Đầu óc Tư Mẫn Văn tức khắc quay cuồng, có cảm giác trời đất đảo điên.
Chưa kịp hồi thần, bông gòn mềm mại đã ở trong lòng bàn tay cô, chấm vào miệng vết thương, đột nhiên bị đau, Tư Mẫn Văn buột miệng xuýt xoa.
Lý Tài Đô khẽ ngẩng đầu: "Đau à? Anh sẽ nhẹ tay."
Hóa ra Lý Tài Đô còn có một mặt như thế, Tư Mẫn Văn không ngờ mình được chứng kiến cảnh này, ngay cả hai đồng chí ngồi ghế trước cũng không ngờ.
Một người trong số họ vô thức thốt lên: "Thống đốc, anh chu đáo quá!"
Lý Tài Đô hơi mỉm cười đáp: "Cảm ơn."
Trái tim Tư Mẫn Văn xao xuyến vì sự ấm áp đã lâu chưa được cảm nhận.
Ở thế giới này vẫn có người quan tâm cô, không phải là cô một mình...
Tư Mẫn Văn vội vã lấy lại tỉnh táo, nhìn người đàn ông trước mắt, lông mi của anh rất dài, mái tóc ngắn được cắt bám sát da đầu, lộ ra vẻ khó thuần, quyền uy.
Ít người cân được kiểu tóc này, nó thật hợp với khí chất trên người anh.
Vẻ mặt Tư Mẫn Văn bất giác chuyển sang say sưa như đang ngắm nghía một bảo vật trân quý.
Bởi vì không để ý nên lúc Lý Tài Đô nhìn cô, cô có chút giật mình.
Tư Mẫn Văn cụp mắt, nhìn chằm chằm ghế xe ô tô, chiếc ghế được bọc bằng da, trông vừa sạch sẽ lại vừa sang trọng.
Khóe môi Lý Tài Đô cong cong, sau khi băng bó xong xuôi, anh nhẹ nhàng, chậm rãi đặt tay cô xuống, cất hộp thuốc về chỗ cũ.
Đương lúc Tư Mẫn Văn định cảm ơn thì bỗng thấy thái độ của Lý Tài Đô quay ngoắt, ánh mắt thâm trầm cực độ.
Anh nhìn thẳng cô khiến cô có chút áp lực.
Anh hỏi: "Bọn chúng làm em bị thương sao?"
Tư Mẫn Văn thất thần một hồi rồi điềm đạm gật đầu, thế nhưng cô nhanh chóng giơ tay lên: "Thực ra cũng không có vấn đề gì, tôi ổn rồi."
Cô gượng gạo, muốn bày tỏ ý kiến của mình nhưng không biết nói làm sao.
Cô không muốn Lý Tài Đô vì chuyện này mà tiếp tục dính dáng với mấy người kia.
Tuy cô không rõ thân phận của Anna Ngụy với Uông Hỉ Nô, nhưng cô cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người bọn họ, đó là những kẻ bí hiểm, khó dò.
Nếu như cô không khẳng định với Uông Hỉ Nô cô là Phu nhân Thống đốc, vậy thì chưa chắc bây giờ cô đã có thể toàn mạng ngồi đây.
Tư Mẫn Văn gắng kiên nhẫn suốt một quãng đường, trở về căn biệt thự của Giang Thệ Huy, đợi Lý Tài Đô xử lý nốt mọi chuyện.
Dáng vẻ Lý Tài Đô khi làm việc vẫn luôn nghiêm túc như vậy, không nhiều hơn, cũng chẳng kém hơn bao nhiêu phần.
Thời điểm Tư Mẫn Văn được cứu thì những người được điều sang từ Hoa Hạ cũng rời đi, chỉ còn lại hai người này với một người nữa ngồi chung xe với Giang Thệ Huy.
Tư Mẫn Văn không biết thân phận của họ, càng không biết chuyện vì cứu cô mà lần đầu tiên Lý Tài Đô mở miệng nhờ vả người khác.
Nói xong những lời cần nói thì họ liền chào Lý Tài Đô, động tác vô cùng nghiêm chỉnh.
Lý Tài Đô nhấc chân bước về phía cô, mày anh có hơi hướng chau lại: "Trời lạnh sao còn đứng đây? Mau vào trong nhà."
Cửa đóng lại, Tư Mẫn Văn liền căng thẳng.
Vừa trở về Giang Thệ Huy đã lên lầu rồi, cho nên lúc này chỉ còn lại mỗi hai người.
Vầng sáng vàng từ ánh đèn trên trần nhà đổ xuống, Tư Mẫn Văn có chút mê man.
Cô cảm thấy bản thân không còn giữ được tỉnh táo nữa.
Tư Mẫn Văn chớp mắt, "A, Thống đốc!"
Giọng Tư Mẫn Văn không khỏi có chút cao lên, cô nhận ra mình đã thất thố, khẽ thở ra rồi nắm chặt tay.
Lý Tài Đô bình tĩnh nhìn cô: "Em đợi anh có chuyện gì sao?"
Không biết là vô tình hay cố ý mà người này còn nhắc đến hai từ "đợi anh", Tư Mẫn Văn thầm nghĩ, chắc cô muốn chờ lắm đấy...!Nếu không phải cần giải thích rõ ràng thì cô đã trốn đi nghỉ ngơi từ lâu.
Đói rét gần một ngày đã bào mòn sức chịu đựng của cô, cũng may Anna Ngụy còn cho cô một ngụm nước, cô mới cầm cự được đến giờ.
Tư Mẫn Văn cố nói nhanh gọn: "Về chuyện tôi là Phu nhân Thống đốc, hình như đám người kia đã hiểu lầm, cho nên tôi liền tạm thời mượn danh phận này, hoàn toàn vì để sống sót chứ tôi không hề có ý gì khác.
Vì vậy..."
Câu cuối Tư Mẫn Văn ngập ngừng, ý tứ chính là mong Lý Tài Đô suy xét chuyện này, bỏ qua cho cô.
Nhìn bờ môi cô mấp máy, trong lòng Lý Tài Đô bỗng chốc ngứa ngáy.
Lý Tài Đô lãnh đạm nhướng mày: "Em đói rồi, ăn cơm đã."
Tư Mẫn Văn đi theo anh đến phòng ăn, xem ra Lý Tài Đô rất có lương tâm, không chỉ cứu cô về từ tay kẻ xấu mà còn cho cô ăn cơm.
Lặng lẽ thở dài, cô vẫn là không kìm lòng được trước người đàn ông này, đối với cô, anh tốt bụng ngoài sức tưởng tượng!
Tư Mẫn Văn không khỏi nghĩ về lần tỏ tình kia, lúc đó tâm trạng không tốt, chẳng nói chẳng rằng đóng sập cửa phòng.
Cô có vẻ hơi thất lễ với anh, vậy mà dường như anh chẳng để bụng.
Thế nhưng làm gì có ai tỏ tình như thế? Một câu nói lãng mạn đương nhiên phải đi kèm một bó hoa tươi, cho đối phương thấy rằng mình thật sự dụng tâm, thật sự nghiêm túc, sẵn sàng bắt đầu một mối quan hệ mới.
Tỏ tình đơn giản chính là bộc lộ tình cảm với người mình yêu.
Ở thời đại của cô thì người tỏ tình chắc chắn phải là đàn ông, hơn nữa, các cách thức tỏ tình hoa mỹ như làm thơ, ai cao hứng hơn thì ca một bài được áp dụng rộng rãi.
Thời đại này thì rút gọn hơn rất nhiều, thích thì nói là thích mà yêu thì nói là yêu.
Có lẽ vì lý do đó nên lúc nghe Lý Tài Đô thình lình bày tỏ cô mới sửng sốt, hoài nghi.
Ai mà tin được anh lại thích cô, trong khi bình thường cô không nhìn thấy bất cứ một dấu hiệu nào.
Miên man suy nghĩ đến khi Lý Tài Đô gõ bàn vài cái thì cô mới chột dạ ngước mắt lên, anh đang ở khoảng cách khá gần với cô, mùi hương thoang thoảng phả ra.
Tư Mẫn Văn hắng giọng, cúi đầu múc từng thìa cháo thơm ngon.
Cô lại có một thắc mắc, tại sao mỗi lần thảm hại anh đều cho cô ăn cháo?
Hay là anh nghĩ cô thích ăn cháo?
"Ăn cháo dễ tiêu, đây là cháo bồ câu anh đặc biệt dặn người nấu cho em, ăn nhiều một chút mau khỏe."
Tư Mẫn Văn suýt thì phun miếng cháo trong miệng ra, hai mắt trố tròn nhìn anh.
Có phải cô rất có phúc khi được ăn bát cháo này?
Gia giáo đã ăn vào trong máu không cho phép Tư Mẫn Văn nhận không của ai cái gì.
Thoáng chần chừ, cô cười ngượng: "Thống đốc, anh đối xử với tôi tốt như vậy...!sẽ làm cho tôi ngại đó!"
Sắc mặt Lý Tài Đô bất biến, chỉ là trong tích tắc khuôn cằm cương nghị bị kéo lên, Tư Mẫn Văn thấy anh đang cười.
Người lạnh lùng như anh khi cười lên cũng có thể đẹp như vậy.
"Em không phải ngại, sớm muộn gì em cũng sẽ quen với chuyện đó thôi.
Anh nói rồi, anh thích em, chiều chuộng em chút thì có sao..." Dừng lại chút, Lý Tài Đô đắc ý nhếch môi, nụ cười chứa mấy phần tà, "Hơn nữa, nếu người khác đã gọi em là Phu nhân Thống đốc, anh cũng không ngại biến nó thành sự thật.".
Danh Sách Chương: