Đường Ẩn mở quang não không tránh Lục Tước, cậu cũng không ngại Lục Tước tiến lên xem, lúc này khóe miệng Đường Ẩn co giật sửa lại: [Đừng gọi tôi là chồng, gọi tôi là Đường Ẩn.]
Thú vương: [Em có thể gọi anh là A Ẩn không?]
Vẻ mặt của Lục Tước đang xem ở một bên trở nên ngưng trọng, dù chưa gặp bao lâu nhưng hắn đã cảm nhận được thực lực mạnh mẽ của thú vương này.
Đường Ẩn vô tình nói: [Không thể.]
Thú trương: [Dạaaa.]
Thú vương: [Mèo con ngoan ngoãn ngồi xổm.jpg]
Thú vương: [A Ẩn tìm em có chuyện gì không? Nếu có thể giúp em chắc chắn giúp, đừng giải quyết ân tình gì đó, chỉ cần A Ẩn có thể nhớ rõ em là được rồi.]
Vẻ mặt Lục Tước càng thêm nặng nề chỉ khi đối mặt với đàn anh, hắn mới có thể cảm nhận được tài nghệ kém cỏi của mình, cấp bậc thua xa.
Đường Ẩn: [Gọi Đường Ẩn.]
Thú vương: [Mèo con gõ đầu.jpg]
Thú vương: [Em xin lỗi, em vẫn luôn thầm gọi anh là A Ẩn trong lòng, gọi như thế mấy năm rồi bây giờ không đổi được.]
Thú vương: [Hôm nay anh tìm tới em, em rất vui đó.]
Lục Tước nhìn vẻ mặt của Đường Ẩn, thấy lông mày nhíu chặt của Đường Ẩn khẽ buông lỏng, quả nhiên Đường Ẩn thích ăn kiểu chiêu trò trà xanh này.
Nhưng mà mỗi lần hắn hóa thành trà xanh, Đường Ẩn đều nhịn cười, lúc đầu không nhịn được cười đến không đứng thẳng được nhưng về sau thành thạo hơn một chút thì Đường Ẩn có lúc không cười nhưng thỉnh thoảng hắn lại nói mấy câu đại loại như "Hâm mộ Yuanna quá còn có nhiều fan hâm mộ làm bạn đồng hành với anh ấy, không giống tôi, tôi chỉ có ngài" thì Đường Ẩn sẽ quay đầu đi chỗ khác, khẽ run bả vải, giả vờ như đang ngắm phong cảnh nhưng thật ra đang cười: "Hôm nay thời tiết đẹp."
Thậm chí đến bây giờ Lục Tước vẫn có thể nhớ lại rõ ràng, nhớ lại từng biểu cảm nén cười của Đường Ẩn, nhớ lại ngày hôm đó bầu trời không sáng lắm, nhớ lại lúc đó tim mình đập rất nhanh.
Đường Ẩn: [Tôi muốn huyết thực của tôi bước vào đền thần thú.]
Một lát sau, thú vương trả lời: [Đượcccc.]
Đường Ẩn thấy chuyện này gần như đã thảo luận xong, cậu đặt quang não xuống, quay đầu nhìn Lục Tước, Lục Tước ở bên cạnh cậu nhìn hồi lâu, cậu cảm thấy Lục Tước có chuyện muốn nói với cậu.
"Tên của người bạn này của ngài là gì? Tôi nên gọi thế nào?" Lục Tước hỏi.
Thật ra hắn càng muốn hỏi là "Tại sao người bạn này mở miệng lại gọi là chồng" hơn.
"Câu hỏi hay." Đường Ẩn chìm trong suy nghĩ.
Một lát sau, cậu mở hộp thoại với gấu Manh Manh ra rồi hỏi: [Tên vua của cậu là gì nhỉ?]
Trong khi chờ đợi câu trả lời của gấu Manh Manh, Đường Ẩn nhìn thấy Lục Tước dường như mỉm cười.
Đường Ẩn: "?"
Lâu quá không nhớ được không phải là chuyện rất bình thường sao?!
Gấu Manh Manh: [Vua của mình gọi là Harsco]
Gấu Manh Manh: [Sao đột nhiên lại hỏi câu này vậy Cơm Cơm? Mà cậu đã làm xong chuyện ở hành tinh nhân ngư chưa? Cậu có muốn đi chơi với mình không?]
Đường Ẩn: [Xong rồi, bây giờ mình chuẩn bị đi hành tinh thú nhân làm chút việc.]
Gấu Manh Manh: [!!!]
Gấu Manh Manh: [Tại sao cậu đi hành tinh thú nhân lại không nói cho mình biết?! Làm việc gì? Mình có thể giúp không? Coi như không thể giúp thì mình sẽ cố hết sức làm tròn trách nhiệm hiếu khách của chủ nhà.]
Lục Tước thầm cầu nguyện trong lòng Đường Ẩn sẽ từ chối, có gấu Manh Manh ở đây thì bầu không khí trừ gấu Manh Manh ra thì không ai may mắn thoát khỏi xấu hổ.
Đang lúc Lục Tước suy nghĩ điều này một lúc lâu thì hắn nhìn thấy tin nhắn mới từ thú vương gửi cho Đường Ẩn ——
Thú Vương: [Em vừa mới sắp xếp hành trình, anh hiếm khi tới đây, khi huyết thực của anh ở trong đền thần thú, một mình anh chờ ở bên ngoài nhất định sẽ rất nhàm chán, không bằng em đưa anh đi dạo xung quanh nha.]
Thú vương: [Mèo con nhảy cẫng.jpg.]
Lục Tước kiên quyết nói với Đường Ẩn: "Trên hành tinh nhân ngư vì tôi mà ngài không thể đi cùng bạn gấu Manh Manh của ngài, trong lòng tôi cảm thấy có lỗi, nếu ngài vì tôi mà bỏ gấu Manh Manh nữa thì tôi thật là tội ác tày trời, hình đại diện của gấu Manh Manh đáng yêu quá, ngài nỡ lòng nào làm thất vọng một cục cơm nắm như thế không?"
Đường Ẩn nhìn hình đại diện của gấu Manh Manh một lát, một chè trôi nước nhân mè đen dẻo thơm ngon đã ôm măng gặm từ khi còn nhỏ.
Dù khi lớn lên gấu Manh Manh không còn đáng yêu nữa nhưng trong nhà gấu Manh Manh vẫn có rất nhiều cục cơm nắm bé.
Đường Ẩn bị chè trôi nước nhân mè đen trong tưởng tượng làm choáng luôn mắt nên liền đồng ý.
Gấu Manh Manh: [Tuyệt vời ông mặt trời! Mình nói cho cậu biết, lần này cậu tới chỗ chúng mình quá đúng lúc! Cậu còn nhớ huyết tộc chạy trốn mà mình kể cho cậu biết không?]
Trong lòng Đường Ẩn sinh ra dự cảm bất thường.
Gấu Manh Manh: [Ổng chạy về rồi hahahahahaha! Vua của chúng mình cuối cùng cũng hết cô đơn! Đến lúc đó mình nhất định phải đưa cậu đi xem tên đàn ông cặn bã vô lương tâm kia ra sao mà có thể mê hoặc vua của chúng mình đến thần hồn điên đảo.]
Đường Ẩn - tên đàn ông cặn bã vô lương tâm: "..."
Gấu Manh Manh: [Lần này chúng mình phải sử dụng sức mạnh của cả đất nước để giúp vua của chúng mình cưa đổ tên huyết tộc đó!]
Gấu Manh Manh: [Đúng rồi, bệ hạ không cho chúng mình nói ra tin tức này, mình chỉ nói cho cậu biết, cậu đừng nói lung tung, vua chúng mình sợ tin tức truyền ra thì tên huyết tộc dở hơi kia nghe được, nếu như dọa ổng sợ đến mức vác phi thuyền bỏ chạy ngay tại chỗ thì vua chúng mình sẽ lại độc thân lần nữa.]
Đường Ẩn bắt đầu nghĩ đến khả năng sẽ bỏ chạy suốt đêm, bây giờ lại đổi chuyến bay giữa chừng, không đi hành tinh thú nhân nữa thì cậu còn có thể đi nơi nào?
Cậu đứng nhìn là hành tinh tinh linh.
Đường Ẩn im lặng.
Thật trùng hợp, cậu cũng hút máu của tinh linh vương rồi.
Càng trùng hợp, tinh linh vương cũng tỏ tình với cậu.
So với tinh linh vương có trái tim thủy tinh tao nhã xinh đẹp thì Đường Ẩn cảm thấy thú vương da dày thịt béo không sợ bị thương càng dễ đối phó hơn.
Chết tiệt, hay vẫn là đi đối mặt với thú vương, ít nhất có một đứa nằm vùng trong phe cánh của thú vương!
Đường Ẩn: [Các cậu dùng sức mạnh của cả nước cưa đổ huyết tộc đó như thế nào.]
Gấu Manh Manh: [Bước đầu tiên là hỏi ý kiến của quần chúng rồi hỏi ý kiến của các trưởng lão tộc thú.]
Hành tinh thú nhân.
Cung điện thú vương.
Một người đàn ông cao lớn và vạm vỡ ngồi trên ngai vàng, hắn mặc một chiếc áo choàng hoàng gia, bờ vai rộng và eo hẹp tạo thành một hình tam giác ngược cứng cáp, bộ ngực rắn chắc gần như bung cúc áo, nước da màu lúa mì như được phủ một lớp đường bóng trong mờ quyến rũ dưới ánh đèn.
Khuôn mặt đẹp trai và hoang dã của người đàn ông nhăn lại, hắn trời sinh lông mày rậm, giữa lông mày hiện ra một luồng sát khí nghiêm túc tàn nhẫn dường như trong một giây tiếp theo có thể biến thành một quái vật hung dữ.
Harsco cầm quang não nho nhỏ trong bàn tay to lớn của mình, lẩm bẩm trong miệng: "Bà mẹ nó, nói chuyện kiểu lạ loz gì thế này."
Trưởng lão tộc hồ ly bên cạnh Harsco phe phẩy cái quạt nhỏ che cái miệng hơi cong của mình: "Thảo nào không kiếm được vợ."
"Ông nói cái gì?" Harsco nheo mắt lại.
"Tôi nói, vua của chúng tôi oai phong lẫm liệt, có tướng quân giúp đỡ, ngài sẽ thắng trận thôi, công thành danh toại, sớm ôm mỹ nhân trở về ~" Trưởng lão tộc hồ ly nịnh nọt cười nói.
Đại trưởng lão của tộc khổng tước bên cạnh tư thái ưu nhã, vuốt thẳng mái tóc mượt mà trước gương, ông thản nhiên nói: "Ba ngày không gặp kẻ sĩ phải lau mắt mà nhìn, bệ hạ đã không còn là Ngô Hạ A mông nên thay đổi phong cách thô tục trước đây, nếu lời nói và cử chỉ có thể thanh lịch hơn một chút rồi bỏ hết giọng điệu thô tục thì sẽ tốt hơn."
(*) 吴下阿蒙 (Ngô Hạ A Mông): Ngô Hạ: Bây giờ là phía nam sông Dương Tử ở Giang Tô; A Mông: Chỉ Lữ Mông.
Lữ Mông sống ở ven vùng nước Ngô.
Ví von người học thức còn nông cạn.
Harsco run lỗ tai hổ lên, hắn cảm thấy đau răng khi nghe vị đại tướng nho nhã này nói những lời này nhưng Đường Ẩn rõ ràng là người có văn hóa muốn ở bên Đường Ẩn thì phải có tiếng nói chung, ít nhất có thể hiểu Đường Ẩn đang nói cái gì, nghĩ đến đây, Harsco cũng vỗ đùi, nói to: "Được rồi! Tôi không thể tưởng tượng được cung điện nhỏ của tên oắt như tôi chứa hai phục long phượng sồ! Ghê quá ta!"
(*) 伏龍鳳雛 (phục long phượng sồ): "Phục long" 伏龍 là con rồng nằm, "phượng sồ" 鳳雛 là con phượng non.
Chỉ người tài chưa xuất đầu lộ diện.
Người đời Tam Quốc gọi Gia Cát Luợng là "phục long" và Bàng Thông là "phượng sồ".
Trưởng lão tộc hồ ly nịnh nọt nói: "Ghê quá nha ~"
"Hai vị trưởng lão nghĩ tôi nên làm gì tiếp theo?" Harsco nghiêm túc nói: "Đường Ẩn sẽ sớm xuống với con chó không biết tên kia xuống thuyền."
Trưởng lão của tộc hồ mị nhãn như tơ nói: "Đối xử với người đẹp, tất nhiên là phải bắt được dạ dày người ta rồi ~"
Trưởng lão khổng tước đặt gương xuống, cao ngạo đọc rõ từng chữ: "Tận tình địa chủ, triển vương bá khí."
(*) Tận tình địa chủ, triển vương bá khí: Lòng hiếu khách hết mực của chủ nhà, lộ ra khí chất của bá chủ.
Đường Ẩn vuốt chóp mũi, cậu rời khỏi hành tinh nhân ngư trước gấu Manh Manh một bước, gấu Manh Manh định ở lại hành tinh nhân ngư thêm một thời gian nữa nhưng khi nghe được tin tức vua của nhóc sắp hết độc thân, nhóc ngay lập tức trở về nhà, nói muốn giúp đỡ thú vương góp một phần sức, một trái tim chân thành có thể thấy được.
Đường Ẩn và gấu Manh Manh đã thống nhất về thời gian và địa điểm gặp nhau, gấu Manh Manh vẫn đang ở trên phi thuyền vũ trụ ban đầu của cậu nên sẽ đến muộn hơn cậu nửa ngày.
Thú vương nói là muốn tới đón người nên lúc này Đường Ẩn đã chuẩn bị tâm lý một chút khi xuống phi thuyền nhưng khi nhìn thấy thú vương đưa quân đội mênh mông cuồn cuộn ra đường thì Đường Ẩn vẫn cảm thấy bị sốc.
Công bằng mà nói cảnh tượng trước mắt vô cùng hoành tráng và mãn nhãn, đám binh lính thú nhân này từng người đều cao lớn thô kệch, bọn họ đồng loạt hành lễ, rống to với Đường Ẩn: "Khách phương xa đến, hành tinh thú nhân hoan nghênh ngài!"
Sau khi bọn rống xong, cả đại sảnh đều nhìn Đường Ẩn, đám binh sĩ thú nhân thô lỗ kia cũng đi theo Đường Ẩn, cậu tái nhợt cao quý như hoa quỳnh nở rộ dưới ánh trăng không giống những tên tộc thú nhân có vẻ ngoài vạm vỡ và hoang dã mà đẹp đến mức kinh tâm động phách, hút hồn người khác.
Toàn bộ đều im lặng trong ba giây.
"Bệ hạ, sao ngài không nói người trong lòng của ngài rất đẹp?" Trưởng lão tộc hồ ly nói, ánh mắt ông dán vào Đường Ẩn.
Harsco: "?"
Harsco nói với giọng điệu hằn học: "Đây là chồng tôi!"
Sau khi Harsco gầm nhẹ một tiếng, nhìn thấy Đường Ẩn bắt đầu khoanh tay bó gối thì gót chân như bất động sinh ra trên mặt đất cũng không có can đảm bước tới.
Trưởng lão tộc hồ ly trợn tròn mắt: "Vậy thì ngài đi lên nói, rống tôi làm gì?"
Hầu kết của Harsco nhúc nhích một cái, hắn nhìn bóng dáng khiến hắn nhớ thương cảm thấy đối phương hình như so với trước kia đẹp hơn, đẹp đến mức không chân thực để dường như hắn bước tới thì tất cả sẽ tan vỡ như một giấc mơ.
"Ngài đi đi, nếu không đi thì máu trên mặt sẽ đông đặc lại." Trưởng lão tộc hồ ly đẩy Harsco ra, trên mặt Harsco có một vết sẹo mà bọn họ đã lựa chọn cẩn thận, một vài giọt máu đỏ tươi rỉ ra từ vết cắt sạch sẽ, điều này làm tăng thêm một chút hoang dã trên khuôn mặt của Harsco.
Với gương mặt này Harsco từng bước đi về phía Đường Ẩn, hắn muốn làm theo lời của trưởng lão tộc khổng tước, đi ra "Vương giả trở về", đi ra "Hổ hổ sinh uy" nhưng hắn càng đi về phía Đường Ẩn thì khí thế càng suy yếu, Harsco giống như biến thành thú nhân trẻ vụng về khi mới gặp lần đầu, khô khan nói: "Đã lâu không gặp, Đường Ẩn."
"Đã lâu không gặp." Đường Ẩn khách sáo nói: "Không hổ là thú vương, quá hoành tráng."
Nói được nửa câu, ánh mắt Đường Ẩn rơi vào vết máu trên mặt Harsco, mùi thơm mê người làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Đường Ẩn, đó là một mùi thơm sữa rất êm dịu.
Đường Ẩn rơi vào trạng thái tạm ngừng.
Máu của Harco khi nào thơm như vậy?
Đường Ẩn nhớ rõ thật lâu trước đây máu của Hasco có vị giống như pho mát, vị sữa béo ngậy quyện với một chút mằn mặn thoang thoảng nơi đầu lưỡi cùng chút vị chua chua đã lên men theo thời gian, khi nếm người ta dễ liên tưởng đến trời xanh mây trắng trên đồng cỏ, gia súc, cừu bò và cơn gió tự do.
Đó là một hương vị rất đặc biệt, sau khi Đường Ẩn nếm thử một lần thì nhớ rất rõ mà bây giờ mùi máu của Harsco nồng hơn đó là bánh nướng trà sữa mặn, đậu hũ sữa chiên giòn.
Đường Ẩn vốn dĩ muốn nói tình cảnh này lớn quá nhưng lời nói lại biến thành: "Cái này thơm quá."
Lục Tước: "..."
Dù đoán được huyết tộc không có lương tâm này sẽ nói những lời như vậy nhưng hắn không vui vẻ chút nào khi đoán đúng.
Lỗ tai Harsco đỏ lên, người đàn ông cường tráng cao hai mét ngượng ngùng cúi đầu: "Anh thích thì tốt."
Nói xong do quá thẹn thùng mà tai hổ đột nhiên lộ ra, đặc biệt dễ thấy trên cái đầu đinh kia, đôi tai hổ đầy lông rung rung hai lần rất là dễ thương.
Lục Tước: "..."
Lục Tước cảm thấy Đường Ẩn hẳn là thích những sinh vật có lông vì có thể thấy được từ thái độ của cậu đối với gấu Manh Manh, nếu không thì rất khó giải thích cậu có thể làm bạn bè với một cây măng tre lâu như vậy.
Quả nhiên, Lục Tước với tư cách là học giả cấp mười của Đường Ẩn, chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể đọc được biểu cảm trên gương mặt như đóa hoa cao lãnh của Đường Ẩn: "Mèn đất ơi, người bạn nhỏ dễ thương quá làm yêm không kiềm chế được."
Đối mặt với Yuanna thì tay nghề điêu luyện còn bây giờ để Lục Tước cảm giác nguy cơ rất lớn, hắn thân thiết ân cần chảo hỏi Harsco: "Mau xử lý vết thương trên mặt đi, nếu không vết thương sẽ khép lại."
Harsco vui vẻ nói: "Không sao, trên người vẫn còn vết thương." Nói rồi hắn cởi tung cúc áo, lộ ra vết thương tự tạo ra rất đẹp đẽ.
Trong đầu Lục Tước đột nhiên xuất hiện bài hướng dẫn trà đạo nâng cao còn chưa học qua, người thầy trà đạo đã nói rằng lời trà xanh chỉ là một môn rất dễ học dễ hiểu mà trang điểm và quần áo cũng phải bắt kịp, đối với huyết tộc mà nói bọn họ hoàn toàn không có khả năng chống lại kiểu trang điểm như trang điểm dính máu, trang điểm hư hỏng.
Nhưng mà khi đó thời gian của Lục Tước không còn nhiều, đối thủ mà hắn gặp cũng không thể chiến đấu chút nào nên Lục Tước không có cảm giác khẩn trương, hắn chỉ dừng ở trình độ người mới trên con đường trà nghệ mà không có tiến bộ nào.
Lục Tước nhìn Đường Ẩn, phát hiện ngôn ngữ biểu cảm của Đường Ẩn lập tức chuyển thành: "Trời ơi, thơm quá đi bạn ơi, chịu không nổi nữa."
Lục Tước: "..."
Thì ra đối thủ là trà xanh là loại cảm giác này, rất muốn đấm một đấm.
Vào lúc này, Lục Tước và Yuanna đã từng bị hắn hãm hại đã đạt thành nhận thức chung.
Harsco không có kỹ năng quan sát nhạy bén và trình độ hiểu biết về Đường Ẩn như Lục Tước, hắn chỉ có thể cảm thấy ánh mắt Đường Ẩn nhìn hắn dường như nóng như thiêu đốt.
Điều này càng làm cho Harsco vui hơn, hắn trời sinh có một khuôn mặt dữ tợn nghiêm khắc, khi cười lộ ra hai cái răng hổ, trông rất ngu.
"Tại sao có nhiều vết thương như vậy?" Đường Ẩn hỏi.
"Em vừa mới trẻ về từ đấu trường cùng các chiến binh nên có lẽ bị thương thương một chút trong lúc đánh nhau.
Đúng rồi Đường Ẩn, em có thể cho người của anh bước vào đền thần thú nhưng đền thần thú rất nguy hiểm nên có khả năng bước vào sẽ chết." Harsco chân thành nói: "Anh ta muốn đi vào cũng được nhưng phải đánh một trận với em trước, em muốn xác nhận anh ta có đủ tư cách hay không."
Đường Ẩn tin tưởng vào sức mạnh của Lục Tước, Lục Tước cũng muốn đao thật súng thật đọ sức với Harsco, trận đánh này được quyết định ở sân thi đấu.
Sân thi đấu ở triều đình.
Những người hầu của triều đình đang trang hoàng đấu trường, nghe nói vua của bọn họ sắp bước vào đây vì vậy vết máu trên mặt đất phải được lau sạch sẽ và rắc những cánh hoa hồng.
Đến tột cùng hoàng hậu trông như thế nào mà bệ hạ lại đau khổ chờ đợi cả trăm năm?
Tất cả thần dân đều đang tò mò.
Có quá nhiều người muốn nhìn thấy hoàng hậu, bọn họ xì xào bán tán, âm mưu ầm ĩ nhưng khi đối phương cuối cùng cũng xuất hiện trên khán đài, các thú nhân chứng kiến bộ dạng thật sự của Đường Ẩn đều lặng ngắt như tờ.
Đường Ẩn đang ngồi trong một khán phòng rất nhỏ, phong cách của đấu trường này rất giống với xã hội nguyên thủy nhưng mà quan sát những dã thú chém giết vốn là để hưởng thức loại kích thích nguyên thủy này nhất.
Trưởng lão tộc hồ ly lo lắng Đường Ẩn sẽ không quen nên tìm cho Đường Ẩn một cái đệm rất mềm, sau khi nhìn thấy Đường Ẩn ngồi xuống liền dịu dàng như nước hỏi: "Có cấn mông không?"
Đứng trước vẻ đẹp đẳng cấp này, mọi lời hoa mỹ thừa thãi sẽ bị lãng quên, trưởng lão của tộc hồ ly không còn nhớ chiêu trò gì nữa chỉ biết mình muốn thân thiết với người đẹp này.
Đường Ẩn lắc đầu, lễ phép tính hỏi: "Không, còn ông thì sao?"
Đối phương không có đệm: "Tôi đang ngồi trên cái đuôi, nhìn này, tôi có ba cái đuôi, nếu cậu muốn một cái thì tôi sẽ cho cậu một cái nha, không, tôi sẽ cho cậu cả ba cái luôn." Trưởng lão của tộc hồ ly chìa ra cái đuôi quý giá nhất của mình cũng hận chính mình lúc trước không nghĩ ra biện pháp này.
Đường Ẩn: "Không cần."
Trưởng lão tộc hồ ly thất vọng thở dài một hơi, tiếp tục dùng tay chống má mê đắm nhìn Đường Ẩn, không biết đang suy nghĩ gì mà tên trai hồ ly này còn phát ra một tiếng cười he he.
Đã từng trải và có kinh nghiệm ở chỗ công tước Hestia, Đường Ẩn đã học được cách bỏ qua loại mê mặt này, lòng cậu chỉ chuyên tâm quan sát tranh tài trên sân thi đấu.
Trưởng lão tộc khổng tước quyết định không làm đồng đội với trưởng lão tộc hồ ly nữa, ông còn nhớ rõ nhiệm vụ của mình là do thám tình hình quân sự, ông quyết định tự mình lên: "Quý ngài nghĩ lần này có nhiều khả năng thắng hơn là ai?"
Nếu Lục Tước thức tỉnh thêm một vài sức mạnh nữa thì Đường Ẩn nhất định sẽ đánh cược Lục Tước thắng nhưng bây giờ Lục Tước chỉ mới thức tỉnh ba loại sức mạnh, thực lực của thú vương không nên coi thường, Đường Ẩn nghĩ tới đây chỉ có thể nói: "Khó mà nói."
Tộc trưởng khổng tước âm thầm ghi tạc trong lòng ——
Người đẹp bị mù, người có mắt mà nhìn sẽ biết là vua của chúng tôi.
Lục Tước và Harsco trên đài chiến đấu với nhau như những con mãnh thú tranh giành bạn tình trong thời kỳ động dục, một nửa hóa máy, một nửa hóa thú, va chạm hấp dẫn của nền văn minh công nghệ và nguyên thủy khiến Đường Ẩn nhìn đến say sưa.
Khi Lục Tước bị Harsco đấm vào khóe môi và phun ra một ngụm máu, tộc trưởng khổng tước vô thức quan sát vẻ mặt của Đường Ẩn muốn nhìn thấy vẻ mặt lo âu và lo nghĩ của đối phương mới có thể đánh giá vị trí tên con người kia trong lòng đối phương ——
Cậu ta nhìn thấy đau lòng hiện rõ trong đôi mắt của huyết tộc này, như thể con người kia chính là người trong tim.
Có vẻ bệ hạ muốn ôm người đẹp về sẽ rất khó khăn nha.
Trong đôi mắt già nua của trưởng lão tộc khổng tước, Lục Tước được yêu tha thiết hung hăng cho một cùi chỏ, khóe miệng Harsco tràn ra một vệt máu tươi ——
Sau đó trưởng lão tộc khổng tước nhìn thấy ánh mắt đau lòng quen thuộc của Đường Ẩn.
Lão tộc trưởng khổng tước: "?"
Lục Tước và Harsco trên đài đánh cho đầu rơi máu chảy, Đường Ẩn dưới đài đau lòng đến mức thở không ra hơi như vai chính bộ phim tình yêu "Mấy anh đừng đánh nữa" lại giống như cha mẹ trong mấy bộ phim trong gia đình cả hai đều quan trọng như nhau.
Lão tộc trưởng khổng tước: "..."
Luôn cảm thấy ví dụ không thích hợp lắm.
Đường Ẩn không đành lòng nhìn những hình máu me lãng phí này, cậu không đành lòng nhìn nữa, nâng trán tiếc.
Đuôi hổ của Harsco trên đài cũng quất vào Lục Tước, Lục Tước tránh được dễ dàng như bóng ma xuất hiện sau lưng Harsco, cánh tay máy móc bắt được cổ của Harsco.
Harsco chợt biến thân thành một con hổ lớn lật ngược lại Lục Tước, bụi đất ở sân bãi trong trận giao tranh ác liệt không ngừng tung bay, trên khán đài truyền đến từng tiếng hú gào sôi nổi ——
"Bệ hạ! Bệ hạ! Bệ hạ!!!"
"Đánh chết cái tên oắt này! Cắn đứt cổ nó!"
"Húuuuuu~!!!"
"Chiêm chiếp chiêm chiếp chít chít chít!!!"
Lục Tước tháo xuống cánh tay máy móc đáng sợ của mình để lộ đôi tay trắng nõn nhìn như không có chút lực sát thương nào, một quả cầu ánh điện từ từ ló ra khỏi tay của hắn, không lan ra như mới phóng thích sức mạnh ban đầu mà liên tục nén ánh điện bằng lực điều khiển chính xác.
Harsco ngửi thấy mùi nguy hiểm trong quả cầu điện còn chưa thành hình này, lý trí mách bảo hắn nên dừng giao tranh lại lúc này, Lục Tước đã chứng tỏ được sức mạnh của mình nhưng về mặt tình cảm thì Harsco không đánh bầm dập mặt mũi tên con người này thì hắn không cam tâm.
Không cam tâm tại sao đối phương có thể đi theo Đường Ẩn, nhất là nhìn thấy hình xăm hoa hồng in trên bàn tay tạo ra quả cầu điện kia thì nội tâm Harsco tức giận dâng lên cực điểm.
Hắn không những không lùi bước mà còn tiến thêm một bước, muốn dùng sức mạnh của cơ thể mình đón lấy sức mạnh từ Lục Tước, dùng trận đấu này nói cho Đường Ẩn biết hắn mạnh hơn con người này!
Khi ánh điện bị nén đến một giới hạn thì có những luồn điện như rắn vội vàng không ngừng tràn ra, điện quang màu tím xanh quanh mắt Lục Tước run lên như có vật sống, như thể một con trăn con sắp chui ra khỏi làn da bất cứ lúc nào, đây là dấu hiệu cho thấy sức mạnh đã đạt tới giới hạn.
Hắn quấn quả điện, lao về phía Harsco.
Con hổ lớn cũng gầm lên dữ dội, nghênh đón tiếp lấy không hề sợ hãi.
"Ầm —— "
Năng lượng hủy diệt trời đất đột nhiên bùng phát, vô số rắn điện lan ra lấy đấu trường làm trung tâm trong chốc lát! Ánh điện chói mắt nuốt chửng bóng dáng của những người trên sân khấu, không ai có thể nhìn thấy rõ những gì đang diễn ra ở trung tâm của trận đấu.
Trưởng lão tộc khổng tước lập tức đứng dậy, lo lắng nhìn đấu trường.
Ánh mắt Đường Ẩn híp lại, cậu nhìn thấy hai thân ảnh trên đấu trường sau khi ánh điện tiêu tán, một là con hổ lớn bị điện giật dựng hết cả lông, một là Lục Tước trông như dân chạy nạn từ trong hang trở về.
Hai người kia a cũng không tốt hơn ai, mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau, ở đằng kia so tài mồm mép.
Harsco: "Ờ, tính ra mày cũng có chút tài năng."
Lục Tước: "Ờ, bàn về trà nghệ tao không bằng mày."
"Mày đang nói cái quần què gì vậy? Bố mày nghe không hiểu." Con hổ lớn khịt mũi tức giận nhưng giây sau khi nhìn thấy Đường Ẩn đến gần, lập tức dựa theo phương pháp lão tộc trưởng hồ tộc nói "Yếu đuối" gục xuống đất, "Yếu ớt" kêu meo meo với Đường Ẩn hai lần.
Giọng của hổ trưởng thành mạnh mẽ và uy lực như đang hét lên: "Yêm yếu đuối lắm."
Lục Tước: "..."
Lục Tước kháng nghị nói: "Thưa ngài, tiếng kêu của hổ không giống như thế này đâu."
Nếu như Harsco vẫn bóng bẩy mượt mà, Đường Ẩn sẽ rất muốn chạm vào nhưng vấn đề là bây giờ Harsco không được ưa nhìn cho lắm, cả người đều dựng lông khiến Đường Ẩn trầm tư.
Đáng tiếc Harsco vẫn chưa soi gương, quay sang Đường Ẩn với vẻ mặt mèo con van xin được cưng nựng rồi quay sang nhìn Lục Tước với vẻ mặt hung thần ác sát: "Thì liên quan gì tới anh!"
Lục Tước: "..."
Lục Tước tức đến mặt không thay đổi, ngã xuống đất yếu ớt: "A, tôi ngã rồi, tôi cần ngài ôm mới có thể đứng dậy."
Nếu như Lục Tước vẫn là người đẹp mắt xanh cao lớn cơ bắp da trắng thì Đường Ẩn có thể vui vẻ ôm người đẹp hút một ít máu nhưng Lục Tước bây giờ giống như đi đào than đá trở về, Đường Ẩn bắt đầu ngẫm nghĩ về chuyện đời.
Như làm thế nào để không cười quá lớn tiếng.
Sau khi nhìn thấy Lục Tước hèn hạ bắt chước thì Harsco tức giận nhảy dựng lên: "Anh cho rằng anh là thiếu gia (*) hả?! Bây giờ anh xấu muốn chết! Đường Ẩn không muốn ôm anh đâu!!!"
(*) 小白脸 (Tiểu bạch kiểm): Chỉ những chàng trai đẹp, tên ăn bám hay trai bao.
Từ thiếu gia, tiểu thư xuất hiện trong ngành bán d*m, trong lời thoại này vừa chỉ Lục Tước không phải tên yếu đuối, vừa có ý chỉ Lục Tước là trai bao, nam sủng.
Lục Tước cười lạnh: "Cậu cho rằng bây giờ cậu rất đáng yêu hả? Ít nhất ngài ấy còn ôm tôi, cậu được ôm chưa?"
Harsco: "!!!"
A a a a a a a a a tao phải xé miệng con hàng này!!! Mèo con chửi thể!!!!!!
Harsco đang muốn nổi cơn thịnh nộ thì bị hai đại tướng kéo xuống, trưởng lão tộc hồ ly liên tục nói: "Bệ hạ! Mảnh mai! Trà xanh! Làm cho người thấy thương! Chẳng lẽ ngài đã quên hết rồi hả?!"
Kế hoạch này đã được trưởng lão tộc hồ ly thay đổi cẩn thận sau khi nghe tin Đường Ẩn đã chăm sóc mèo lớn trong thời gian bị thương.
Trưởng lão tộc khổng tước không ngừng xoa đầu mèo: "Bệ hạ, thắng thua là chuyện thường tình trong quân sự, chịu đựng những gì người thường không chịu nổi, học khôn! Hít thở sâu với tôi, nào, hít vào, đúng, thở ra."
Đường Ẩn thấy Lục Tước không có ai an ủi, hắn nằm lẻ loi đáng thương trước mũi con mèo bộ dạng kỳ lạ đang phun hơi nóng, cậu ngồi xổm trên mặt đất, lấy khăn ướt giúp Lục Tước lau khuôn mặt đen sạm của mình, sức lực của cậu nhẹ nhàng, dù không không biết chăm sóc người khác nhưng Đường Ẩn được người hầu hạ nhiều nên cũng biết lau mặt như thế nào khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
Khuôn mặt đẹp trai của Lục Tước lại lộ ra, đôi mắt xanh biếc nhìn Đường Ẩn không chớp.
Nơi này là sân nhà Harsco, lúc đánh nhau thì tiếng cổ vũ của người xem đều hướng về phía Harsco, Đường Ẩn có lẽ đã thêm bộ lọc nhóc đáng thương cho Lục Tước nên cảm thấy huyết thực nhà mình thế nào cũng đáng thương, cậu sờ lên tóc Lục Tước hỏi: "Anh phải ôm tôi mới chịu đứng dậy đúng không?"
Đây chỉ là một câu giả giận, Lục Tước cũng không bị thương nặng nên có thể đứng lên bất cứ lúc nào nhưng hắn do dự một lúc thay vì phản bác lại thì hắn lại ậm ừ yếu đuối nhẹ nhàng.
Đường Ẩn: "Phì."
Đường Ẩn ôm eo Lục Tước, đỡ Lục Tước đứng lên, Lục Tước đưa tay xoa thái dương nói: "Đau đầu quá."
Tay của hắn vẫn còn bẩn, xoa một cái làm mặt Đường Ẩn vất vả mới lau sạch sẽ trở nên bẩn thỉu.
Đường Ẩn cầm khăn ướt lên, giúp Lục Tước lau mặt lần nữa, tiện thể lau luôn tay cho hắn.
Lục Tước yếu ớt dựa đầu vào vai Đường Ẩn, nói khẽ: "Ngài thật tốt với tôi."
Harsco tại chỗ ghen tị đỏ mắt, lớn tiếng nói với Đường Ẩn: "Em muốn ôm!"
Lục Tước yếu ớt ngã vào trong lòng Đường Ẩn, Đường Ẩn đỡ Lục Tước lảo đảo sắp ngã, không có tay để ôm Harsco, cho dù có thì Đường Ẩn cũng khó có thể ôm được một con hổ lớn như vậy.
"Nơi này tắm rửa ở đâu, tôi muốn đưa Lục Tước đi tắm." Đường Ẩn hỏi.
Mèo con ghét nhất là tắm rửa.
Harsco nói không chút do dự: "Em cũng muốn đi."
Trưởng lão tộc hồ ly kích động nói: "Tôi cũng muốn đi!"
Harsco: "?" Mèo con nhíu mày
Cuối cùng mọi người đến nhà tắm được xây dựng theo suối nước nóng tự nhiên.
Đây là suối nước nóng ngoài trời trong cung điện có nhiều ao khác nhau, ai cũng muốn ngâm mình trong ao với Đường Ẩn nhưng vì cả Lục Tước và Harsco đều quá bẩn nên Đường Ẩn chọn tắm một mình.
Đường Ẩn đến suối nước nóng trên sườn đồi bao quanh bởi cây cối, xung quanh là suối nước nóng bốc khói nghi ngút, ngẩng đầu có thể trông thấy bầu trời qua kẽ lá.
Đường Ẩn ngâm mình trong hồ, yên lặng nhìn lên bầu trời, không biết đang suy nghĩ, một lát sau, hắn mở quang não ra liền nhìn thấy một đống tin nhắn chưa đọc mà gấu Manh Manh đã gửi cho mình.
[Cười chết tui, chẳng trách vua của chúng mình không lấy được vợ, Cơm Cơm cậu có biết không? Bọn họ đề ra chiêu dụ dỗ để bệ hạ với huyết tộc kia xem phim dành cho người lớn, kết quả bệ hạ móc ra khỏi bộ sưu tập những bộ phim nhỏ của mình hóa ra lại là]
[Video chia sẻ mùa xuân là lúc vạn vật khôi phục, là mùa hổ báo giao phối biến thành phiên bản mèo]
[Nghe nói vua của chúng mình sẽ đánh nhau với bồ nhí của huyết tộc đó, tại sao mình lại bỏ lỡ một sự kiện thi đấu đặc sắc như vậy chứ?!]
[Cơm Cơm ơi, cháu mình chụp được ảnh huyết tộc đó ở hiện trường, trông y chang cậu luôn]ư
[Hình ảnh.jpg]
Sau một thời gian dài, gấu Manh Manh lại gửi một tin nhắn khác: [Cơm Cơm ơi, sau này khi chạy trốn cậu có thể dẫn theo mình được không? Mình sẽ không bị bệ hạ đuổi chết chứ! Khóc lớn.jpg]ư
Đường Ẩn an ủi: [Từ nhỏ đến lớn cậu đã hái bao nhiêu măng mà có bị săn lùng đâu, lần này cũng vậy thôi]
Gấu Manh Manh: [Cơm Cơm ơi, cậu không động lòng chút nào với vua của chúng mình sao?"
Đường Ẩn: [Ừ.]
Gấu Manh Manh: [Thế nhưng trưởng lão tộc khổng tước lại nói bệ hạ và Lục Tước lúc đánh nhau thì ánh mắt của cậu nhìn bệ hạ rất đau lòng mà!]
Đường Ẩn: [Măng của cậu rơi xuống đất, cậu cũng sẽ cảm thấy đau lòng.]
Gấu Manh Manh: [Hu hu thế nhưng vua chúng mình thật sự thích cậu, Cơm Cơm ơi, ổng thích cậu lắm luôn QAQ]
Đường Ẩn: [Ngoan, đừng khóc.]
Gấu Manh Manh: [Hu hu hu hu hu.]
Đường Ẩn không biết làm sao nên đóng quang não lại, cậu nghe thấy có người đi tới là Lục Tước vừa thay áo choàng tắm đứng ở cách đó không xa: "Tôi có thể tới bên ngài không?"
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Lục Tước nói khẽ: "Tôi muốn hỏi một ít chuyện của đền thần thú."
Sinh vật bất tử không thể tiến vào đền thần thú, đến lúc đó Lục Tước cần vào khu vực cấm một mình, hắn cần hỏi Đường Ẩn để tìm hiểu một vài điều để tránh sai sót nhầm lẫn
Đường Ẩn không biết nhiều về đền thần thú: "Chuyện này cần phải hỏi Harsco."
Nhắc tào tháo tào tháo đến, Harsco vừa mới tắm rửa xong cũng vui vẻ chạy đến bên người Đường Ẩn, hắn chỉ nghe thấy tên mình bị Đường Ẩn nhắc tới nên trong lòng có hơi nghi ngờ Lục Tước đang nói xấu.
Đặc biệt là ánh mắt Lục Tước né tránh không dám người trong hồ, vừa nhìn liền biết đang chột dạ.
Harsco cố ý đụng vào vai Lục Tước, đẩy Lục Tước ra, nhìn xuống thấy Đường Ẩn đang ngâm mình trong suối nước nóng, lúc này hắn mới thoáng hiểu tại sao Lục Tước lại có vẻ mặt như vậy.
Đường Ẩn ngồi dựa vào bờ ao, đôi tay trắng nõn mảnh khảnh đặt ở thành ao, mái tóc đen xõa trên mặt nước bốc hơi, đôi mắt đẫm máu khẽ nhắm lại, hàng mi rũ xuống ướt át, so với bình thường cao quý xa cách thì lúc này Đường Ẩn lại phong tình lười biếng hơn.
Trái tim Harsco hóa thành nước khi bị đôi mắt đẫm máu thấm sương mù này nhìn: "Ừm, Đường Ẩn, anh có muốn uống máu của em không? Toàn bộ máu của em đều cho anh uống."
Trưởng lão tộc hồ ly nói no bụng thì nghĩ dâm dục còn muốn bắt lấy trái tim một người thì trước hết phải bắt được dạ dày của người ta, hắn và Lục Tước bình thường khó phân thắng bại trong lúc đánh nhau, nói rõ mùi máu của bọn hắn không kém nhau nhiều.
Đường Ẩn nếm máu hiện tại của hắn, hẳn là sẽ rất thích.
Lòng Harsco tràn đầy mong đợi đưa tay mình ra, chờ đợi Đường Ẩn hút máu như trẻ nhỏ chờ được cho đường.
Đầu ngón tay bị chính mình đâm thủng, chảy ra một giọt máu to ——
Tí tách.
Giọt máu rơi trên mặt nước.
Đường Ẩn bắt gặp đôi mắt màu hổ phách như mật ong cô đặc của Harsco, tình cảm của thú nhân luôn thẳng thắn và bộc trực giống như con thiêu thân lao vào lửa, không hề chùn bước nên Đường Ẩn thật sự giống như một ngọn lửa vừa lộng lẫy vừa tàn nhẫn, cậu từ tốn nói: "Harsco, khi đó tôi nếm máu của cậu vì không ngon nên tôi đã bỏ đi thẳng."
Cậu vừa nói vừa đứng dậy, mắt cá chân nhợt nhạt trong làn nước đung đưa trông giống như ngọc bích có thể vỡ ra trong nước, cậu bước ra khỏi suối nước nóng, mái tóc rũ xuống trên bộ quần áo ướt làm lộ ra những đường nét trên cơ thể cậu.
"Bây giờ quay lại chỉ là để cho Lục Tước vào đền thần thú, cậu thấy đấy."
Đường Ẩn đi về phía Lục Tước, vươn tay nắm cằm của Lục Tước, đầu ngón tay ướt đẫm hơi đỏ trông thật quyến rũ mê người, Đường Ẩn dùng đôi môi lạnh lẽo không chút cảm xúc chồm lên hôn lên môi Lục Tước.
Khoảnh khắc đó, đầu óc Lục Tước trở nên trống rỗng, trái tim hắn như bị một con rắn sặc sỡ quấn lấy, con rắn há miệng, lộ ra răng nanh chảy đầy nọc độc giống như Đường Ẩn đã cắn hắn vô số lần vậy ——
Khi hắn sắp chết, cậu bước xuống như một thiên thần, nhẹ nhàng nâng mặt lên và cắn vào cổ hắn một cách tàn nhẫn.
Khi ở trong phòng sách, bịt mắt và cắn vào cổ hắn một cách xấu xa.
Khi trong bóng tối thổi tắt ngọn đèn dầu, trói tay chân của hắn lại và vừa ôm vừa run rẩy cắn hắn.
Khi trong hành lang tối tăm, nửa quỳ trên mặt đất, ngậm đầu ngón tay, cắn cổ tay hắn như hôn.
Khi trong biển cấm vô tận, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ, răng nanh đâm vào lòng bàn tay của hắn.
Mỗi lần răng nanh đâm vào da thịt sẽ tiêm nhiễm yếu tố ảo giác vào cơ thể, Lục Tước lại chịu đựng hết lần này đến lần khác, cố gắng chống lại vui sướng tràn trề, hắn cố gắng hết sức im lặng không nói, nhưng lần này, Đường Ẩn không hề lộ ra răng nanh mà giống như đã đổ một thứ độc dược vô phương cứu chữa vào trong lòng hắn.
Đường Ẩn vươn tay ấn sau đầu Lục Tước, hơi thở của Lục Tước phun trên mặt cậu không đều, nhịp tim đập lớn đến mức chói tai.
Harsco ngơ ngác nhìn Đường Ẩn.
Đường Ẩn nghe gấu Manh Manh nói những cách khác nhau mà Harsco theo đuổi cậu, biết mọi chuyện sẽ phát triển tiếp theo như thế nào thì không bằng bây giờ chấm dứt hết mọi chuyện còn chưa xảy ra.
Có mấy lời không tiện nói ở sân bay hay ở đấu trường vì lo lắng những lời này có thể làm tổn hại đến mặt mũi của thú vương nhưng bây giờ không xung quanh không có người liên quan, Đường Ẩn mở mắt ra, kết thúc nụ hôn này, người có mặt ở chỗ này đều nghe được huyết tộc đẹp đến mức không chân thật kia dùng giọng điệu lãnh đạm nhất nói: "Cậu nói xem cậu thích ai không tốt? Cứ thích tôi làm gì?".
Danh Sách Chương: