Chương 23
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao mình bị giữ lại, đó chính là chứng kiến tất cả những chuyện xảy ra.
Đại khái là bởi vì người từ khác không thể nào được cứu chuộc, trong truyền thuyết mười tám tầng địa ngục nói rằng, cơ thể sẽ chịu rất nhìn loại dằn vặt đau đớn. Mà tôi lại bắt đầu hoài nghi, có phải đây chính là địa ngục dành cho tôi hay không. Thân thể không có đau đớn, nhưng tim như bị cắt đi từng đoạn.
Thần không quên tôi, cũng không phải muốn thử luyện tôi mà là đang cười nhạo, nhìn bản thân tôi như rơi vào địa ngục lại có chút hả hê.
Cười nhạo tôi suốt đời này lúc nào cũng sai lầm, cười nhạo tôi tuỳ tiện vứt đi tánh mạng quý giá, cười nhạo tôi ích kỷ khi đã đem người khác cuốn vào bất hạnh của tôi.
Bây giờ thần là đang cười nhạo lúc tôi không cam lòng này, bất đắc dĩ và suy yếu vô lực.
Thần khiến tôi không nói được cũng không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bi kịch phát sinh. Tiếp theo sẽ như thế nào đây
Tôi không biết, tôi không dám nghĩ nữa.
Thoáng chốc nửa tháng đã trôi qua, đã tới tháng ba. Băng tuyết đều tan chảy, vạn vật đều sống lại.
Giam giữ tôi trong căn nhà đầy hồi ức vui buồn mãi mãi không nhìn thấy mùa xuân.
Lạc Dư Thần vô cớ bỏ bê công việc nửa tháng, cửa sổ trên mái nhà mở lớn, công ty cho anh một thông tin quan trọng mà anh cũng không để ý, nửa tháng này sống sở chết sở ngây ngô ngồi trên ghế sa lon, vô tình, ánh mắt trống rỗng.
Công sức nửa tháng nay của Hạ Minh Tu cũng hoàn toàn là phí công, chỉ có thể thay anh lo lắng suông, mấy ngày nay Lạc Dư Thần không làm được gì, chán chường không chịu được, tất cả đều là Hạ Minh Tu bận rộn công tác nhưng vẫn cố để thời gian lo lắng cho anh. Nếu như không có Hạ Minh tu, chỉ sợ anh sẽ nổi mốc meo chết lúc nào không biết.
Tôi đã không còn là giám đốc, không thể cứ để cho anh thong thả. Bây giờ Phương Tả Ức lên nắm quyền, về công về tư không thể cho anh bình yên trôi qua.
Hạ Minh Tu vẫn không một câu oán giận mà ở bên cạnh lặng lẽ chăm sóc anh, còn không biết cậu ở trên công ty đã giúp cho anh không biết bao nhiêu viẹc, làm không ít các công tác quan hệ xã hội.
Phải lần thứ hai thừa nhận rằng tôi không sánh bằng cậu ta. Hạ Minh Tu hoàn mỹ và kiên cường hơn tôi rất nhiều, Lạc Dư Thần hẳn có thể thấy được, nếu như đó là tôi chắc có lẽ đã là bi kịch, cũng không thể không vãn hồi; mà Hạ Minh Tu ở bên cạnh anh, nếu như anh chẳng biết quý trọng, có thể sẽ có một ngày cũng hối hận không kịp nữa.
Người yêu thương trước mắt đó, đạo lý đơn giản nhất, Lạc Dư Thần lại si ngốc vui vẻ mà không thể nhìn ra. Khiến cho một Hạ Minh Tu luôn luôn mang theo ánh dương quang rực rỡ bên người cũng vì anh mà ảm đạm đi.
Tất cả giống như một cơn ác mộng, khi đã tỉnh giấc rồi thì mọi thứ cũng thay đổi, đột nhiên mọi thứ mà người ta nói trở nên thật tối tăm. Tôi đần, không có ý niệm phức tạp trong đầu, khi trước chỉ muốn xong hết mọi chuyện rồi cho mỗi người tìm một hạnh phúc riêng mà thôi.
Tôi muốn chờ khi tôi mất thì Phương Tả Ức và Tiểu Lộ cũng không cần phải suốt ngày đứng sau lưng tôi len lén rơi nước mắt nữa, chỗ nào cũng sẽ quyên góp cho người ta, cố gắng sứt đầu mẻ trán để tìm kiếm một hy vọng xa vời; Hạ Minh tu không cần phải mỗi ngày nhìn tôi với vẻ mặt áy náy, rõ ràng thích Lạc Dư Thần nhưng lại nhớ đến ân huệ của tôi cho cậu ta nên không dám tranh giành, có thể làm những chuyện mình thích, anh đã có thể thật sự là chính mình rồi.
Cuối cùng sao? Tôi cho Phương Tả Ức chỉ còn là một cái tâm lạnh, làm Tiểu Lộ khó chịu, khiến cho Lạc Dư Thần và Hạ Minh Tu rơi vào vực sâu tự trách áy náy với tôi.
Thật lâu trước đây tôi chỉ biết là một con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh, sẽ có phản ứng dây chuyền. Tôi đâu ngờ lại tạo thành một cơn gió lốc, cuốn ra hàng loạt những cánh bướm ngu xuẩn.
Mà hiện tại con bướm đó cũng đã bị báo ứng, nó phải xem tất cả phát sinh của trước kia nhưng lại không có một tia cơ hội để cứu vãn.
Khí trời đã dần ấm lại, băng giá lạnh lẽo của mùa đông cuối cùng cũng được ánh dương quang xuyên thấu, Lạc Dư Thần đã bắt đầu từ sô pha tỉnh dậy.
Hạ Minh Tu nhìn anh từ từ đi đến sân thượng, hít thở từng cơn gió mai, giống như xưa lại mang theo ôn nhu lay động mái tóc anh, anh đột nhiên giống như trước đâu, tuấn mỹ phiêu dật, tiêu sái động nhân.
Anh quay lại nhìn Hạ Minh Tu lại có chút nét cười hư huyễn, lời nói lại khiến cho người ta cảm thấy sởn gai ốc.
Anh nói: “Tiếu Hằng không chết, anh biết.”
Lạc Dư Thần cười đến xán lạn, anh không biết mình đang nói nhưng lại vui vẻ đến như thế này, cũng không quay đầu nhìn lại, Hạ Minh Tu bởi vì một câu nói của anh mà vẻ mặt trong nháy mắt đã trở nên thương tâm kinh khủng cực độ.
Vẻ mặt Lạc Dư Thần cuối cùng cũng trở lại như thường, nhưng không phải là sự bình đạm cũng không hề đặc biệt hưng phấn, đó là trạng thái mà tôi quen thuộc nhất, tôi ở cạnh anh mười năm nên biết rằng đó là sự lạnh lùng thường ngày lại vô cùng trấn định. Anh công tác lại như thường, hát trở lại, duy trì việc ăn uống nghỉ ngơi.
Anh cũng không hề nhắc đến hai chữ ‘Tiếu Hằng’ lần nào nữa, thật giống như đối với anh tôi chưa từng xuất hiện. Thế nhưng không nhắc tới không có nghĩa là anh chấp nhận ‘Tiếu Hằng đã chết’ không đề cập tới có nghĩ là anh sẽ vô cùng bình thường để có thể làm những chuyện xung quanh.
Hạ Minh Tu càng ngày càng lo lắng, thường này quá mức quái lạ nên mới khiến cho tâm người ta phải sợ hãi.
Cuối cùng Hạ Minh Tu đành phải mạo hiểm đem thương tâm khổ sở nói với Lạc Dư Thần: “Hay là chúng ta đến thăm Tiếu Hằng được không?”
Tôi cũng rất muốn nhìn bản thân một chút, tôi muốn biết Phương Tả ức đã mai táng mình ở chỗ nào.
Trong tưởng tượng của tôi thì phần mộ của mình chỉ là một khóm đất nhỏ, lẳng lặng đứng trước là một cây chữ thập màu trắng, trên có vòng hoa tưởng niệm của người đến thăm, cánh hoa màu đỏ thưa thớt bốn phía, tôi nghĩ đó là một nơi thật cô độc, như vậy mới thích hợp với tôi.
Nếu như cứ tuỳ tuỳ tiện tiện mà mua cho tôi miếng đất ở công cộng, tôi nhất định sẽ không tha cho Phương Tả Ức.
Lạc Dư Thần nghe Hạ Minh Tu nói như vậy lại cười: “Thăm cái gì mà thăm? Phương Tả Ức có nói cho em biết chỗ bệnh viện sao?”
Hạ Minh Tu cắn môi một cái, nơm nớp lo sợ nhỏ giọng nhắc anh: “Tiếu Hằng cậu ấy đã…”
Lạc Dư Thần không để cậu ta nói xong đã vội vàng ngăn lại, dùng giọng cường ngạch nói: “Cậu ấy ghi hận anh, chờ khi nào Tiếu Hằng hết giận thì sẽ trở về thôi. Anh biết mà.”
Hạ Minh Tu nhìn ánh mắt Lạc Dư Thần sắc bén như kiếm nên không dám mở miệng nữa.
Anh lừa gạt chính mình, xem như lừa gạt đó là chuyện đương nhiên, cũng giống như bắt mình phải tin nó. Lạc Dư Thần trốn tránh hiện thực, làm cho người ta phải không ngừng lo lắng.
Mà chuyện sau đó càng chứng minh lo lắng của tôi hơn nữa, anh cư nhiên còn mua về một đồng hồ kim cương đính đá quý, nói đó là quà sinh nhật cho tôi.
Sinh nhật tôi vào tháng tư, mà anh thì chưa từng mua quà cho tôi bao giờ. Nhưng mà đây không phải quan trọng nhất, quan trọng là, tôi đã chết rồi, anh cũng biết điều đó.
Hạ Minh Tu bị hành động của Lạc Dư Thần doạ sợ, cậu ta thấy anh cầm chiếc đồng hồ kim cương trên tay lặng lẽ cười mà không khỏi run rẩy.
Người đen mặt nhất chính là Tiểu Lộ, tuy rằng cậu vẫn như trước nhưng lần này không hề từ chối thỉnh cầu của Hạ Minh Tu nữa. Lần thứ hai Tiểu Lộ đứng trước mặt anh nói: “Ngày thứ hai khi Tiếu Hằng rời khỏi nhà anh thì đã cắt cổ tay tự sát.”
Lạc Dư Thần không hề giống như lần trước mà nhảy đựng lên, ngược lại chỉ nhìn chăm chăm Tiểu Lộ sau đó xoay xoay đồng hồ đeo tay, cuối cùng bất đắc dĩ nở nụ cười. Tiện đà anh đột nhiên khiến cho người ta muốn sởn gai óc kinh hãi, Lạc Dư Thần ngẩng đầu, vội vàng hỏi Tiểu Lộ: “Cậu nói lại đi, là lúc nào?”
Trong ánh mắt loé sáng tia mừng như điên, nhìn dáng vẻ đó đột nhiên tôi phát hiện mình đã làm sai một việc.
“Ngày thứ hai từ khi rời khỏi nhà anh, ngày 3 tháng 12.”
Toàn thân căng thẳng của Lạc Dư Thần đột nhiên được buông lỏng, anh phát ra tiếng cười cổ quái giống trút được gánh nặng, hung hăng hít thở, trên mặt trà ra vẻ an nhàn. Anh nhìn Tiểu Lộ, con ngươi màu đen như phát sáng: “Quả nhiên là các người gạt tôi.”
Thân thể Tiểu Lộ khẽ bất động, định xung đột với Lạc Dư Thần nhưng lại bị Hạ Minh Tu ngăn lại.
Chương 24
“Ngày 28 tháng 12 Tiếu Hằng còn ở nhà tôi một đêm, chăm sóc còn nấu cháo cho tôi nữa.” Lạc Dư Thần ngẩng đầu, có chút đắc ý, dường như dùng ánh mắt tình địch liếc nhìn Tiểu Lộ.
“Anh nói dối.” Lộ uý Tịch cũng nhìn anh chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi.
Sinh mệnh của anh trong một đêm thiên hôn địa ám kia, tôi đã được một lần cuối cùng đem anh ôm chặt lấy, tôi cảm kích ông trời có thể cho tôi vào khoảnh khắc cuối cùng cảm nhận được độ ấm, thật đáng buồn nó lại mang cho Lạc Dư Thần một hy vọng giả tạo, đó là một đêm không nên phát sinh.
Hiểu lầm này sẽ khiến Lạc Dư Thần phát điên, hoặc là những người bên cạnh anh.
Lạc Dư Thần nghe được thứ mà anh vẫn muốn nghe sau đó không quan tâm đến Tiểu Lộ. Anh ưu nhã đứng lên, nở nụ cười hoà ái trước mặt Tiểu Lộ sau đó chuẩn bị ra lệnh đuổi khách.
Trước khi tiễn khách anh dường như nhớ lại thứ gì đó, vẻ mặt dần dần ôn hoà lại. Anh mỉm cười nói với cậu: “Làm phiền cậu nói với Tiếu Hằng, tôi chờ cậu ấy. Tiếu Hằng đợi tôi mười năm thì tôi chờ cậu ấy cả đời. Cậu nói cho cậu ấy biết là tôi đang ở nhà chờ, khi nào cậu ấy cũng có thể về được.”
Tiểu Lộ nhìn lạc Dư Thần, trên mặt đột nhiên hiện lên loại vẻ mặt đau đớn, vừa muốn nói gì nhưng Hạ Minh Tu bởi phía sau níu lại, để Lạc Dư Thần cứ cười đi.
Mà chính linh hồn tôi cũng như sắp bị ôn nhu của Lạc Dư Thần xé nát.
Chờ tôi Lạc Dư Thần, anh chờ tôi làm gì?
Tại sao từ đầu tới cuối anh cứ ngốc như vậy. Đầu tiên là mười năm trước cũng không muốn yêu tôi, đến bây giờ lại nói chờ tôi cả đời.
Cả đời của anh còn dài, còn rất nhiều rất nhiều hạnh phúc, chờ tôi làm cái gì.
Anh ở nhà chờ tôi, khi nào tôi cũng có thể về được. Đã không về được rồi, tôi là một người quá ngu xuẩn, tôi đã làm một chuyện mà mãi mãi không thể nào vãn hồi được, tôi vĩnh viễn cũng không thể trở về được nữa.
Lầm vào lạc lối, lâu lắm, xa lắm. Đường trở về, nhìn không thấy.
Làm sao bây giờ, thật sự quá trễ rồi, quá trễ, quá trễ, tất cả đã không thể cứu vãn được nữa..
Buổi tối, Hạ Minh Tu nói với Lạc Dư Thần: “Em đã hẹn với bác sĩ tâm lý, vào chủ nhật.”
Lúc này tôi thật sự thức tỉnh cảm kích Hạ Minh Tu đã không cắt dứt quan hệ dây dưa này, cậu ta biết Lạc Dư Thần đã tới cực hạn nên mới trở nên nghiêm trọng.
“Không có chuyện gì thì sao phải gọi bác sĩ?” Lạc Dư Thần cười khổ, tiếp tục lay hoay với chiếc đồng hồ của mình.
“Anh không bình thường.” Hạ Minh Tu nói.
“Em mới không bình thường ấy.” Lạc Dư Thần cười, vẫn xa cách như cũ.
Hạ Minh Tu đi tới, đứng trước mặt anh, tỉnh táo mà nhìn.
Cậu ta không cao như Lạc Dư Thần, không khoẻ như Lạc Dư Thần, không có khí lực như Lạc Dư Thần, thế nhưng lại có thể khắc phục tất cả trở ngại trước mắt.
Cậu ta nói với Lạc Dư Thần: “Anh tỉnh lại đi, Tiếu Hằng đã chết rồi.”
May là Lạc Dư Thần không hề nổi giận, cũng không có chuyện gì phải hối hận khi trước.
Dáng vẻ của anh vẫn khiến cho người ta phải sợ hãi nhưng bây giờ không còn một chút khí tức lạnh lùng như thường ngày, anh cứ giống như một cậu học sinh cái gì cũng không hiểu tìm đến giáo viên hỏi vấn đề, gằn ra từng chữ: “Vì sao các người cứ lúc nào cũng muốn cậu ấy chết?”
“Lạc Dư Thần anh tỉnh lại đi.” Hạ Minh Tu kiên định nhìn anh, con ngươi đã tràn ngập nước mắt.
“Em đừng khóc.” Lạc Dư Thần nhìn cậu, có chút bất đắc dĩ cười: “Nhưng mà không phải thật đâu. Em đừng lo lắng, khi anh mất bình tĩnh, vào ngày đó Tiếu Hằng đã nấu cháo cho anh, em cũng ăn đó thôi…”
“Anh đừng tự huyễn như vậy có được không!!” Hạ Minh Tu rốt cuộc nắm chặt Lạc Dư Thần, nước mắt rơi như mưa: “Em không biết anh có mộng du hay không, ngay cả mình còn nhầm lẫn giữ hư ảo và thực tế, em sẽ nói cho anh nghe một lần, Tiếu Hằng cậu ấy đã chết, là tự sát, cậu ấy sẽ không quay về nữa, không bao giờ…không bao giờ ở cạnh anh nữa đâu ——-“
Hạ Minh Tu cuối cùng cũng gào khóc, cậu ta ôm lấy Lạc Dư Thần, còn Lạc Dư Thần thì bị xô té nhào xuống đất.
“Cậu ấy không chết.” Anh thì thào nói: “Rõ ràng cậu ấy đã tới chỗ anh, các người sao cứ không tin anh…”
“Đừng lừa gạt bản thân nữa, Lạc Dư Thần.” Hạ Minh Tu lắc anh, hung hăng nắm lấy bờ vai mà lắc: “Nếu như cậu ấy thật sự đã tới thì tại sao lúc em về không có một ai. Trừ anh ra thì còn ai nhìn thấy nữa? Vì sao cậu ấy không ở lại? vì sao không giúp anh gọi bác sĩ?”
“Cậu ấy….anh…”
“Nếu Tiếu Hằng thật sự tới thì vào bằng cách nào? Nếu cậu ấy còn chìa khoá khi trước của anh, nhưng anh đã đổi ổ khoá rồi mà!”
“Anh…anh nhất định là quên khoá cửa…còn có…” Lạc Dư Thần bị Hạ Minh Tu hỏi đến không cách nào trả lời, liền vội vàng như nắm được phao cứu mạng cuối cùng: “Rõ ràng cậu ấy đã giúp anh băng bó vết thương, em thấy không, còn có cháo…”
Bát cháo kia, chính là chứng cứ phạm tội quan trọng nhất mà tôi không nên lưu lại.
Hạ Minh Tu giận dữ phản bác: “Đó là tự anh làm! Lạc Dư thần, lừa gạt bản thân thì dễ chịu lắm sao? Anh nói em nghe đi!”
Lạc Dư Thần chỉ có thể lặp lại: “Không phải, thật sự Tiếu Hằng…”
Lạc Dư Thần dù có giải thích thế nào đi chăng nữa cũng vô ích. Bởi vì đó là chuyện vốn không thể xảy ra, chỉ có tôi, trên đời này chỉ có mình tôi mới có thể giải thích.
Tôi chỉ mong Lạc Dư Thần bị Hạ Minh Tu thuyết phục, cảm giác mình đúng là đang nằm mơ rồi. Phải chấp nhận chuyện tôi thật sự đã chết, cũng sẽ tốt cho khi anh bắt đầu một lần nữa cùng với Hạ Minh tu, không còn lừa dối bản thân cũng không khiến cho mọi người đau khổ.
“Tiếu Hằng căn bản không hề tới. Khi đó cậu ấy đã mất rồi, cậu ấy sẽ không trở về nữa, em xin anh đừng nằm mơ nữa!” Hạ Minh Tu ôm lấy Lạc Dư Thần, giống như muốn làm cho anh tỉnh lại. Cậu sẽ nguyện không tin tưởng vào chứng cứ của anh, sinh tử của một người không thể trở thành trọng tâm của một câu chuyện đùa, qua chứng thực của Tiểu Lộ và Phương Tả Ức, không có lý do gì có thể chống chế lại nữa.
Lạc Dư Thần cũng gấp: “Sẽ không đâu, nhất định là Tiếu Hằng, nhất định là cậu ấy! Mười năm…Tiếu Hằng chỉ biết khiến cho anh vui vẻ…” Anh dùng mọi biện pháp để giải thích, gấp đến độ nước mắt cũng chảy ra, không nhìn thấy đau thương của Hạ Minh Tu, anh chỉ biết mờ mịt cầm lấy tay cậu như cũ: “Cậu ấy rõ ràng đã rất tốt…vì sao ai cũng nói Tiếu Hằng chết rồi…”
Thê thảm như vậy, tôi cũng không còn cách nào nhìn tiếp nữa. Lạc Dư Thần bàng hoàng thống khổ, uỷ khuất và chua xót, tất cả như cứa lên người tôi, đau đớn không tả được.
Rõ ràng tôi đã ở cạnh anh, rõ ràng tôi trơ mắt nhìn anh đau đến thê thảm nhưng lại không thể an ủi một chút nào, thậm chí không thể đưa tay ra, thay anh lau đi nước mắt.