Nàng cầm tay nải chứa những tranh chữ cùng thư báo của Dạ Hằng man theo lối của hậu viện ra ngoài.
Trên đường đi nàng cũng hết sức cẩn thận sợ có người theo dõi, đang đi trên đường bỗng một bàn tay kéo nàng lại, làm nàng giật thót tim, thì ra đó là Hàn Cẩm Y.
Hai người đến dịch trạm của hắn bàn bạc kế sách.
"Sao huynh biết ta ở đây?".
" Sau khi Dạ Hằng bị bắt, cô cũng biến mất luôn.
Ta nghĩ cô đến vương phủ báo cho Bôn Lôi nên ta đi tìm cô.
Lúc nãy chuyện xảy ra đột ngột quá cũng không làm gì khác được".
" Đa tạ Hàn huynh, ta phải nghĩ cách cứu Dạ Hằng.
Ta đi trước đây".
Hắn thấy nàng có ý định rời đi đành ngăn nàng lại.
" Cô đã nghĩ được cách cứu huynh ấy chưa? Cô cứ nóng vội mà đi như vậy chẳng phải càng làm hại Dạ Hằng sao?".
" Trong túi của ta đều là các bức tranh chữ thường ngày của Dạ Hằng, ta tin không phải Dạ Hằng viết thư chỉ cần lấy được thư mưu phản rồi so sánh với các bức tranh chữ của Dạ Hằng ta tin nhất định sẽ tìm ra chỗ sơ suất".
" Thư đó được cất trong Đại Lý Tự.
Ở đó canh phòng nghiêm ngặt đừng nói người ngay cả ruồi cũng không bay vào được.
Nếu không có thân thủ như ta e là không vào được rồi".
" Vậy theo ý của Hàn huynh, thì ta phải cầu xin huynh rồi?".
" Vậy phải xem cô có muốn không!".
" Không muốn.
Ta thà đánh cược mạng sống đi cướp thì hơn".
" Ây, có gì từ từ nói.
Chỉ cần cô hứa với ta một chuyện ta sẽ giúp cô xử lý ổn thỏa".
Nàng không có ý muốn cầu xin nên nói xong liền chuẩn bị rời khỏi, lần này lại là hắn ngăn chặn nàng nữa.
" Được, vậy ta về Bạch phủ trước xem tình hình".
Bạch phủ.
Đậu Sĩ Minh sau khi thẩm tra Dạ Hằng liền đến Bạch phủ thăm muội muội mình.
" Đại ca, loại trà mới năm nay của phủ huynh thấy thế nào?".
" Uống ngon lắm, trình độ pha trà của muội muội lại tăng lên rồi".
" Đâu có, đâu có.
Lần này đại ca vào kinh, chuyện của Tố Loan...".
Hai huynh muội họ vừa trò chuyện vừa đi vào hậu viện vô tình nhìn thấy nàng đang nói chuyện với cha.
" Hoàng hậu vừa mất khâm liệm chưa được bao lâu nói chuyện này vẫn còn sớm".
" Cha, cha".
Vừa nhìn thấy Đậu Sĩ Minh, nàng lập tức im lặng.
" Nào, Dao Nhi, mau bái kiến cữu cữu đi".
" Tịch Dao tham kiến cữu cữu".
" Lớn như vậy rồi à! Nghe nói con là nha đầu tinh ranh quỷ quái không biết trời cao đất dày là gì?".
" Tịch Dao không biết cữu cữu có ý gì?".
Nàng vừa nghe giọng điệu đã biết ông là người không dễ đối phó.
" Ta biết con và Hằng vương qua lại rất thân thiết nhưng bây giờ hắn gặp nạn phải bị bắt chỗ dựa vững chắc đã sụp đổ nếu con còn giống như lúc trước thì sẽ mang lại phiền phức cho Bạch phủ, đưa Bạch gia vào tình thế bất lợi thì Bạch phủ không chứa nổi con đâu ".
" Cữu cữu nói rất phải, Dao Nhi biết sai rồi.
Cữu cữu là quan lớn ở biên cương, công việc bận rộn mà vẫn đến dạy bảo Dao Nhi, Dao Nhi rất cảm kích.
Dao Nhi vẫn thường nghe cữu cữu yêu nước hiểu việc đại nghĩa tuyệt đối sẽ không điên đảo thị phi, tranh giành quyền lợi cũng không bất nhân bất nghĩa".
Miệng lưỡi của nàng cũng không thua kém gì, đối đáp rất khôn khéo.
" Đọc sách được mấy năm mà tâng bốc cữu cữu lên đến trời rồi.
Ngươi to gan nhỉ!".
Nói cười vui vẻ không bao lâu ông liền thay đổi thái độ.
" Con dám làm nhục ta!".
" Cữu cữu, Dao Nhi tài hèn ít học nếu có nói sai chỗ nào xin người thứ lỗi".
" Ngươi còn dám ngụy biện.
Để xem ngươi ngang ngược đến bao giờ."
" Tịch Dao, sao con dám ăn nói lỗ mãng với cữu cữu như vậy? Về phòng đóng cửa tự suy nghĩ đi".
Bạch Chấn Đình muốn bảo vệ nàng nên lên tiếng trách mắng vài câu rồi đuổi nàng về phòng.
" Tỷ phu bớt giận.
Mời".
Tối đến, Đậu Sĩ Minh ở lại Bạch phủ nghỉ ngơi.
Nàng nhân cơ hội, mọi người trong phủ đều đã nghỉ ngơi lén lút vào phòng của ông ta, nàng còn cẩn thận cho một ít thuốc mê vào phòng để chắc chắn ông không tỉnh dậy bất thình lình.
Chưa tìm được vật chứng hay làm gì thì đại phu nhân đến tìm ông ta, nàng nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp.
" Đại ca, đại ca".
Đại phu nhân vào phòng nhìn thấy ông đang ngồi ngủ gục trên ghế, liền gọi ông dậy nhưng có gọi thế nào ông không không có chút động tĩnh nào.
" Lại uống rượu nữa rồi.
Chuyện vị trí hoàng hậu của Loan Nhi không thể đợi nữa.
Nếu đợi nữa không biết sẽ có thay đổi gì.
Haizz...".
Bà ta ngồi bên cạnh nói một mình rồi thở dài.
" Không ngờ Bạch Tịch Dao lại có thể sống sót trở về.
Bây giờ lại có mối quan hệ phức tạp với Hằng vương và hoàng thượng, hơn nữa lần này quay lại nó bị mất trí nhớ cũng không biết là thật hay giả.
Lỡ như nó nhớ lại chuyện sổ sách lúc trước thì phiền lắm".
[Chuyện sổ sách?]
" Giữ nó lại là một tai họa, đại ca hay là như vậy nhân cơ hội này trừ khử nó luôn".
Bà ta nói chuyện nãy giờ mà ông cũng chẳng buồn nhúc nhích.
" Đại ca, huynh có nghe muội nói không vậy? Đại ca, đại ca, sao lại say như thế này".
[Chẳng lẽ chuyện mình mất tích lúc trước có liên quan đến Đậu Hương Lan].
" Được rồi, huynh nghỉ ngơi đi muội đi trước đây".
Bà ta nói xong liền rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng đã dần khuất của bà ta, lúc này nàng bước ra ngoài.
Trong lòng suy nghĩ về việc lúc trước, suy nghĩ rốt cuộc tại sao hôm đó nàng lại vào cung gặp tỷ tỷ, sổ sách mà bà ta nói là gì.
Danh Sách Chương: