• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23: Kiếp Trước Giống Như Mộng

Lãnh Dạ không nói gì, Bạch Tuyết sao lại dịu dàng như thế, kiếp trước cô ấy thực hung hãn, quả thật hai người hoàn toàn không giống nhau, Diêm Vương có thể đã lầm hay không? Nếu là sai lầm, vậy, cô ấy đang ở nơi nào?

Trừ bỏ cô ấy, anh sẽ không thể yêu bất kì người khác nữa!

Nghĩ đến chuyện này, Lãnh Dạ rất phiền muội, anh vì người phụ nữ trước kia, mà lại một lần nữa đi vào thế giới con người, bởi vì người đó đã đi đầu thai làm người, hơn nữa rất nhanh sẽ qua năm này sang năm khác, nếu cô không phải là cô ấy, vậy cô ấy rốt cuộc đang ở đâu?

Lúc trước cô vì phản bội anh, cho nên đã trốn tránh anh, chẳng lẽ kiếp này cô còn không muốn gặp anh? Anh thề, cả đời này anh sẽ không để cho cô lại già đi, lại càng sẽ không để cho cô chết đi, cũng tuyệt đối không cho phép cô lại phản bội anh!

Với cô trước kia, anh đối với cô rất cưng chìều sủng nịch, cho nên anh quyết định không thể quá tốt với ai, bằng không đổi lấy lại là sự phản bội!

Bạch Tuyết nhìn thấy Lãnh Dạ vẫn trầm mặc, trong lòng bắt đầu khiếp đảm, chẳng lẽ ở trong mộng anh cũng không muốn buông tha cô?

“Hiện tại thân thể tôi không thoải mái, cũng không thể làm được chuyện kia?” Bạch Tuyết yếu ớt nói, cô cho rằng đây chỉ là trong mộng, có lẽ cô có thể nói không.

“Nếu tỉnh, thì về nhà đi!” Lãnh Dạ lạnh lùng nói.

“Về nhà? Nơi này? Nơi này là nhà của anh sao!” Bạch Tuyết bây giờ mới phát hiện nơi này không phải phòng nhỏ của mình, hoá ra không phải Lãnh Dạ đi vào trong mộng của cô, mà là cô đi vào trong nhà của Lãnh Dạ.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . .” Bạch Tuyết cuống quít xin lỗi, cô không nghĩ tới chính mình lại nằm ở trên giường của người ta, chẳng lẽ là trong lòng nhớ đến anh, cho nên mới nằm mơ đi đến nơi này, thật sự là dọa người!

Bạch Tuyết xấu hổ đứng lên, không dám liếc mắt nhìn Lãnh Dạ nữa, người đàn ông này lại hiểu lầm và nói cô đi quyến rũ người khác!

Khó trách anh trước kia luôn nói cô đi quyến rũ anh!

Chẳng lẽ trước kia cô là ở trong mộng quyến rũ anh? Bởi vì cô căn bản không biết anh nha, như thế nào lại quyến rũ? Trừ phi là nằm mộng quyến rũ! Rốt cục không biết vì sao anh vẫn hay nói như vậy với cô, thì ra là thế.

Bạch Tuyết mở cửa rời đi, xuống dưới lầu, hết thảy cảm giác chân thật lại, cô hẳn là vì lúc trước phát sốt, mới có thể khiến cho cô bây giờ mới ý thức hoảng hốt.

Lãnh Dạ không có ngăn cản Bạch Tuyết rời đi, mặc dù cô hẳn là người anh yêu kiếp trước, nhưng, anh nhìn không thấy trên người Bạch Tuyết có bóng dáng trước kia, cho nên anh đối với Bạch Tuyết tàn nhẫn, anh hận Bạch Tuyết không giống cô như trước!

Bạch Tuyết rời khỏi biệt thự, nhìn đường để về nhà, cô chẳng lẽ tự đi tới, vì sao không có chút ấn tượng nào?

Như vậy thì phải cần đi rất xa mới có thể về nhà!

Đêm thực tối, thấy bất lực cô muốn khóc!

Cô thực đói cái gì cũng chưa có ăn, giờ cũng đã khuya, ăn mặc thì phong phanh, thân mình bắt đầu phát run, mù mờ quan sát trời tối ban đêm, đèn xe trên đường chợt lóe lướt qua người cô, chiếu lên dáng người đơn bac, hai tay cô ôm thật chặt thân thể, hi vọng như vậy có thể ấm áp một chút.

Lúc này, đột nhiên có một chiếc xe dừng lại ở trước mặt Bạch Tuyết .

“Cô em, một đêm bao nhiêu tiền vậy?” Người đàn ông trong xe vươn đầu ra hỏi.

Bạch Tuyết nghĩ đến hẳn là anh ta nói chuyện cùng người khác, liền quay đầu nhìn xem, đằng sau không có ai, bốn phía cũng không có ai, chẳng lẽ người đàn ông này nghĩ cô là cái loại phụ nữ đó?

Thấy thật ủy khuất nước mắt liền rơi xuống, nhưng trong lòng càng thêm sợ hãi, không khỏi bước đi nhanh hơn.

Người đàn ông nghĩ đến Bạch Tuyết không có nghe thấy.

“Cô em, một đêm bao nhiêu tiền?” Anh ta hô to hơn .

“Tránh ra. . . . . .” Bạch Tuyết vốn lạnh lẽo, hiện tại lại đụng tới loại chuyện này, cả người đã run rẩy thành một chỗ.

“Cô em, bao nhiêu tiền mới bán?” Người đàn ông đã bước xuống xe, đi tới chỗ Bạch Tuyết, Bạch Tuyết bị dọa sợ không biết làm sao chạy trốn, liền ngây ngốc nhìn anh ta đi tới.

Ánh mắt người đàn ông xâm phạm nhìn cô, làm cho khuôn mặt Bạch Tuyết càng trở nên trắng bệch thêm, trên mặt người đàn ông đã nhiễm dục vọng, làm cho cô nháy mắt nổi lên một tầng da gà, ghê tởm đến buồn nôn, cô liều mạng lắc đầu, hi vọng anh ta không cần lại gần đây.

Làm cho người đàn ông nghi hoặc, cô em xinh đẹp này thật kỳ cục, hơn nữa nhìn lại vô cùng non nớt, làm sao có thể đứng ở ven đường đón khách chứ,.

Trước mắt trông cô thật non nớt, làm hai mắt anh ta sáng lên.

Chương 24: Gặp Phải Nguy Hiểm

Không cần lại gần đây. . . . . .” Bạch Tuyết lấy ra dũng khí cuối cùng hô to, hy vọng có thể ngăn cản người đàn ông này tới gần cô.

“Cô em kia, lần đầu tiên bán sao?”

Anh ta đến gần Bạch Tuyết, một tay bắt được cổ tay Bạch Tuyết, muốn kéo cô vào trong xe, Bạch Tuyết bị nắm chặt liều mạng dãy dụa trốn phía sau, nhưng, cô rất yếu ớt không phải là đối thủ của người đàn ông này, bị anh ta bắt đi lên phía trước, cổ tay bị anh ta nắm chặt, mặc dù đang rất là sợ hãi, nhưng, cô còn có một chút lý trí cuối cùng, chính là không thể lên xe của anh ta, bằng không sẽ không còn có cơ hội chạy thoát!

Bạch Tuyết hoảng sợ vô cùng , cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm cổ tay cô, cô liền đem toàn bộ khí lực đều tập trung ở ngoài miệng, hận không thể đem da thịt của người đàn ông kia cắn xuống.

“Con mẹ mày —— dám cắn ông mày ——” người đàn ông mắng to, đồng thời Bạch Tuyết cũng cảm giác được trong miệng có vị mặn, chảy máu, người đàn ông buông cánh tay đang cầm tay của Bạch Tuyết ra, Bạch Tuyết thừa cơ hội liền chạy trốn, cô cũng không dám quay đầu lại liền chạy tới khu phố đông người. . . . . .

Ngươi đàn ông kia cũng không có đuổi theo, nhìn Bạch Tuyết chạy trốn liền lên xe, nghênh ngang rời đi.

Đi vào phố đông người, Bạch Tuyết không còn có sức lực chạy nữa, ngừng lại cước bộ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thực tối, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có những giọt nước mưa đang rơi ở trên mặt Bạch Tuyết, vốn nước mắt rơi đầy mặt, Bạch Tuyết khóc càng đau lòng hơn.

Ông trời ơ vì sao không thể thương xót cho sự đáng thương của cô? Vì sao muốn cùng nhau khóc chứ?

Bởi vì trời đang mưa, nên bên ngoài vắng vẻ không có người đi đường, Bạch Tuyết nhìn lại đằng trước, còn phải đi rất xa rất xa mới có thể về đến nhà! Căn nhà kia làm cho lòng người lạnh lẽo! Cô lại không thể không trở về, bởi vì cô không còn nơi nào khác có thể đi!

Do dự trong chốc lát, cô liền đi về phía vừa nãy hiện tại đã hết sức, còn không nghĩ muốn về nhà! Cũng phải thôi bởi khi ở bên ngoài thì cô có thể tự do trút hết nỗi lòng mình, về đến nhà cô chỉ có thể biểu hiện sự ngoan ngoãn, bằng không mẹ kế sẽ lại không vui!

Cô hiện tại muốn tìm một nơi nào đó để khóc thỏa thích, bởi vì từ trước đến nay để trút hết nỗi buồn cô đều khóc cho qua đi.

Đi đến một chỗ có thể trú mưa, ngồi ở trên một cái ghế đá, mưa càng rơi xuống càng lớn, một chiếc xe ô tô chạy ngay bên cạnh, những giọt nước ven đường bắn tung tóe lên người Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết không tránh né, nhìn bề ngoài chật vật đã không phải là lần đầu tiên, cô không cần gì hơn nữa! Dù sao cha mẹ đều không thương! Không ai để ý đến sự sống chết của cô cả!

Đầu hiện tai thật choáng váng vô cùng, vì thế liền nằm trên ghế đá, nhìn chăm chú ở trước mặt, giống như có người nào đó đang chạy tới chỗ cô, là ai? Chẳng lẽ lại là người muốn cô làm gái , cô bây giờ đã không còn khí lực để chạy nữa rồi. . . . . .

Chậm rãi nhắm mắt lại. . . . . .

Hoá ra người chạy tới bên này là Lãnh Dạ, anh dọc theo dấu vết của Bạch Tuyết đi tới đây, Bạch Tuyết sau khi rời khỏi nhà của anh về, trong lòng anh thực bồn chồn, nhìn thấy bên ngoài trời tối đen, vẫn là lo lắng cho cô, vì thế liền lái xe đi tìm, chuẩn bị tự mình đưa cô về nhà, ai ngờ nhìn thấy Bạch Tuyết gặp mưa nằm trên ghế, nhưng mà xe của anh ở bên kia hàng rào không thể tới gần, cho nên anh liền bỏ lại xe chạy tới chỗ Bạch Tuyết.

Ôm lấy dáng người nho nhỏ, đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, anh đang làm gì vậy chứ? Cô hiện rất yếu ớt, anh làm sao có thể lại để cho cô rời đi? Chính mình thật sự quá khinh suât!

Bước nhanh đi tới xe.

Ôm Bạch Tuyết vào trong xe, đóng kỹ cửa xe lại, mở ra máy sưởi ấm, nhìn cả người Bạch Tuyết ướt đẫm, trên quần áo còn dính rất nhiều bùn, hình như là bị xe bắn tung tóe lên, ngu dốt, vì sao gặp mưa lại ngồi ở ven đường chứ?

Nhanh chóng cởi quần áo Bạch Tuyết ra, quần áo đã thực bẩn, hơn nữa ướt cả, không thể mặc lại, bằng không sẽ lại bị cảm, cầm lấy cái thảm bên cạnh quấn chặt Bạch Tuyết, rồi ngồi vào phía trước khởi động xe, chạy về biệt thự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK