Sau khi rời khỏi Lê Phủ xe ngựa của Tứ vương gia liền đi nhanh về hướng Mộc Nhã Lâu.
Ngoài trời cũng đã sáng rõ mặt người, trên đường tấp nập vì là ngày thái hậu cùng các vị tướng quân trở về kinh thành nên người dân dưới đường cũng vì vậy mà đông đúc và ồn ào hơn bình thường.
Lê Tịch Tuyết từ sau khi lên xe ngựa liền ngồi cách xa Vũ Mặc Hàn hơn.
Vừa rồi trong phủ nàng cũng cảm nhận được sự quan tâm cùng với sự sủng ái mà tứ vương gia dành cho mình.
Bản thân nàng sợ càng ngày càng động tâm với hắn, sợ rằng vì vậy mà dựa dẫm, bản thân càng ngày sẽ càng ích kỉ.
Vũ Mặc Hàn thấy Lê Tịch Tuyết mặt đầy trầm tư, ánh mắt càng xa cách mình liền nhẹ giọng ôn nhu nói:
- Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?
Lê Tịch Tuyết nhẹ nhẹ lắc đầu rồi lại nhìn ra hướng ngoài cửa nhìn người bên ngoài đường.
Vũ Mặc Hàn nhanh chóng nắm lấy cổ tay Lê Tịch Tuyết rồi kéo mạnh nàng vào trong lồ ng ngực mình.
Miệng cũng hu hòa nói:
- Sao vậy khi nãy vẫn còn ngủ rất ngon trong ngực bổn vương mà.
Lê Tịch Tuyết hốt hoảng ngồi thẳng dậy mặt đối mặt với Vũ Mặc Hàn trong lòng không ngừng trách móc bản thân tại sao có thể dễ rãi mà yên lành ngủ ngon trong lòng tứ vương gia như vậy được chứ.
Lê Tịch Tuyết sau một hồi vùng vẫy cuối cùng vẫn không thể thoát ra khỏi cánh tay Vũ Mặc Hàn được.
Nàng liền hét lên nói với hắn:
- Vương gia người buông ta ra.
Nam nữ thụ thụ bất thân.
Vũ Mặc Hàn không những không tức giận mà còn nhẹ búng nhẹ lên mũi Lê Tịch Tuyết nói:
- Ta không buông, mãi mãi cũng không buông nàng ra.
Nàng là vương phi của bổn vương sao có thể nói thụ thụ bất thân được.
Lê Tịch Tuyết sau một giây thất thần liền ngượng ngùng ho nhẹ.
Cái này có được tính là hắn tỏ tình với nàng hay không.
Vũ Mặc Hàn biết Lê Tịch Tuyết không giống những nữ nhân khác.
Nàng không những không sợ hãi hay chán ghét hắn mà còn rất quan tâm hắn.
Xe ngựa từ từ đi chậm lại rồi dừng lại.
Ảnh Nhất bên ngoài nhẹ hô:
- Vương gia tới Mộc Nhã Lâu rồi.
Vũ Mặc Hàn nhẹ ôm Lê Tịch Tuyết vào lồ ng ngực rồi mở cửa bước xuống xe ngựa.
Bên ngoài từng ánh mắt vừa sợ hãi vừa kinh ngạc nhìn Vũ Mặc Hàn và Lê Tịch Tuyết.
Sợ hãi vì thấy tứ vương gia mặt đầy hàn băng ở trước mặt, còn ngạc nhiên vì thấy nữ tử xinh đẹp động lòng người lại được tứ vương ôm ở trong lồ ng ngực đầy ôn nhu.
Vũ Đông Phương cùng với Tư Nhiệm đã đợi sẵn ở phía bên trong Mộc Nhã Lâu rồi.
Lê Tịch Tuyết thấy rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình liền ho mấy tiếng rồi nói với Vũ Mặc Hàn.
- Vương gia ngài mau thả ta xuống, ta tự đi được rồi.
Ngài sức khỏe mới phục hồi vẫn nên là giữ sức thì hơn.
Vũ Mặc Hàn vẫn lạnh lùng bước từng bước về hướng cửa Mộc Nhã Lâu.
Miệng nhàn nhạt nói:
- Bổn vương sức khỏe vẫn tốt, ôm thêm nàng cũng không vấn đề gì.
Lê Tịch Tuyết biết tên cứng đầu này rất khó bảo chỉ đành nhẹ nhàng nói:
- Vương gia nếu ngài buông ta xuống ta sẽ giúp ngài hoàn thành một nguyện vọng trong tầm tay của ta.
Bước chân Vũ Mặc Hàn liền khựng lại, ánh mắt di chuyển xuống khuôn mặt của Lê Tịch Tuyết nói:
- Thật.
Lê Tịch Tuyết liền gật đầu hồn nhiên nói:
- Đó là đương nhiên, nhưng chỉ trong tầm tay của ta thôi.
Vũ Mặc Hàn nhẹ gật đầu rồi hạ nhẹ Lê Tịch Tuyết xuống đất, miệng vốn định nói thì bị Vũ Đông Phương từ trong Mộc Nhã Lâu chạy tới cắt ngang nói:
- Tứ ca...!tứ ca...!huynh làm ta lo chết đi được.
Cũng may nhờ có Lê cô nương giúp đỡ, không thật sự ta cũng không biết ăn nói với phụ hoàng làm sao nữa.
Vũ Đông Phương quay lại nhìn Lê Tịch Tuyết nói:
- Lê cô nương cô tới rồi sao? nào vào trong hôm nay bổn hoàng tử mời cô một bữa.
Lê Tịch Tuyết nhẹ khom người hành lễ với Vũ Đông Phương.
- Tham kiến Ngũ hoàng tử.
Vũ Đông Phương gật gật đầu nhìn hai người Vũ Mặc Hàn và Lê Tịch Tuyết nói:
- Nào đi thôi chúng ta vào trong thôi.
Vũ Mặc Hàn vì vậy đành nói nhỏ với Lê Tịch Tuyết:
- Đi thôi.
Khi nào bổn vương nghĩ được điều kiện bổn vương sẽ nói cho nàng biết.
Nói song Vũ Mặc Hàn đi chậm vào phía trong Mộc Nhã Lâu.
Lê Tịch Tuyết cũng như vậy đi theo phía sau hắn, bước vào cửa đã thấy ngũ hoàng tử cùng Tư Nhiệm thái y đứng đợi sẵn ở cửa.
Lê Tịch Tuyết nhún người hành lễ nói:
- Tư Nhiệm thái Y cũng tới dùng bữa sao?
Tư Nhiệm trong mắt loáng qua tia vui mừng rồi vụt tắt hắn điềm đạm gật đầu:
- Lê tiểu thư đa lễ rồi.
Thân là thái y riêng của vương gia ta đương nhiên phải theo ngài ấy.
Sau này mong Lê tiểu thư chỉ giáo, độc trong người...
Lê Tịch Tuyết thấy xung quanh rất nhiều người, lại thấy Tư Nhiệm định nói về việc nàng biết y thuật liền đưa một ngón tay lên miệng mình ra hiệu cho hắn không cần nói.
Vũ Mặc Hàn đi lên phía trước vẫn thấy Lê Tịch Tuyết cùng Tư Nhiệm đang nói chuyện trong lòng có chút không vui vẻ, giọng nói mang đầy lạnh lùng gọi vọng tới phía nàng.
- Tịch Tuyết còn không mau đi.
Lê Tịch Tuyết nghe giọng nói lạnh lùng của tứ vương gia vang lên liền cười nhẹ gật đầu rồi chạy theo phía sau của Vũ Mặc Hàn.
Tư Nhiệm cùng Vũ Đông Phương cũng nhanh chóng theo sau.
Lên tới phòng Vip trên tầng 2 Ảnh Nhất mở cửa mời Vũ Mặc Hàn bước vào.
Lê Tịch Tuyết vừa định bước theo phía sau liền nghe có giọng nói vừa thanh thanh vừa trầm trầm của ai đó đang gọi mình.
- Tịch Tuyết, Tịch Tuyết...
Lê Tịch Tuyết cùng Vũ Đông Phương và Tư Nhiệm liền quay lại nhìn về phía có tiếng gọi.
Chỉ thấy một thân y phục mà hồng phấn trang nhã của một nam nhân chắc vừa tới tuổi đôi mươi.
Lê Tịch Tuyết thấy Mộc Tâm Dao tới liền cười nhẹ bước tới gần y mà vui vẻ nói:
- Ôn thiếu chủ người hôm nay cũng ở đây sao?
Mộc Tâm Dao thấy Lê Tịch Tuyết vui vẻ trả lời mình còn không vạch trần mình là nử tử liền bước tới gần nàng đưa tay ôm lấy Lê Tịch Tuyết vào lòng nói:
- Tịch Tuyết ta thật sự nhớ muội lắm nha.
Hôm nay là ngày thái hậu trở về ta đương nhiên phải tới chung vui và còn để được gặp muội nữa.
Thấy Lê Tịch Tuyết cùng với Ôn Phụng sưng hô thân mật như vậy Vũ Đông Phương cùng với Tư Nhiệm rất ngạc nhiên.
Hai người trước mặt một nam hồng phấn cùng một nữ xinh đẹp còn ôm nhau thân mật như vậy.
Vũ Mặc Hàn ở trong phòng cũng vừa hay bước chân vào phòng lại nghe tiếng Ôn Phụng gọi Lê Tịch Tuyết liền quay người trở lại bước ra ngoài.
Lại nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau thân mật như vậy không khỏi buồn bực, khí lạnh cũng vì vậy lan toả khắp nơi.
Vũ Đông Phương thấy Vũ Mặc Hàn mặt đầy sát khí sợ hắn lại nổi điên mà dùng tới nội lực.Vũ Đông Phương liền kéo cánh tay Lê Tịch Tuyết tách ra xa khỏi người Ôn Phụng.
Miệng ấp úng trách móc.
- Ôn Phụng người đừng có mà làm càn Lê cô nương đã có hôn phối cũng là tứ vương phi.
Dù ngươi có giàu có cỡ nào thì cũng không thể thân mật với Lê cô nương như vậy được.
Ôn Phụng thấy họ hiểu lầm càng lấy làm vui vẻ, y cũng nhìn thoáng qua thấy tứ vương gia hẳn đã có tình cảm với Tịch Tuyết.
Y cũng muốn thử xem tình cảm của ngài ấy dành cho vị muội muội này tới đâu.
Ôn Phụng cười nhẹ nắm lấy bàn tay Lê Tịch Tuyết vừa cười vừa nói cho mấy người ở đó nghe:
- Sao nào? Dù sao muội ấy cũng chỉ là được ban hôn với tứ vương chứ chưa chắc đã thành thân.
Dù sao ta cũng vẫn còn cơ hội.
Vũ Mặc Hàn nghe vậy càng tức giận đi tới nắm lấy cánh tay Lê Tịch Tuyết kéo về hướng mình.
Giọng nói đầy lạnh lùng hướng về phía Ôn Phụng:
- Muốn chết.
Bổn vương và nàng ấy mấy ngày tới sẽ thành thân ngươi một chút cơ hội cũng đừng mong có.
Ôn Phụng vẫn nắm chặt tay Lê Tịch Tuyết giọng nói cũng rất nghiêm nghị:
- Tứ vương gia ngươi đừng quên thái hậu trở về còn có một thánh nữ.
Ngươi cũng đừng quên trùng độc trong người ngươi phải giải thế nào.
Tịch Tuyết là người ta hiểu rất rõ đương nhiên muội ấy sẽ không bao giờ chấp nhận cảnh chung phu quân với nữ nhân khác.
Lê Tịch Tuyết vừa nghe song lời nói của Ôn Phụng liền giật mình nhìn về phía y.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy có người dám nói chuyện không phân biệt trên dưới với Vũ Mặc Hàn.
Lòng vừa thấy tò mò về Ôn Phụng lại vừa thấy có hào hứng khi biết chuyện cũng có người biết cách giải trùng độc này.
Hóa ra tỷ ấy cùng tứ vương gia cũng biết chuyện giải độc cần nữ tử kia.
Vũ Mặc Hàn hất tay Ôn Phụng ra tức giận nói:
- Độc của bổn vương bổn vương tự mình hiểu rõ, bổn vương cũng sẽ không thành thân với ai khác ngoài nàng ấy.
Lê Tịch Tuyết bị kéo vào lồ ng ngực của Vũ Mặc Hàn, nghe những lời nói chắc chắn của hắn trong lòng vô cùng xúc động, tim tự dưng lại đập loạn mất vài nhịp.
Tay cũng theo phản xạ ôm lấy tấm eo của Vũ Mặc Hàn.
Ôn Phụng nhếch môi cười, trong lòng cũng có chút vui vẻ, tên tứ vương gia này quả thật là một người không tồi.
Tịch Tuyết nếu lấy được hắn sau này nhất định được sủng tới tận trời.
Ôn Phụng vẫn cười lạnh, mặt đầy bực tức nói:
- Tứ vương gia, ngươi cũng đừng quên độc trong người ngươi chỉ có người kia mới giải được.
Nếu ngươi muốn tốt cho Tịch Tuyết vẫn nên là để nàng ấy tự do.
Thấy ánh mắt Vũ Mặc Hàn hơi chút xao động, Ôn Phụng lại nói tiếp:
- Dù ngươi không cùng người kia thành thân, độc không thể giải vậy chẳng phải ngươi cũng sẽ sớm đi gặp tổ tiên hay sao.
Vậy sau này nếu ngươi có chết thì Tịch Tuyết cũng sẽ bị người đời kinh ghét, trù ẻo tới chết.
Vũ Đông Phương thấy lời nói của Ôn Phụng có phần quá đáng liền kéo cổ tay Ôn Phụng lại giận giữ nói:
- Ngươi...!ngươi đừng có mà quá đáng.
Ôn Phụng thấy tên ngũ hoàng tử này mặt còn non nớt, ánh mắt ngây thơ liền vui vẻ cười thầm trong lòng cũng muốn châm trọc hắn vài câu:
- Sao nào ta nói có gì không đúng hay sao? Hay là ngũ hoàng tử đây sau này sẽ đứng lên che trở cho tứ vương phi nốt phần đời sau đó.
Vũ Đông Phương tức giận không nói nên lời:
- Ngươi...!ngươi..
ngươi đừng có mà nói bậy bạ.
Ta..
ta..
đương nhiên tứ ca của ta sẽ không có vấn đề gì.
Nhìn khuôn mặt tức tới ửng đỏ của Vũ Đông Phương, Ôn Phụng còn định tiếp tục chêu chọc liền nghe tiếng bụng Lê Tịch Tuyết déo vang làm ngưng lại.
- Ọc..
Ọc..
Ọc...
Lê Tịch Tuyết ngượng ngùng cười nhẹ nói:
- Các người còn không dùng bữa, ta sợ lát nữa ta đứng cũng không nổi đâu.
Ôn Phụng liền cười cười gật đầu quan tâm nói với Lê Tịch Tuyết:
- Được được, muội mau vào phòng đi ta sai người mang đồ ăn tới, hôm nay nhất định để muội mở rộng tầm mắt về tay nghề của ta.
Nói song Ôn Phụng cũng không thèm để ý tới mấy người kia mà trực tiếp đi về hướng phòng bếp trên tầng 2.
Sau đó Lê Tịch Tuyết kéo tay Vũ Mặc Hàn bước vào trong phòng.
Tiếp theo Vũ Đông Phương cùng Tư Nhiệm cũng tiến vào.
Phòng bên cạnh cánh cửa mở nhẹ ra, ánh mắt người này vừa hiện tia độc ác vừa hiện tai vui vẻ..
Danh Sách Chương: