Mạc Tử Quân vô tình bắt gặp người phụ nữ kia đang nhìn về phía Đình Hạ và Văn Duệ Minh, hắn liền gõ nhẹ ngón tay lên bàn, thu hút sự chú ý của anh.
“Viên Á Hân kìa.”
Văn Duệ Minh chau mày nhìn lại, khẽ hừ một tiếng:
“Biết rồi! Đừng nhắc đến cô ta nữa.”
Viên Á Hân là một diễn viên, kiêm người mẫu nổi tiếng trong nước.
Sỡ dĩ Văn Duệ Minh khó chịu khi nghe đến tên cô ta là vì dạo gần đây, anh đang vướng phải tin đồn hẹn hò với người phụ nữ này.
Văn Duệ Minh quen biết Viên Á Hân qua một vài người bạn.
Anh dễ tính, ngoài kết bạn qua mạng xã hội, hai người còn cho nhau số điện thoại để liên lạc.
Chuyện sẽ chẳng có gì cho đến một ngày cô ta vào quán bar uống say, sau đó gọi cho anh đến đón mình.
Văn Duệ Minh khi ấy hơi phân vân, nhưng không nỡ để một cô gái mảnh mai như Viên Á Hân ngồi vật vờ ở đó.
Khoảnh khắc anh bế cô ta ra ngoài xe, vô tình bị cánh săn ảnh chụp lại.
Người ta tung tin con trai độc nhất của tập đoàn dầu khí Văn thị có quan hệ mập mờ với một diễn viên, người mẫu nổi tiếng – mà người này được xác định là Viên Á Hân.
Ban đầu cứ nghĩ chỉ lên tiếng giải thích với giới truyền thông là xong, ai ngờ Viên Á Hân chọn cách im lặng, như thế chẳng khác nào thừa nhận? Văn Duệ Minh buông lời trách cứ, cô ta chẳng có chút áy náy nào, còn nhân cơ hội tỏ tình với anh.
Dù bị anh từ chối, cô ta vẫn mặt dày đu bám.
Có lần, Viên Á Hân còn chủ động tìm đến Văn thị để tạo thêm tin đồn với Văn Duệ Minh, ý đồ để người khác nghĩ cô ta là bạn gái của anh.
Mọi chuyện đều được người phụ nữ này lên kế hoạch từ trước, ngay từ lần đầu tiên tiếp cận anh, hòng bước chân vào hào môn danh giá.
“Cái này cũng dễ thôi.
Nếu cậu thật sự có bạn gái, cô ta sẽ chẳng có cớ làm phiền cậu nữa.” Mạc Tử Quân chỉ đường, mách lối cho anh.
Văn Duệ Minh xua tay gặt đi, tưởng dễ lắm sao? Đâu phải ai cũng tùy tiện như hắn, lấy đại một người phụ nữ về làm vợ.
Mà nhắc đến Đình Hạ, thấy cô quay về bên Mạc Tử Quân, anh cũng vui thay cho họ.
Dù sao vào ba năm trước, mạng của hắn là do cô cứu, hai người xem như có duyên trời định, gắn kết với nhau cả đời.
“Cậu bớt nói nhảm lại! Mau theo dõi cuộc đấu giá đi.” Văn Duệ Minh kết thúc chuyện này.
Từ nãy đến giờ, Mạc Tử Quân để ý Đình Hạ rất thích chiếc váy nhung đen kia.
Hắn nhịp nhịp mũi giày xuống đất, âm thầm suy tính điều gì đó.
Hiện tại, từng món đồ lần lượt được mang ra đấu giá và tìm được chủ nhân mới của nó, chỉ còn chiếc váy quý giá nhất của buổi tiệc.
Giá khởi điểm là 5000 USD, Đình Hạ nghe xong giật thót mình.
Một chiếc váy thôi mà, có cần đắt đến thế không?
“Từ nãy đến giờ thấy mọi người đấu giá rồi chứ? Bây giờ đến lượt cô.” Mạc Tử Quân đưa bảng và bút lông cho cô, hất mặt ra lệnh.
Đình Hạ ngơ ngác nhìn hắn.
Đùa kiểu gì thế? Hắn thừa biết cô làm gì có tiền?
“Ý của cậu ta là dù em có ra giá bao nhiêu, cậu ta cũng chấp nhận chi tiền.” Văn Duệ Minh tốt bụng nhắc nhở.
Mọi người bắt đầu cạnh tranh khốc liệt, những đấng mày râu trong cả giới kinh doanh lẫn chính trị, ai ai cũng muốn sở hữu bộ trang phục đặc biệt này, để dành tặng cho người phụ nữ thân yêu của mình.
“5500 USD.”
“7000 USD.”
“…”
Cứ thế chẳng mấy chốc, số tiền đối với Đình Hạ đã tăng lên chóng mặt.
Cô cầm chắc cây bút trong tay, còn chưa dám mở nắp.
Mạc Tử Quân hậm hực giật lấy, ghi bừa một con số lên tấm bảng.
“8000 USD.” Hắn hô lớn.
“Tôi trả 12000 USD.” Văn Duệ Minh bất ngờ đẩy giá, bởi vì anh muốn xem Mạc Tử Quân có chịu theo đến cùng hay không.
Hắn trừng mắt nhìn tên bạn thân của mình, rồi liếc sang Đình Hạ, ho nhẹ một tiếng:
“Ra giá đi.”
Cô nuốt nước bọt, khó khăn lắm mới ghi ra con số lên tấm bảng.
“14000 USD.”
Lần này, Mạc Tử Quân nhìn Văn Duệ Minh đầy cảnh cáo.
Hắn đã nhắm trúng bộ váy này, anh còn dám giành?
“Lấy nó về làm gì? Cũng đâu thể đem tặng mẹ cậu được.”
Văn Duệ Minh nhếch mép đầy khinh bỉ.
Anh mỉa mai lại hắn:
“Vậy còn Mạc thiếu gia thì sao? Cậu định mặc váy à?”
Đình Hạ nghe câu này, suýt chút cười sặc.
Khuôn mặt Mạc Tử Quân ngay sau đó tối sầm lại, cô chạm phải ánh mắt sắc lạnh của hắn, không rét mà run.
Cuộc đấu giá vẫn chưa dừng lại, nhiều người hét giá cao hơn nữa, để có thể sở hữu được chiếc váy vạn người mê này.
Đình Hạ mỗi lần viết ra một con số, đều tiếc đứt ruột.
Mẹ nó! Cũng đâu phải là tiền của cô cơ chứ!
Cho đến khi mức giá đạt đến 23000 USD, mọi người mới chịu bỏ cuộc.
Đình Hạ chính thức trở thành chủ nhân của chiếc váy này.
Buổi đấu giá từ thiện kết thúc, khách mời ở lại chụp hình lưu niệm với vợ chồng chủ tịch Vương.
Đình Hạ đứng trên sân khấu, cạnh bên vị phu nhân kia.
Bà ấy chủ động khoác tay, nhìn cô cười hiền từ.
Lúc Vương phu nhân phát biểu, bà đã thấy Đình Hạ rơm rớm nước mắt.
Không hiểu vì sao bà lại có thiện cảm với cô gái này đến lạ! Bà ấy nghĩ nếu con gái của mình còn sống, có lẽ cũng trạc tuổi cô ở thời điểm hiện tại.
Xinh đẹp, khả ái!.
Danh Sách Chương: