc tự mình mang Thiên Thiên đi ăn cơm.
Vì thế Lăng Húc mua hai hộp cơm ở siêu thị gần đó mang về.
Vào cửa nhà, cậu bỏ bánh anh đào vào trong tủ lạnh trước, sau đó mới lấy hộp cơm từ túi ni lông ra, gọi Thiên Thiên ăn cơm.
Thiên Thiên hỏi: “Bác không về à?”
Lăng Húc cảm thấy hộp cơm siêu thị kia hương vị chẳng ra làm sao, trong lòng nghĩ lần sau đổi chỗ khác mua, đồng thời miệng đáp: “Nhớ bác sao?”
Thiên Thiên không nói chuyện, dùng chiếc đũa gắp cơm đưa đến miệng.
Lăng Húc nghe nó không trả lời, liếc nó hỏi: “Thích bác sao?”
Thiên Thiên nhìn như đang chuyên tâm ăn cơm, trầm mặc một chút mới nói: “Con không ghét bác.”
Lăng Húc: “Không ghét chính là thích nha?”
Thiên Thiên liếc cậu một cái, miệng còn nhai cơm, bên miệng có một vòng dầu.
Lăng Húc lại hỏi nó: “Thích ba sao?”
Lúc này Thiên Thiên lắc đầu, “Không thích.”
Lăng Húc cười: “Kẻ lừa đảo.”
Thiên Thiên lại không nói, cúi đầu dùng chiếc đũa gian nan mà gắp trứng sốt cà chua.
Lăng Húc đưa đũa qua giúp nó gắp toàn bộ vào trong bát của mình, có chút kỳ quái hỏi han: “Không thích ăn măng à?”
Thiên Thiên nói: “Không thích.”
Lăng Húc hỏi hắn: “Thích trứng sốt cà chua không?”
Thiên Thiên gật đầu, “Thích.”
Lăng Húc lại hỏi: “Thích ba không?”
Thiên Thiên nói: “Thích.”
“Hì hì, ” Lăng Húc cười, đưa đũa kẹp lấy cái mũi của Thiên Thiên, nói, “Ba biết con thích ba mà.”
Thiên Thiên bị kẹp đau, lại không thể hô hấp, dùng sức giãy dụa đẩy đũa trong tay Lăng Húc ra, tức giận nói: “Ghét ba nhất!”
Ăn xong cơm chiều, Thiên Thiên xem TV, Lăng Húc đưa hộp cơm đi ném, trở về mở tủ lạnh lại nhìn bánh ngọt mình làm một chút, vừa lòng gật đầu, cậu cảm thấy Lăng Dịch nhất định sẽ thực thích, vừa khéo hôm nay để cho anh ăn khuya.
Nhưng mà chờ đến chín giờ đưa Thiên Thiên đi ngủ, Lăng Dịch vẫn chưa trở về.
Lăng Húc nghĩ mình nên gọi điện thoại hỏi một chút, hay là trực tiếp trở về phòng ngủ, nhưng mà có cần để tờ giấy cho Lăng Dịch, nói cho anh biết trong tủ lạnh còn có cái bánh ngọt không?
Lấy điện thoại ra ấn số điện thoại, Lăng Húc lại lo lắng Lăng Dịch đang nói chuyện chính sự, mình gọi điện thoại qua sẽ quấy rầy anh không quá tốt.
Cất điện thoại, Lăng Húc đứng khỏi ghế sa lông chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng có người dùng chìa khóa mở cửa.
Cậu vội vàng chạy tới bên cạnh cửa, giúp đỡ người ở phía ngoài mở cửa. Nhưng cửa mở mới phát hiện bên ngoài không chỉ có mình Lăng Dịch, còn có lái xe của Lăng Dịch.
Đại khái là Lăng Dịch uống rượu, cả người đều là bị lái xe đỡ lấy, cửa cũng là lái xe lấy chìa khóa giúp anh mở.
Lăng Húc có chút kinh ngạc, “Sao uống thành thế này?”
Lái xe lại rất bình tĩnh: “Có xã giao, thường xuyên bộ như vậy đấy.”
Lăng Húc vươn tay, giúp lái xe đỡ lấy Lăng Dịch.
Lái xe trả chìa khóa lại cho cậu: “Vậy làm phiền cậu, tôi đi trước đây.”
Lăng Húc “A” một tiếng, gật gật đầu.
Lúc lái xe rời đi đóng cửa lại cho bọn họ, Lăng Húc đỡ Lăng Dịch say đến rối tinh rối mù đi đến bên cạnh sô pha, ném người lên.
Lăng Dịch vẫn không hoàn toàn mất đi ý thức, anh ngồi ở trên ghế sa lông, ngẩng đầu lên che mặt.
“Anh?” Lăng Húc vươn tay lắc lắc trước mặt anh, cậu có chút không biết làm thế nào mới tốt, trước kia ba thường thường uống rượu trở về, nhưng đều có mẹ chăm sóc, anh uống rượu trở về lại là lần đầu tiên cậu gặp.
Lăng Dịch giống như không nghe thấy cậu gọi.
“Anh?” Lăng Húc thử thăm dò lại hô một tiếng.
Lăng Dịch buông tay xuống, vô lực mà rủ bên người, hai mắt có chút mất tinh thần mà nhìn cậu, lên tiếng: “Hửm?”
Phát hiện còn có thể giao lưu, Lăng Húc hơi yên tâm một chút, hỏi: “Anh muốn đi tắm không?”
Lăng Dịch khó chịu mà lắc đầu, nói: “Anh ngồi trong chốc lát.”
Lăng Húc nhìn ra anh thật sự khó chịu, do dự một chút nói: “Em ngồi với anh trong chốc lát.” Bạn đang �
Cậu ngồi xuống sô pha bên cạnh Lăng Dịch, nhìn nút áo Lăng Dịch còn cài lên đến cổ, nghĩ thầm rằng đại khái sẽ không quá thoải mái, vì thế vươn tay muốn cởi bút áo giúp anh.
Cởi đến một nửa, Lăng Dịch đột nhiên nắm chắc tay cậu, trầm giọng hô: “Lăng Húc.”
Lăng Húc ngẩn người, không rõ lí do mà nhìn về phía Lăng Dịch, “Sao vậy anh?”
Lăng Dịch nhìn thẳng cậu, hai mắt vốn mê mang giờ khắc này lại có vẻ tối tăm tỏa sáng.
Lăng Húc bị anh dùng loại ánh mắt này nhìn đến có chút chột dạ, nhỏ giọng hỏi: “Anh?”
Lăng Dịch nhắm chặt mắt, cuối cùng buông lỏng tay đang nắm lấy Lăng Húc, sau đó giơ tay lên lau mặt một chút: “Dạ dày có chút khó chịu.”
Lăng Húc đột nhiên nhớ tới bánh ngọt anh đào, hỏi: “Muốn ăn chút gì không?” Trước khi Lăng Dịch trả lời, lại bổ sung một câu, “Em tự mình làm bánh anh đào, chuyên môn mang về cho anh làm đồ ăn khuya.”
Không biết Lăng Dịch có nghe hiểu không, chậm rãi gật gật đầu: “Ừ.”