• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt thấy nắm đấm sẽ đập vào mình , Nam Cung Ảnh nhanh tay giữ chặt tay của Nhan MẠt Hàn , không cho cô nhúc nhích

“ Anh..” Nhan Mạt Hàn bỏ tay xuống , không nhìn hắn

“ Đừng Quên , sáng sớm ngày mai , ông nội sẽ đến . Em nên chuẩn bị cho tốt một chút” Nam Cung Ảnh không nhìn Mạt Hàn , quay lưng , rời khỏi phòng làm việc , bỏ mặc Nhan Mạt Hàn đứng đó , người đơ như tượng

Sáng sớm , 6 giờ Nhan Mạt Hàn ngồi dậy , viết dài chữ để lại cho Dạ Như , lấy túi sách bước ra cửa . Nam Cung Ảnh đã đậu xe ở đó chờ cô

“ Tôi hôm nay ăn mặc như thế này có được không?” Nhan Mạt Hàn không xác định , nhìn Nam Cung Ảnh

“ Tạm ổn , nhanh lên , một chút nữa ông nội tới nơi rồi” Nói xong , Nam Cung Ảnh mở cửa xe cho cô bước vào . Vì là buổi sáng , đường không quá đông đúc , rất thuận tiện cho việc chạy xe

“ Nhớ một hồi nữa , không cho phép em làm tôi mất mặt” Nam Cung Ảnh dặn dò

“ Biết rồi” Nhan Mạt Hàn gật đầu một cái . Đợi một lúc , tiếng máy bay đã truyền đến , là phi cơ riêng của Nam Cung Mạc đã tới

“ Ông nội đến rồi” Nam Cung Ảnh nói , kéo tay Nhan Mạt Hàn đi , đứng ở lối ra đợi Nam CUng Mạc. Nhan MẠt Hàn không phản bác , vì cô biết chẵng qua hai người đang diễn kịch nên hắn mới tỏ ra thân mật như thế . Mặc dù sau khi hợp đồng kết thúc , cô không có gì , nhưng ít ra sẽ có một cuộc sống yên ổn

Bởi vì là phi cơ riêng , nên không phải chờ lâu . Chỉ một chốc lát , đã thấy Nam Cung Mạc chống gạy bước ra , đi sau là quản gia đang kéo vali

“ Ông nội “ Nam Cung Ảnh đứng dậy cầm hành lí

“cháu dâu đâu? Ta muốn thấy cháu dâu” Nam Cung Mạc cầm gậy , đập đập trên mặt đất , Nam Cung Ảnh kéo Nhan Mạt Hàn lại

“ Đây ! chính là cô ấy” Nam Cung Ảnh nói , nhìn cô ý nói cô hãy chào hỏi ông

“ A … đúng , Ông nội , ông khỏe chứ . Cháu tên là Nhan Mạt Hàn” Nhan Mạt Hàn cung kính lễ phép chào hỏi , Nam Cung Mạc hừ lạnh một tiếng

“Lai lịch của cô gái này như thế nào? Gia cảnh ra sao? Xứng với Nam Cung thị sao?” Nam Cung Mạc liếc nhìn Nhan Mạt Hàn , trong lòng Nhan Mạt Hàn như rơi xuống vực thẫm . Thật mà nói , đúng là cô không hề xứng với Nam Cung Ảnh

“ Ông nội , cô ấy là em gái của Lạc Thần” Nam Cung Ảnh cười cười , ôm chầm lấy Nhan Mạt Hàn , Mạt Hàn không dám tin , trợn tròn mắt nhìn Nam Cung Ảnh ! Hắn cư nhiên dám lừa gạt ông nội?

“ Cháu…Cháu...” Lời nói còn chưa dứt liền bị Nam Cung Ảnh cắt ngang

“ Ông nội , cô ấy tuyệt đối tốt hơn Dịch Điều Vi” Nam Cung Ảnh kiên định nói . Từ bốn năm trước , khi Dịch Điều Vi rời bỏ hắn ra đi , từ lúc đó ông nội xem đều xem các người con gái khác đều chướng mắt . Bốn năm trước Dịch Điều Vi dịu dàng , xinh đẹp , đơn thuần đáng yêu , gặp ai cũng làm cho người khác thích , dáng vóc cũng tốt , không ngờ lại dám rời bỏ hắn mà ra đi . Nay , lại trở về , có nên nói với ông hay không? Nội tâm Nam Cung Ảnh không ngừng đấu tranh suy nghĩ

“ Cháu không có tốt bằng Dịch Điều Vi “ Nhan Mạt Hàn giải thích

“ Em ngu ngốc à? Tại sao lại nói mình kém hơn?” Nam Cung Ảnh sờ sờ sống mũi của cô , cười nói một cách xấu xa

“ Tôi…” Nhan Mạt Hàn cúi đầu

“ Là em gái của Lạc Thần sao? Điều này có chút ý nghĩa” Nam Cung Mịch nở một nụ cười , sờ sờ hàm râu dài

“ Không phải như vậy , hãy nghe cháu nói ,chúng cháu….” Nhan Mạt Hàn muốn giải thích nhưng bị cắt đứt

“ Ngày nào đó , hãy gọi hắn đến đây để gặp mặt…” Nam Cung Mịch cầm gậy đi ra phòng chờ , Nhan Mạt Hàn không hiểu vì sao bọn họ lại biết Lạc Thần

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK