• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23: Cố tình làm khó dễ

Diệu Tinh cố gắng cách xa Triệu Chí Viễn một chút, ngửi thấy mùi trên người ông ta, Diệu Tinh đã cảm thấy từng cơn buồn nôn kéo tới. Triệu Chí Viễn không phải là không cảm thấy Diệu Tinh đang chán ghét, nhưng nếu có cơ hội, ông làm sao có thể buông tha dễ dàng.

Hạ Cẩm Trình gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Chí Viễn, nhìn bộ mặt không kiềm nổi của ông ta anh chỉ hận không thể đánh một đấm.

“Làm gì vậy!” Đột nhiên Diệu Tinh hét một tiếng, đứng lên. Tiếng hét của cô làm Triệu Chí Viễn không biết để mặt mũi vào đâu, mới vừa chạm vào bàn tay nhỏ bé của cô, cô đã tránh ra.

“Tổng giám đốc Tiêu, anh đây là có ý gì!” Triệu Chí Viễn quở trách.

“Diệu Tinh, làm sao có thể không hiểu chuyện như vậy.” Tiêu Lăng Phong ngước mắt nhìn gương mắt nhỏ nhắn của Diệu Tinh đang đỏ bừng vì tức giận, “Uống với Tổng giám đốc Triệu một ly, vì cái tội thất lễ.” Anh thản nhiên nói.

“Tôi không muốn!” Diệu Tinh cự tuyệt. “Tiêu Lăng Phong, anh hèn hạ đến mức phải dựa vào phụ nữ để làm ăn sao!”

“Thư ký Trình, cô có ý gì!” Triệu Chí Viễn vỗ bàn, mặc dù đây là quy tắc ngầm của bọn họ, nhưng bị nói trắng ra như thế, ông ta vẫn cảm thấy mất mặt, dù sao tuổi mình cũng không nhỏ, thậm chí con ông ta còn lớn hơn Diệu Tinh hai tuổi.

“Diệu Tinh, nói xin lỗi.” Tiêu Lăng Phong lạnh mặt. “Đừng có thách thức tôi!” Tiêu Lăng Phong nói xong, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Diệu Tinh.

Diệu Tinh cười khổ một tiếng, đúng rồi! Cha còn phải dựa vào anh ta để duy trì mạng sống, từ từ nắm lại nắm đấm, Diệu Tinh hít sâu một hơi. “Tổng giám đốc Triệu!” Diệu Tinh quay mặt sang. “Diệu Tinh còn nhỏ, không hiểu chuyện, làm ông bực mình, xin ông đừng chấp nhặt với tôi, ly rượu này, coi như tôi thỉnh tội với ông!” Diệu Tinh nói xong đưa tay lấy ly rượu.

“Khoan đã.” Đột nhiên Triệu Chí Viễn đưa tay ngăn Diệu Tinh lại.

“…” Diệu Tinh hơi khó hiểu.

“Nếu đã nói xin lỗi thì phải có thành ý.” Triệu Chí Viễn nói xong, cầm chai rượu trắng bên cạnh rót đầy một ly lớn. “Uống đi, tôi sẽ không so đo, cũng tin… Tổng giám đốc Tiêu của các người cũng không có dị nghị gì!” Triệu Chí Viễn nói xong, nhìn về phía Tiêu Lăng Phong, phản ứng của Diệu Tinh đã làm ông ta mất hết mặt mũi. Trong lòng ông nghĩ, coi như hôm nay là vì mặt mũi, cũng phải có được cô ta.

Diệu Tinh cau nhẹ mày. Cho tới bây giờ cô chưa từng uống một ngụm rượu nào. Ly rượu lớn như vậy… Cô khổ sở nhìn Tiêu Lăng Phong, nhưng Tiêu Lăng Phong căn bản không có nhìn cô, coi như chuyện vừa nhìn thấy không liên quan đến mình.

“Trình tiểu thư, mặc dù chúng ta là người quen cũ, nhưng cô cũng quá đáng lắm rồi! Nếu cô nhất định không xin lỗi, vậy tôi đã có biện pháp khác, đến lúc đó, ngay cả Tổng giám đốc Tiêu cũng không giúp được cô.”

Hơi thở Diệu Tinh dần dần trở nên gấp gáp. Nơi này, làm sao có thể có người giúp cô đây? Diệu Tinh cảm thấy hơi buồn cười. Tiêu Lăng Phong hận cô thấu xương, Hạ Cẩm Trình, cũng chỉ gặp một lần. Hôm nay không uống rượu, bọn họ sẽ không từ bỏ ý định, nhưng cho dù có uống, thì cô cũng khó bảo toàn chính mình, lúc bắt đầu, ngay cả phản kháng cô cũng đều không làm được…

“Diệu Tinh, cô thật sự không nể mặt tôi!” Triệu Chí Viễn mượn cơ hội bước tới kéo Diệu Tinh. Lực nắm của ông ta rất lớn, Diệu Tinh không thể nào thoát được. “Tôi đã cho cô cơ hội rồi.” Ông ta nói xong, cánh tay trượt từ hông Diệu Tinh xuống đến mông cô.

“Chát” Diệu Tinh nâng tay lên giáng xuống một cái tát thật mạnh. Trong nháy mắt, Triệu Chí Viễn sửng sốt, ngay cả Tiêu Lăng Phong cũng kinh sợ đứng bật dậy.

Diệu Tinh thở phì phò nhìn chằm chằm Triệu Chí Viễn, hô hấp kịch liệt làm ngực phập phồng, bên trong cổ áo lễ phục hình chữ V, trước ngực lộ ra chút cảnh xuân. Càng làm cho Triệu Chí Viễn không kiềm chế được. Trình Diệu Tinh, hôm nay tôi phải giáo huấn cô…

======

Chương 24: Khoanh tay đứng nhìn

Tiêu Lăng Phong đứng lên cũng không nói tiếng nào, mặc dù vẫn không muốn thừa nhận, nhưng mà sự thật là Diệu Tinh rất đẹp. Làn da trắng sáng vừa phải, xương quai xanh xinh đẹp, tuy dáng người không phải đẹp nhất anh từng thấy, nhưng cả người phối hợp với nhau lại tạo thành cơ thể hoàn mỹ nhất.

“Tổng giám đốc Tiêu, hợp đồng này anh có muốn bàn bạc hay không?” Ánh mắt Triệu Chí Viễn nhìn về phía Tiêu Lăng Phong, ông biết Tiêu Lăng Phong cũng chưa thể hiện rõ ý tứ, chỉ cần một câu nói của anh ta, ông có thể đường hoàng mang Diệu Tinh đi. “Các người có ý gì!”

“Tổng giám đốc Triệu, thật sự xin lỗi, là tôi quản giáo không chặt chẽ, Diệu Tinh, uống rượu đi.”

“Tiêu Lăng Phong, làm sao anh không trực tiếp trói tôi lại đưa cho ông ta đi!” Diệu Tinh căm hận nhìn Tiêu Lăng Phong. Đôi mắt cô đã ngấn nước, lại bướng bỉnh không muốn nó rơi xuống.

“Diệu Tinh, cô nhất định phải uống…, tôi cũng không giúp được cô.”

“Muốn tôi nói xin lỗi, anh nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!” Diệu Tinh hét lên. Bởi vì dùng quá nhiều sức, nên giọng nói có hơi khàn khàn.

Chân mày Hạ Cẩm Trình nhíu chặt. Ngón tay gõ trên mặt bàn, bầu không khí giương cung bạt kiếm này thật nặng nề.

“Tổng giám đốc Tiêu, nếu cô ta đã không chịu xin lỗi, thế thì tôi sẽ dùng phương pháp của mình để giải quyết!”

Tiêu Lăng Phong dừng lại một chút, lộ ra nụ cười khẽ. “Ông cứ tự nhiên.”

“Tiêu Lăng Phong, anh là tên khốn kiếp!” Diệu Tinh gào thét.

“Vậy thì tôi sẽ không khách khí, Tổng giám đốc Tiêu, chuyện hợp tác, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục!” Ông ta nói xong, cưỡng ép kéo Diệu Tinh ra ngoài.

“Ông buông tôi ra!” Diệu Tinh thét lên, “Tiêu Lăng Phong, anh không phải là người!”

Bỗng nhiên, tim Tiêu Lăng Phong bị lỡ một nhịp. Tuyệt vọng gào thét như thế, rất giống cái đêm ba năm trước…

“Diệu Tinh, tốt nhất cô ngoan ngoãn chút đi, nếu không, cô sẽ hối hận!” Triệu Chí Viễn cảnh cáo, ánh mắt thì đang lưu luyến trước mặt Diệu Tinh. Cảm giác trơn mịn trong lòng bàn tay làm ông ta khoái chí, nếu như không phải nơi này là nhà hàng, ông chỉ ước sao có thể chiếm giữ cô gái mỹ lệ này ngay lập tức.

“Buông tôi ra, các người là bọn khốn kiếp!” Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên, Triệu Chí Viễn bịt chặt miệng cô. “Tôi đã cho cô cơ hội, là tự cô không biết quý trọng.” Ông ta nói xong, không quan tâm những người đang đi qua đi lại, ông ta kéo Diệu Tinh ra ngoài.

Tiêu Lăng Phong đứng đó, nhìn Diệu Tinh từ từ khuất khỏi tầm mắt, nhưng mà tiếng la mắng của cô vẫn vang vọng bên tai anh, các ngón tay anh từ từ cuộn chặt lại. “Thì ra Tiêu thiếu gia cao cao tại thượng cũng sử dụng phương pháp xấu xa như thế này để làm thủ đoạn kinh doanh nha! Hôm nay tôi thực sự được mở mang kiến thức rồi!” Hạ Cẩm Trình nói xong thong thả đứng dậy. “Thật là tò mò, nếu Nhã Đình biết, sẽ như thế nào…”

“Hạ Cẩm Trình, chuyện của tôi và Nhã Đình không cần anh quan tâm!”

“Tôi cũng không muốn xem vào.” Hạ Cẩm Trình nhún vai. “Chỉ là… Nếu như có một ngày, Nhã Đình bị ức hiếp như thế, anh sẽ có cảm giác gì?” Hạ Cẩm Trình thoải mái nói.

“…”

“Thế nào, đau đến mức không muốn sống sao!” Hạ Cẩm Trình nói. “Vậy anh có nghĩ tới, khi cô ấy bị người khác ức hiếp, cũng sẽ có người đau lòng như thế. Người đã chết, có lẽ… Cũng có cảm giác.” Hạ Cẩm Trình nói xong, xoải bước đi khỏi nhà hàng.

Tiêu Lăng Phong gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Cẩm Trình, mỗi một câu nói của anh ta, rõ ràng đều rất bình thường, nhưng… Tại sao khi nghe thấy, lòng anh lại thấy khó chịu. Anh chậm rãi nắm chặt khăn trải bàn, kéo mạnh một cái.

Xoảng xoảng! Một tràng tiếng vang lanh lảnh, đồ đạc trên bàn ầm ầm rớt xuống.

Một làn gió đêm khẽ thổi làm người ta thấy nóng bức thiếu kiên nhẫn, Diệu Tinh bị kéo ra ngoài, nhét vào một chiếc xe bên đường.

“Triệu Chí Viễn, ông buông tôi ra!” Diệu Tinh gào thét. “Ông mà dám đụng vào tôi, tôi nhất định làm cho ông phải hối hận!”

“Diệu Tinh, tôi không đụng vào cô mới là hối hận!” Triệu Chỉ Viễn cười châm biếm. “Yên tâm, chú sẽ yêu con thật tốt.” Ông đóng mạnh cửa xe.

Roẹt!!!! Quần áo Diệu Tinh đã bị xé rách…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK