• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phần hông được Úc Hoàn chạm vào nóng như lửa đốt, Nguyễn Thu Bình gần như phát hoảng, giơ tay muốn đẩy hắn ra. Nhưng vừa mới giơ được một nửa, anh lỡ hất đổ gậy ba-toong và sượt tay qua bên đùi phải không mấy lành lặn của hắn.

Tay Nguyễn Thu Bình run lên, làm thế nào cũng không có cách đẩy Úc Hoàn ra. Anh sợ Úc Hoàn chạm vào anh càng lâu thì hắn sẽ bị lây càng nhiều vận xui, ngay lập tức thấy sốt ruột như đang ngồi trên đống lửa. Nguyễn Thu Bình ngẩng đầu nhìn Úc Hoàn, cuống đến mức sắp phát khóc cả lên: "... Em buông anh ra!"

"Không buông." - Thậm chí Úc Hoàn còn siết chặt hai tay mình hơn.

Nước mắt của Nguyễn Thu Bình sắp trào ra đến nơi, anh nắm chặt tay, cắn răng hung dữ nói: "Nếu em... nếu em không buông anh ra, sang năm anh không tới đây nữa!"

Úc Hoàn im lặng một lúc, sau đó buông lỏng cánh tay mình ra.


Nguyễn Thu Bình thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vội vàng nhấc chân đi sang chỗ khác cách Úc Hoàn ba, bốn mét.

Sợ chưa, bị dọa rồi đúng không, không dám liều lĩnh làm xằng táy máy tay chân với anh nữa đúng không!

Nguyễn Thu Bình nhìn Úc Hoàn cúi thấp đầu, lại bắt đầu nghĩ có phải lời mình nói ra có hơi quá đáng rồi hay không.

Nhưng ngay giây tiếp theo, anh đã nghe thấy Úc Hoàn cười và nói: "Ý Nguyễn Nguyễn là, sang năm Nguyễn Nguyễn cũng tới, năm sau nữa cũng tới, sau này hằng năm anh cũng sẽ tới phải không?"

Nguyễn Thu Bình sững người. Ý anh không phải như này...

Úc Hoàn ngẩng đầu nhìn anh, môi cong nhẹ, ánh mắt sáng ngời và dịu dàng như vô số tia sáng đang bừng lên. Nhìn đôi mắt ấy, Nguyễn Thu Bình không thể nói chữ "Không" ra khỏi miệng.

"Nguyễn Nguyễn nói lời giữ lấy lời, có được không?" - Giọng nói của Úc Hoàn vừa êm ái vừa trầm thấp, giống như đang đầu độc lòng người.


Nguyễn Thu Bình ma xui quỷ khiến gật đầu.

Úc Hoàn cười lên một tiếng, ngay sau đó đi tới gần Nguyễn Thu Bình.

Nguyễn Thu Bình vội vàng lùi về sau mấy bước: "Anh, anh nói rồi! Nếu em lại chạm vào anh thì sau này anh không tới nữa đâu, cho nên, cho nên em phải cách xa anh một chút!"

"Thế em phải cách Nguyễn Nguyễn bao xa?"

"Năm mét!"

"Xa quá."

"Bốn mét!"

"Nguyễn Nguyễn, em đi bộ khá chậm, nếu bọn mình cách xa nhau quá thì sẽ bị dòng người tách ra."

"... Thế ba mét! Không thể gần hơn nữa."

Úc Hoàn nhẹ nhàng gật đầu, coi như là đồng ý.

Nguyễn Thu Bình thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh lại mơ hồ cảm thấy hình như anh đã bỏ quên một điều quan trọng gì đó. Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn coi như không có gì hết, cứ thế bỏ qua chuyện này.

Anh ngẩng đầu nhìn kính của Úc Hoàn, có chút tò mò hỏi: "Sao em phải đeo kính? Mắt cận rồi hả?"


Úc Hoàn hơi cau mày: "Nguyễn Nguyễn nói gì thế? Em nghe không rõ cho lắm."

Nguyễn Thu Bình có hơi kinh ngạc, anh lớn tiếng hỏi: "Tai em cũng nghễnh ngãng rồi à?!"

Úc Hoàn nói: "Bây giờ có thể nghe rõ, vừa nãy có lẽ là do Nguyễn Nguyễn nói bé quá."

Nguyễn Thu Bình lầu bầu: "Nhưng đấy là âm lượng bình thường của anh."

"Nguyễn Nguyễn nói gì thế?"

Nguyễn Thu Bình hít sâu một hơi, lại nói to: "Anh nói, đấy là âm lượng bình thường khi anh nói chuyện, tại sao em không nghe thấy vậy?!"

Úc Hoàn nhìn khoảng cách giữa hai người: "Chắc tại vì bọn mình cách xa nhau quá."

"Nhưng bọn mình..."

"Nguyễn Nguyễn, em không nghe rõ."

"Nhưng mà! Bọn mình cách nhau có ba mét! Người bình thường đứng cách nhau từng đấy vẫn nghe thấy được!"

"Vậy chắc do em lớn tuổi rồi, thính lực không còn nhạy nữa."

Nguyễn Thu Bình lo lắng nhìn Úc Hoàn: "Sao chỗ nào của em cũng có vấn đề thế."
Úc Hoàn mở to mắt nhìn anh, dáng vẻ mù tịt không hiểu chuyện gì: "Không nghe rõ... Nguyễn Nguyễn bảo em làm sao cơ?"

Nguyễn Thu Bình:: "......"

Thực sự Nguyễn Thu Bình không có cách nào, không thể làm gì khác ngoài việc bước lên trước hai bước. Anh hỏi: "Bây giờ nghe rõ rồi hả."

Úc Hoàn gật đầu. Nguyễn Thu Bình cúi đầu nhìn khoảng cách giữa hai người, sau đó nói: "Thế từ giờ cứ như này đi, sau này bọn mình cứ cách nhau... ừm... hai mét."

"Được ạ." - Úc Hoàn nhàn nhạt cười một tiếng.

"Mắt em bị làm sao?" - Nguyễn Thu Bình lại hỏi.

Úc Hoàn giơ tay tháo kính xuống: "Chỉ là cận nhẹ thôi, lúc em vừa chạy tới đây thì đang ngồi trên xe xem tí đồ, quên tháo ra."

"Xem đồ gì? Tài liệu công việc à?" - Nguyễn Thu Bình hơi tò mò.

"Camera theo dõi khách sạn." - Úc Hoàn chỉ tay lên máy camera trên trần nhà.
Nguyễn Thu Bình: "......"

Nguyễn Thu Bình yên lặng ngẩng đầu nhìn máy camera, lúc này anh mới phát hiện ra nó đang hướng vào ngay cái góc mà anh đang đứng.

Nguyễn Thu Bình: ... Chả trách lại tìm nhanh như thế.

Từ từ... Nguyễn Thu Bình chợt phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

Lúc Cảnh Dương đưa túi càn khôn cho anh chỉ có thể che mắt người khác, chứ không thể che được camera trên trần! Người đứng nhìn ở máy quan sát, há chẳng phải sẽ nhìn thấy Cảnh Dương lén lút đưa túi càn khôn cho không khí?!

Nếu như Úc Hoàn luôn quan sát máy theo dõi thì chắc chắn sẽ phát hiện ra điều bất thường... Nguyễn Thu Bình vừa mới định mở miệng hòi Úc Hoàn lúc xem băng ghi hình có thấy chuyện kỳ quái nào không thì lại nghĩ đến một vấn đề đáng sợ hơn...

Dáng vẻ của anh! Chưa được hóa trang tí gì! Giống y chang lần đầu tiên anh gặp Úc Hoàn!!
27 năm trước, dáng vẻ của anh là một thanh niên 20 tuổi. 27 năm sau, anh vẫn như thế!!

Nhưng lần này gặp lại Úc Hoàn, thằng bé từ đầu đến cuối vẫn không nghi ngờ dung mạo của anh!!

Tóc gáy Nguyễn Thu Bình dựng hết cả lên, cùng lúc đó, anh mới rốt cuộc nhớ lại anh đã quên mất chuyện gì. Lúc anh chui ra từ gầm bàn, anh nói với Úc Hoàn: Em biết anh là ai không? Em có biết chạm vào anh thì em sẽ xui xẻo không...

Úc Hoàn trả lời: Nếu em biết thì sao?

Trong đầu anh lúc đấy toàn là Úc Hoàn chạm vào anh thì sẽ thế nào, nhỡ gặp xui xẻo thì sao, thế mà lại không chú ý đến những lời này! Có một số việc Nguyễn Thu Bình không để ý, bây giờ nghĩ lại, anh lập tức thấy chỗ nào cũng có sơ hở, da gà da vịt nổi khắp người.

Nguyễn Thu Bình cứng đờ nhìn Úc Hoàn, khó khăn mở miệng: "Úc... Úc Hoàn, em vừa bảo em biết thân phận của anh... Là thật à? Thế em... em nghĩ thân phận của anh là gì?"
Úc Hoàn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Nguyễn Thu Bình. Không có kính che lại, ánh mắt của hắn càng lộ ra vẻ tối tăm và âm u.

Hắn chậm rãi nói: "Nếu em nói, Nguyễn Nguyễn có chạy không?"

"Không, không chạy, anh chạy cái gì chứ? Em... em nói xem nào."

Úc Hoàn im lặng một lúc, sau đó nói: "Nguyễn Nguyễn là thần tiên trên trời, hơn nữa còn là một vị tiên có vận khí không tốt, sẽ mang đến cho người khác xui xẻo. Đối với em mà nói, Nguyễn Nguyễn mỗi năm xuất hiện một lần, nhưng đối với Nguyễn Nguyễn mà nói, Nguyễn Nguyễn ngày nào cũng phải xuống gặp em."

Hai chân Nguyễn Thu Bình mềm nhũn vì sợ hãi.

Úc Hoàn không chỉ biết thân phận của anh, mà còn biết kĩ đến như vậy!

Nguyễn Thu Bình lắp bắp: "Em... Em biết từ bao giờ?"

"Ban đầu em cảm thấy thân phận của anh không tầm thường. Nguyễn Nguyễn, mỗi năm anh đến tìm em, mặc kệ em ở chỗ nào thì anh cũng có thể xuất hiện bên cạnh em một cách chính xác chưa bao giờ nhầm lẫn. Hơn nữa rất kỳ lạ ở một chỗ, mỗi lần anh chỉ xuất hiện được 30 tiếng, không thể hơn được một giây."
"Nhưng lần đầu tiên em chắc chắn về thân phận của Nguyễn Nguyễn là vào ngày bọn mình bị bắt cóc. Mặc dù em nhắm hai mắt lại, nhưng có thể nghe thấy tên bắt cóc kia gào lên, hình như anh đã biến mất không còn tăm hơi trước mặt hắn ta. Hơn nữa lúc ông nội xem lại máy theo dõi, em cũng nhìn thấy rõ anh tàng hình trong video."

"Nguyễn Nguyễn, có lẽ chính anh cũng không phát hiện ra, nhưng đúng là anh hay lỡ miệng. Ví dụ như chuyện xảy ra từ năm ngoái, anh lại nói là ngày hôm qua, mặc dù sẽ có lúc anh kịp sửa lại, nhưng vẫn khiến em nghi ngờ. Hơn nữa vận khí anh không tốt, hay bị ngã, sẽ bị thương trên người. Anh không thèm để ý những vết thương nhẹ trên người đó, vì vậy nên em thường xuyên thấy vết bầm trên người anh những hai, ba năm."

Nguyễn Thu Bình càng nghe càng hãi: "... Em... Em... Nếu bảy tuổi em đã biết thân phận của anh rồi thì tại sao tới giờ cũng chưa nhắc đến?"
Úc Hoàn cúi đầu, nói nhỏ: "Nguyễn Nguyễn biết câu chuyện về cô nương Ốc Đồng không?"

"Biết."

Không chỉ biết, trăm năm trước anh còn gặp người thật ở bờ biển phía Đông kia kìa.

"Sau khi bị chàng đánh cá phát hiện ra thân phận, cô nương Ốc Đồng đã rời đi. Em sợ anh cũng rời đi." - Úc Hoàn ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu Bình và nói - "... Nhưng trước khi em nói chuyện này ra, Nguyễn Nguyễn đã hứa với em sẽ không chạy trốn nữa."

"... Anh không chạy trốn." - Nguyễn Thu Bình nói nhỏ - "Thân phận của anh, thật ra thì... thật ra thì cũng không có gì, em không nói cho người khác là được."

Úc Hoàn: "Nguyễn Nguyễn hứa với em đi."

"Anh hứa. Nửa đời sau của em, năm nào anh cũng sẽ xuống gặp em."

"Vâng."

Úc Hoàn cười một tiếng rồi lại hỏi: "Nguyễn Nguyễn muốn đi chơi đâu không. Trải qua hơn mười năm, trần gian có thêm nhiều chỗ vui chơi lắm."
Nguyễn Thu Bình nói: "Đi ăn mấy món ngon đi. Mặc dù đồ ăn ở bữa tiệc này cũng ngon, nhưng anh muốn ăn nhiều thịt cơ."

"Vậy bọn mình đi ăn."

Nguyễn Thu Bình vừa bước được hai bước thì nhớ đến hai người bạn cùng nhóm đang ăn ở tầng mười bảy của khách sạn. Anh dừng lại một chút: "Đồ ăn trên tầng 17 chỗ Thần Hải và Cảnh Dương có ngon không?"

"Cũng được, Nguyễn Nguyễn muốn lên ăn không?"

"Không, anh muốn đi ăn đồ ngon hơn." - Nguyễn Thu Bình ngừng một chút, nhỏ mọn nói - "Với cả không dẫn bọn họ đi ăn!"

Cái tên Thần Hải bị kiểu gì không biết! Lúc trên trời suốt ngày châm học anh, nói anh đút tiền, nói anh không cùng làm bài tập nhóm, nói như kiểu bọn họ khổ cực lắm ý. Kết quả anh xuống nhìn một cái mới biết, hóa ra cậu ta toàn ngồi ăn rồi lại ăn... Mấy thứ trong bản ghi chép toàn lên trên mạng tra, chuyện thị lực của Úc Hoàn không tốt cũng không ghi, thính lực Úc Hoàn không tốt cũng không ghi... Không nghiêm túc tí nào!
Anh nhất định phải ăn đồ ngon hơn, cho Thần Hải tức chết!

Còn Cảnh Dương... Ừm, vốn dĩ Cảnh Dương không cuồng nhiệt với đồ ăn quá mức, cũng không có vấn đề gì.

Úc Hoàn cười một tiếng rồi nói: "Được."

......

Nguyễn Thu Bình đi trước, Úc Hoàn đi sau theo anh với khoảng cách hai mét. Chỗ này vừa đổ mưa, bầu trời có màu xanh dương trong vắt. Dưới đất còn đọng nước mưa, đi hai, ba bước sẽ thấy một vũng nước nho nhỏ.

Nguyễn Thu Bình giẫm nửa bàn chân vào vũng nước, những đợt sóng nho nhỏ xuất hiện. Anh quay đầu nhìn Úc Hoàn, bước chân càng nhẹ nhàng hơn, tựa như không phải anh đang đạp lên những gợn sóng mà là đi trên những đám mây.

"Úc Hoàn, chỗ ăn ngon ở đâu thế, có xa không?"

"... Nguyễn Nguyễn nói gì vậy? Em không nghe rõ."

Nguyễn Thu Bình trợn tròn hai mắt. Anh xoay người nhìn Úc Hoàn, nói to: "Tại sao em lại không nghe rõ anh nói gì rồi? Mới nãy trong khách sạn em mới bảo cách hai mét là có thể nghe rõ mà!"
Dường như Úc Hoàn có hơi bối rối: "Đó là bởi ban nãy ở khách sạn, bọn mình đứng trong phòng tiệc trống trải không có người. Nguyễn Nguyễn nhìn xem, trên đường toàn xe với người, rất ồn ào. Nguyễn Nguyễn đứng cách xa như vậy rồi nói chuyện với em, thật sự em không nghe rõ cho lắm."

"Thính lực của em chắn chắn có vấn đề lớn!"

Nguyễn Thu Bình hung hăng bước lên trước mặt một bước dài, cách Úc Hoàn còn một mét: "Em có tiền có của như thế, sao không đi chữa tai đi!"

Úc Hoàn nhìn khoảng cách lại ngắn lại giữa hai người, nở nụ cười: "Cảm ơn Nguyễn Nguyễn chiều em."

Mắt thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, trong lòng Nguyễn Thu Bình có hơi bất an. Nhưng anh bỗng nhớ tới lúc hạ phàm, anh còn chạy đi lấy "thần khí".

Nguyễn Thu Bình vội vàng lấy mảnh sứ mà mình nhặt được trong thùng rác nhà thần May Mắn kia ra, đưa cho Úc Hoàn: "Em cầm cái này cho anh! Mang theo bên người, nhưng phải lấy khăn tay gói vào nhé, đừng để mình bị thương."
Úc Hoàn cầm lấy mảnh sứ kia rồi nhìn một lúc: "Đây là gì?"

"Đồ của thần May Mắn trên trời. Em cầm nó theo người là có thể chống lại một ít vận xui mà anh lây cho em."

Úc Hoàn hỏi: "Đã như vậy, em cầm đồ này rồi, có phải em có thể chạm vào Nguyễn Nguyễn rồi không?"

"Không thể!" - Nguyễn Thu Bình nghiêm túc nói - "Úc Hoàn, em có thể quan tâm đến tính mạng và an toàn của mình một chút hay không!"

"Nguyễn Nguyễn chắc chắn mảnh sứ này có tác dụng à?"

"Tất nhiên là có tác dụng, đây là đồ của thần May Mắn đấy. Em gái anh cầm ngọc bội của hắn, chơi bốc hộp ngẫu nhiên cũng lựa được hộp đắt nhất. Với cả mảnh sứ này ở trên cốc nước của hắn, ước chừng vận may sẽ nhiều hơn."

"Nếu nó hữu dụng như thế, thần kỳ như thế, vậy tại sao em cầm nó rồi mà vẫn không thể chạm vào anh?"
"... Cho dù có cầm thì cũng không thể tùy tiện chạm vào anh đâu... Em không thể bởi vì có thuốc mà không sợ bị dao đâm vào người đúng không?"

"Thế em không cần, Nguyễn Nguyễn tự cầm đi. Mặc dù Nguyễn Nguyễn nói mảnh sứ này hữu dụng, nhưng em cầm nó mà vẫn không thể chạm vào Nguyễn Nguyễn, cũng không thể đứng gần Nguyễn Nguyễn hơn một tí, vậy thì đối với em mà nói cũng vô dụng."

"Vô dụng cũng phải cầm!"

"Em chưa bao giờ cầm đồ vô dụng."

Úc Hoàn đưa tay ra, giống như là cực kỳ muốn trả lại mảnh sứ cho Nguyễn Thu Bình.

Nguyễn Thu Bình há hốc miệng, cuối cùng vẫn thở ra một hơi rồi bước gần đến Úc Hoàn.

Bả vai hai người chỉ còn cách nhau mười xăng-ti-mét.

Úc Hoàn cầm lại mảnh sứ, đôi môi nhẹ nhàng cong lên.

"Nhưng em tuyệt đối không được chạm vào anh! Tuyệt đối!" - Nguyễn Thu Bình nhấn mạnh.
"Vâng."

Úc Hoàn khẽ cười lên, tạm thời bằng lòng.

____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Từ năm mét đến 0,1 mét, Úc Hoàn chỉ mất nửa tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK