• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vào cuối tháng hai, Dư Vãn và người cắm hoa nghệ thuật đi tới biệt thự của Hồ Kiều để trao đổi về chuyện trang trí hoa. Lần này Du Thế Mẫn không có ở đây, Dư Vãn thấy một mình Hồ Kiều ngồi trên ghế sô pha thì lập tức yên tâm.

"Hồ tiểu thư, đây là Hứa tổng của công ty trang trí hoa Duy Đình, hoa tươi trong hôn lễ của cô và Du tiên sinh đều do anh ấy phụ trách thiết kế."

Hồ Kiều nghe Dư Vãn giới thiệu xong, khẽ gật đầu: "Tôi đã nghe nói về Duy Đình, là công ty trang trí hoa hàng đầu ở Trung Quốc."

Hứa tổng vội vàng mỉm cười khách khí: "Hồ tiểu thư quá khen, tôi rất vinh dự khi được thiết kế hoa tươi cho hôn lễ của ngài."

Hắn nịnh nọt Hồ Kiều xong, mở máy tính ra giải thích cho Hồ Kiều: "Chắc hẳn Dư tiểu thư đã gửi bản kế hoạch cho ngài xem trước đó, vì màu sắc chủ đạo của hôn lễ lần này là màu đỏ cam lục nên lúc chúng tôi lựa chọn hoa tươi, chủ yếu chọn các loại hoa màu đỏ và màu cam..."

Khi họ đang thảo luận bên này, Lệ Thâm đang diễn tập tại Học viện Âm nhạc Thành phố A.

Học viện Âm nhạc Thành phố A sẽ tổ chức lễ kỷ niệm chào mừng ngày thành lập trường vào tháng ba, vì lần này là tròn năm mươi năm thành lập trường nên làm đặc biệt long trọng, không chỉ mời rất nhiều cựu sinh viên nổi tiếng làm việc đằng sau hậu trường, mà còn mời ca sĩ nổi tiếng như Lệ Thâm.

Học viện Âm nhạc Thành phố A đã được sáng lập nhiều năm như vậy, đào tạo ra rất nhiều ca sĩ trong nền âm nhạc Trung Quốc. Tuy rằng lần này không mời hết tất cả mọi người, nhưng với những người đã đồng ý tham dự cũng đủ rực rỡ nhưng đang làm một buổi biểu diễn nhỏ.

Các sinh viên trong trường dĩ nhiên là điên cuồng, mặc dù hôm nay chỉ là diễn tập nhưng cũng có rất nhiều người không kìm nén được mà chạy tới nhìn trộm. Trường đã cử hơn một nửa lực lượng cảnh vệ để bảo vệ sự an toàn của các cựu sinh viên nổi tiếng.

Lúc Lệ Thâm lên sân khấu mặc một bộ đồ màu đen khiêm tốn, ngay cả mũ cũng là màu đen. Anh đeo kính râm, vành nón đè thấp gần như không thể thấy mặt, nhưng khi khúc dạo đầu của <Dằm trong tim> vang lên, những sinh viên vây quanh bên ngoài bắt đầu hét lên.

Các anh cảnh vệ trường học cố gắng duy trì trật tự tại hiện trường, bọn sinh viên cùng đồng thanh hát hết bài với anh ngay cả khi không thấy được mặt Lệ Thâm.

Lệ Thâm vừa diễn tập xong đã được hộ tống rời khỏi trường. Sau khi ngồi lên xe bảo mẫu, anh mới cởi mũ và tháo kính râm xuống. Tiểu Đổng, người vẫn luôn đi theo anh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Các sinh viên đại học quá mãnh liệt, vừa rồi cô cứ sợ bọn họ sẽ đột phá vòng bảo vệ và xông vào hội trường.

"Anh Thâm, đi thẳng về nhà hay sao?" Hôm nay Tiểu Đổng không lái xe, yên tâm nép mình trên ghế điều khiển phụ nhìn Lệ Thâm. Kế tiếp Lệ Thâm không có lịch trình, anh gật đầu nói: "Ừ."

Tài xế chạy xe ra ngoài, Lệ Thâm quan sát trường học cũ của mình qua cửa kính xe. Anh có rất nhiều kỷ niệm ở nơi này, chỉ tiếc hôm nay không thể ngắm nhìn cẩn thận.

Bọn họ rời đi bằng cửa phụ của trường, con đường này có không ít hàng ăn vặt, mười giờ tối mới đóng cửa. Lúc đi ngang qua một hàng bán bánh nướng xốp giòn, ánh mắt Lệ Thâm hơi di chuyển, anh nói với tài xế ngồi phía trước: "Dừng ở đây một chút."

Tiểu Đổng lo lắng quay lại nhìn anh: "Làm sao vậy?"

Lệ Thâm nói: "Bánh nướng của tiệm này rất ngon, tôi đã lâu không ăn nó, em xuống mua giúp tôi một cái."

Tiểu Đổng: "..."

Được thôi, anh Thâm muốn ăn, sao cô có thể không đi mua.

Cô nhìn cửa hàng nhỏ không đáng chú ý trước mặt, ngoài cửa còn có khoảng năm sáu sinh viên đang xếp hàng: "Việc này còn phải xếp hàng à?"

"Ừ, cửa hàng bánh nướng này rất nổi tiếng trong trường chúng tôi, lúc nào tới mua cũng phải xếp hàng chờ." Lệ Thâm cũng nhìn sang hàng ngũ: "Mới có mấy người, đứng đợi khoảng hai mươi phút là có thể mua được."

Tiểu Đổng: "..."

Cô lau mặt và nói với Lệ Thâm: "Anh Thâm, không phải em không muốn xuống xe xếp hàng mua giúp anh, nhưng mà có fans biết xe bảo mẫu của anh, lỡ như có người nhận ra được rồi tới bao quanh xe thì phải làm sao?"

Lệ Thâm đáp: "Tôi bảo tài xế chạy xe tới phía trước tìm chỗ ẩn nấp một tí để đỗ xe. Em mua xong thì bắt taxi tới đó tìm bọn tôi."

Tiểu Đổng: "..."

Anh muốn ăn như thế à!

"Vâng." Cô mỉm cười nhìn Lệ Thâm, mở cửa xe định đi xuống để mua bánh bột ngô.

"Khoan đã."

Tiểu Đổng dừng lại nhìn anh.

Lệ Thâm dặn dò: "Mua hai cái nhân thịt bò, bỏ nhiều rau thơm một chút."

"... Vâng."

Tiểu Đổng vừa xuống xe xếp hàng, tài xế liền lái xe chạy đi, tầm mắt dừng tại cửa hàng bánh nướng của Lệ Thâm cũng dời đi.

Trước kia Dư Vãn thích nhất là bánh nướng xốp giòn của cửa hàng này trong trường của bọn họ, anh thường xuyên tới đây xếp hàng mua cho cô ăn.

Mấy năm trôi qua, hoạt động kinh doanh của cửa hàng bánh nướng vẫn tốt như mọi khi, mà anh và Dư Vãn đã không còn giống như trước nữa.

Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn màn hình suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhấp mở WeChat của Dư Vãn.

Lệ Thâm: Hôm nay tôi trở về thăm trường cũ, đúng lúc đi ngang cửa hàng bánh nướng xốp giòn, em có muốn ăn không?

Dư Vãn vừa về đến nhà thì nhận được tin nhắn từ Lệ Thâm, trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: "Muốn!!!"

Dư Vãn: Đã lâu rồi tôi không ăn nó!

Lệ Thâm: Vậy tôi mua giúp em một cái?

Dư Vãn: Được thôi, cảm ơn!!

Lệ Thâm khẽ cười, hỏi cô: "Em về nhà chưa?"

Dư Vãn: Ừm ừm, vừa mới về.

Lệ Thâm: Tôi sẽ gọi cho em khi về tới nhà.

Dư Vãn: Ok, tôi muốn nhân thịt bò, bỏ nhiều rau thơm.

Lệ Thâm: Ừ.

Anh cất điện thoại, tự cười giễu mình. Mấy năm nay, anh vẫn luôn tự nhủ rằng mình đã hoàn toàn quên Dư Vãn, nhưng anh không chỉ không quên đi, mà ngay cả khẩu vị của cô cũng nhớ rõ ràng.

Anh hơi mím môi, đội mũ lên rồi dựa lưng vào ghế, chờ Tiểu Đổng trở về.

Hơn hai mươi phút sau, Tiểu Đổng mới cầm hai cái bánh nướng tìm thấy xe bọn họ. Lệ Thâm nghe thấy tiếng mở cửa liền nâng mũ lên, mở to mắt nhìn cô: "Bánh nướng còn nóng không?"

"Không quá nóng, anh ăn ngay luôn đi." Cô leo lên xe và đưa bánh nướng trong tay cho Lệ Thâm. Lệ Thâm cầm lấy nhưng không ăn, Tiểu Đổng có vẻ gấp gáp: "Ông chủ nói nên ăn ngay lúc còn nóng, nếu không thì lớp vỏ bánh sẽ không giòn."

Lệ Thâm nói: "Tôi thích ăn không giòn."

Tiểu Đổng: "..."

Vậy ngài còn ăn bánh nướng xốp giòn làm gì, ăn bánh bao không ngon hơn à!

Editor có lời muốn nói: Ảnh minh họa bánh bột ngô chiên giòn.

IMG

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK