Quan hệ cá nhân của Cảnh Đế và Trương Thỉ rất tốt. Chỉ nói việc huynh trưởng Trương Thỉ ở Thái Y Viện đã thăng chức đến trưởng thái y viện thì cũng phải biết như thế nào rồi, nhưng trình độ y thuật so ra vẫn kém Trương Thỉ. Nguyên nhân là do Trương Thỉ thích nghiên cứu y thư cho nên sẽ chuyên tâm hơn.
Triệu Nghị cũng là một người thích sự an tĩnh. Ở thư phòng Trương gia nhặt ra một quyển sách hắn cảm thấy hứng thú.
Không hề ngoài ý muốn, hắn cũng nhìn thấy trên án thư đặt một hộp đồ ăn.
Trương thỉ ngẩng đầu, thấy Triệu Nghị cầm hộp điểm tâm như có điều suy tư, hắn liền giải thích: “Đây là đồ ăn mới vừa rồi Tô đại công tử mang tới, đặc sản điểm tâm Tương Nam.”
“Tô Mạch?”
Trương Thỉ gật đầu, trên môi mấp máy mạt ý cười, “Đây chính là đồ hắn đích thân làm, thật là nhìn không ra. Chỉ tiếc, hắn không phải nữ tử.”
“Nếu hắn là nữ tử, ngươi có ý định cưới hắn không?".
Trương Thỉ sờ sờ cái trán, cười nói: “Chưa chắc không thể.”
Triệu Nghị khóe miệng run rẩy, hung hăng cắn một ngụm, rất hào phóng tán thưởng một câu, “Hương vị không tồi. Lần sau ngươi bảo hắn làm nhiều để lại cho trẫm".
Trương thỉ kinh ngạc nói: “Hoàng Thượng thích ăn?”
Ha ha, có thể không thích sao? Tô Mạch cũng không thích ăn đồ ngọt, điểm tâm này là hắn cố tình bảo ngự trù cải thiện lại gia vị.
“Đừng nói cho hắn là trẫm muốn ăn.”
Trương thỉ cười cười, cửu ngũ chí tôn lại thích ăn điểm tâm do hạ thần làm, đây đúng là không phải việc đáng khen ngợi, hẳn là cũng không thể để người có tư tâm lợi dụng.
Trương Thỉ đi theo Triệu Nghị nhiều năm như vậy, ngày Triệu Nghị đăng cơ, phong hắn làm quan, hắn dứt khoát chối từ. Từ chức quan rất lớn đến chức quan nhàn tản bởi vì hắn muốn duy trì loại quan hệ thuần tuý này. Hắn không muốn phải đứng vào bất luận đảng phái nào để rồi tranh giành quyền lợi khiến bản thân vi phạm ước nguyện ban đầu của quân thần.
Lúc Triệu Nghị rời đi, trong lúc vô tình nhìn bên ngoài cửa sổ thấy một quyển sách rơi trên mặt nước, hắn chỉ vào nơi đó hỏi Trương Thỉ, “Đó là cái gì?”. Trương Thỉ yêu sách như vậy, không có khả năng đem sách của mình làm rơi xuống nước. Trương Thỉ tiến ra vớt quyển sách từ trong nước lên thì thấy đây là tập tranh mỹ nhân mà sáng nay bà mối mang tới, "Ồ... Thần còn tưởng bị Tô đại công tử cầm đi đâu, thế nhưng rơi chỗ này.”
Tập tranh mỹ nhân đều ướt sũng nước, mực nước bị nhoè hết, đâu còn có thể nhìn ra mỹ nhân như thế nào?
Triệu Nghị khóe miệng nhếch lên. Tô Mạch tốt xấu gì cũng là công tử thế gia, vậy mà chuyên làm ra những chuyện không lên nổi mặt bàn vậy?
Hôm sau, Tô Mạch da mặt dày tiến cung. Điểm tâm kia nàng đâu có biết làm, nhưng nếu Trương Thỉ thích thì nàng dù sao cũng phải nghĩ biện pháp học.
***
Cảnh Đế Triệu Nghị khẽ liếc thấy thái giám dẫn vật nhỏ tiến vào, lại rũ xuống đôi mắt, tiếp tục phê duyệt tấu chương. Căn bản không có ý định tiếp Tô Mạch.
Tô Mạch đứng ước chừng thời gian một nén nhang, nàng cũng không dám động đậy một chút nào. Bên trong đại điện không ít người, nhưng không một ai dám phát một âm thanh nào cả, chỉ có Triệu Nghị lật xem tấu chương sột soạt trang giấy.
"Mài mực cho trẫm". Thái giám tổng quản Lưu Đức Nguyên lập tức tiến lên, Triệu Nghị lại hướng hắn vẫy vẫy tay, giương mắt nhìn về Tô Mạch ở phía dưới.
Tô Mạch vén áo chạy thật nhanh lên bậc thang, tay áo cũng vén lên lộ ra một đoạn trắng nõn tinh tế. Triệu Nghị thoáng nhìn qua, không chút để ý hỏi: “Hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi tới đây xem trẫm?”
Tô Mạch vẻ mặt dịu ngoan bầy ra một bộ dáng cung kính, “Vi thần đến cảm tạ điểm tâm hôm qua Hoàng Thượng ban thưởng.”
Triệu Nghị nét bút hơi cứng lại, “Hương vị thế nào?”
“Thơm ngon ngọt miệng, tay nghề của ngự trù quả thật là tài ba!".
Ngọt? Ngươi mà cũng dám nói đầu lưỡi nếm ra được vị ngọt? Nếm cũng chưa nếm thử một miếng, dám ở trước mặt trẫm bịa đặt láo toét!
Triệu Nghị đem tấu chương trên tay thật mạnh xếp lại, ném ở một bên, “Ái khanh thích là tốt.”
Tô Mạch trộm ngắm Triệu Nghị, trước khi vào thiên điện, nàng còn cố tình hỏi qua cận vệ đứng ở bên ngoài xem tâm tình Hoàng Thượng hôm nay tốt không. Quân cận vệ và nàng cũng coi như có quen biết, hắn chỉ nói, "Dường như cũng không tồi".
Tô Mạch lá gan run lên, “Hoàng Thượng, vi thần rời đi Tương Nam nhiều ngày, rất
nhớ hương vị ẩm thực quê nhà, Hoàng Thượng có thể cho phép vi thần học mấy món điểm tâm của ngự trù được không?".
Triệu Nghị lại cầm một quyển tấu chương bắt đầu phê duyệt, đối với lời Tô Mạch nói làm như không nghe thấy. Tô Mạch run run rẩy rẩy mà chờ đợi cho đến tận khi bốn tấu chương được duyệt xong, Triệu Nghị mới trả lời, “Khi nào muốn ăn thì tiến cung trẫm kêu ngự trù làm cho ngươi. Ngươi tốt xấu cũng là Tương Nam vương thế tử, cần phải học đạo trị quốc. Quân tử xa nhà bếp ngươi hiểu chưa?”
Bạo quân giết người như ma, lời nói này được phát ra từ hắn hiển nhiên không phải lời dạy của Mạnh tử, mà là đơn thuần mặt ý chính là câu chữ như vậy.
Tô Mạch nào dám không nghe, yên lặng mà lau mồ hôi lạnh, xách theo lỗ tai nhất nhất thụ giáo.
Triệu Nghị cũng hào phóng, lệnh ngự trù lại làm cho Tô Mạch một hộp điểm tâm. Đến giờ ăn cơm, Tô Mạch và Triệu Nghị cùng nhau dùng cơm trưa, ăn cơm xong, nàng giống như mèo nhỏ mệt rã rời. Triệu Nghị cho phép nàng ra sau điện nằm trên giường nghỉ ngơi. Chờ chính vụ xử lý tạm ổn, đã là giờ Mùi một khắc.
Lưu Đức Nguyên tiến lên khuyên giải nói: “Hoàng Thượng long thể cũng chưa hoàn toàn mạnh khỏe, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.” Triệu Nghị lúc này mới nhớ tới sau điện còn một cái vật nhỏ vẫn chưa rời giường, đi vào thoáng nhìn, Tô Mạch đang ôm lấy chăn mỏng, cuộn thành một đoàn, ngủ ngon lành.
Lưu Đức Nguyên đang chuẩn bị đánh thức Tô Mạch để nhường lại chỗ cho Hoàng Thượng, Triệu Nghị hướng hắn xua tay, “Không cần.”
Lưu Đức Nguyên kính cẩn nghe theo thối lui đến ngoài điện. Tô Mạch liền chiếm luôn giường vua, Triệu Nghị cầm quyển sách, nằm cạnh giường đọc sách.
Gần như ai cũng biết Cảnh Đế tinh lực tràn đầy khác hẳn người thường, mỗi ngày chỉ cần ngủ hai cái canh giờ, muốn ngủ tiếp, hắn cũng không ngủ được. Cái gọi là nghỉ trưa, chẳng qua là khiến hắn từ chính vụ nặng nề thoát ra một lát để thả lỏng thể chất và tinh thần mà thôi.
Kể từ lúc Lưu Đức Nguyên hầu hạ hắn, chưa từng thấy hắn ngủ trưa bao giờ. Cho nên khi thấy Tô Mạch tay chân nhẹ nhàng đi ra, hắn còn nhịn không được hướng vào bên trong nhìn xem tình hình thế nào.
Tô Mạch hướng hắn làm một cái động tác giữ im tiếng, “Hư…… Hoàng Thượng còn đang ngủ.”
Tô Mạch nói rất nhỏ, Lưu Đức Nguyên nghe được có chút kinh ngạc, còn cố tình đi vào nghiệm chứng một chút, xem có phải Tô thế tử ngủ nhiều đến hồ đồ.
Trên giường, Cảnh Đế mới vừa còn xem sách, sách vẫn còn trên tay, hai mắt nhắm lại, hô hấp lại trầm ổn, thật sự là ngủ rồi.
Khi Lưu Đức Nguyên trở ra, trên mặt mang theo vui mừng, “Đại công tử, ngày mai lại đến chứ?”
Tô Mạch nghĩ nghĩ, “Cái này khó mà nói trước.” Hôm nay ở trong cung trì hoãn lâu như vậy, ngày mai nàng còn muốn đi “Gặp lén” Trương Thỉ.
Lưu Đức Nguyên cười tủm tỉm mà nhìn Tô Mạch, “Trong cung này có nhiều nơi rất đẹp, hôm nào rảnh rỗi lão nô tự mình mang ngài đi xem khắp nơi, đảm bảo ngài nhìn xong không muốn rời đi".
Lưu Đức Nguyên trong đầu tính toán, nếu mỗi ngày có thể đem tiểu thế tử lại đây giúp Hoàng Thượng ngủ, nói không chừng mỗi tháng liền có vài ngày nghỉ ngơi.
Tô Mạch cũng không biết gương mặt hiền từ này có tâm tư gì không, cũng cười tủm tỉm mà đáp ứng, “Ta đi trước, phiền công công chuyển cáo Hoàng Thượng một tiếng, vi thần tạ chủ long ân.”
Lưu Đức Nguyên lưu luyến không rời mà nói: “Đại công tử có rảnh nhất định phải tiến cung chơi.”
Tô Mạch cầm chặt điểm tâm sớm được làm tốt bước chân nhẹ nhàng rời khỏi Cần Chính Điện.Khi xuống bậc thang, bất chợt gặp phải An Vương Triệu Tùy nhanh chân đuổi kịp.
Có lẽ là Triệu Tùy khí độ quá mức cường đại, cũng có lẽ do cặp mắt phượng kia cười rộ lên quá mê hoặc nhân tâm, dưới chân Tô Mạch lảo đảo một cái, lao xuống nơi còn cách mấy bậc thang Triệu Tùy nhào tới.
Triệu Tùy cơ hồ là theo bản năng mà duỗi hai cánh tay chuẩn bị đỡ nàng. Nguyên bản giống như một cảnh tượng ôm nhau tốt đẹp trong thoại bản nhưng Tô Mạch lại
lệch thân mình sang một bên, nhanh như chớp mà lăn xuống bậc thang……[/size]