"Bái bai bố, con đi vào tìm tiểu Minh chơi đây." Cuối cùng vẫn là bạn nhỏ Hoắc Dực phóng khoáng mà vẫy tay nói tạm biệt.
Hoắc Viễn Phàm có chút mất mác mà lên xe, giương mắt mà nhìn bóng dáng nhỏ bé của Hoắc Dực biến mất khi chạy vào phòng học, mới quay người lên xe rời khỏi.
Hôm nay bốn giờ, bệnh viện bên kia đột nhiên gọi điện thoại tới, y tá mà luôn chăm sóc Tiêu Xán nói năng lộn xộn: "Ngài... Hoắc, phòng... phòng bệnh đã trống rỗng rồi."
Hắn đang họp, nghe được câu nói này, đột nhiên đứng người dậy lớn tiếng hỏi: "Cái gì?"
Y tá biết rõ ông chủ đối với bệnh nhân rất coi trọng, sợ tới mức trực tiếp khóc rồi, "Tôi không biết, tôi chỉ đến mát xa cho cô ấy như thường, sau đó phát hiện trên giường bệnh không có ai, tôi đi hỏi bác sĩ và y tá, đều nói không thấy."
Ngực của Hoắc Viễn Phàm cuồng đập, gần như là cuồn cuồn mà chạy ra ngoài văn phòng, động tác quá mạnh, lôi cả ghế ở bên cạnh cũng ngã xuống đất, "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đã coi camera giám sát chưa?"
"Chưa —— chưa có." Y tá cũng cà lăm rồi.
Hoắc Viễn Phàm lập tức đi đến bệnh viện, trong phòng bệnh trống rỗng, Tiêu Xán quả nhiên là không thấy rồi.
Ngực, không khỏi trầm xuống.
Lập tức điều tra camera giám sát, có một người chậm rì mà từ trong phòng bệnh của Tiêu Xán đi ra, người đó rõ ràng là —— chính là Tiêu Xán!
Cô ấy đã tỉnh lại rồi?
Nhận thức này, khiến cho Hoắc Viễn Phàm đang đứng ở trước màn hình, cả thể xác và tinh thần đều bắt đầu xao động, máu đang phẳng lặng hình như cũng bị bỏng lên, "Mau đi điều tra, xem cô ấy đi đâu."
Hắn gọi điện thoại cho Đinh Thành, kêu nó lập tức tới đây.
Lúc Đinh Thành đi đến, hắn vừa mới xem xong phim ảnh, chủ nhiệm của phòng an ninh chỉ vào một người phụ nữ lấy đi trang phục y tá ở trên màn hình mà nói: "Hoắc phu nhân đã thay trang phục y tá ra khỏi rồi."
Hoắc Viễn Phàm banh to mắt lên, trơ mắt nhìn Tiêu Xán cải trang giả dạng xong liền đi ra ngoài cửa lớn của bệnh viện.
Đinh Thành đẩy cửa vào liền đón nhận lấy vẻ mặt phức tạp kinh ngạc mừng rỡ lại thất vọng vô cớ của Hoắc Viễn Phàm, "Làm sao rồi?"
"Tiêu Xán đã tỉnh rồi, nhưng đã chạy rồi." Hắn cực kỳ nhanh mà mở miệng nói, Đinh Thành liếc mắt nhìn về màn hình ở phía sau của hắn, một mắt liền nhận ra Tiêu Xán đang mặc trang phục y tá đứng ở ven đường đón xe, "Mau đi tìm cô ấy, nhất định phải ở lúc đầu tiên tìm được cô ấy."
Đinh Thành phản ứng lại, "Được."
Bọn họ lập tức bắt tay đi tìm Tiêu Xán ở khắp thành phố, bên này còn chưa tìm được, Hoắc Viễn Phàm lại nhận được một cuộc điện thoại, là nhà trẻ bên kia gọi tới, nói là Hoắc Dực bị mẹ của nó đón đi rồi.
Hoắc Viễn Phàm kinh ngạc, vội vàng mà nâng cao giọng mà hỏi: "Mẹ của tiểu Dực? Từ đâu đến đấy?"
Điện thoại là hiệu trưởng của nhà trẻ đích thân gọi đến, nghe ngữ khí nôn nóng của Hoắc Viễn Phàm, giật cả mình, "Người tới tự xưng là Hoắc phu nhân, hơn nữa bạn nhỏ Hoắc Dực cũng nói là quen biết cô ấy, nói cô ấy chính là mẹ của hắn."
Ngực của Hoắc Viễn Phàm phập phồng, sau khi cúp điện thoại lại cùng Đinh Thành đi đến nhà trẻ, hiệu trưởng đã điều tra camera giám sát rồi, hai người nhìn qua, thật đúng là Tiêu Xán, Tiêu Xán cởi bỏ trang phục y tá, ngồi xổm xuống dịu dàng mà nói gì với Hoắc Dực, chưa nói đủ một hồi, Hoắc Dực liền theo Tiêu Xán cùng nhau đi ra ngoài.
Tiêu Xán nắm lấy tay của nó, đi thẳng đến cửa nhà trẻ, lại chặn một chiếc taxi, dẫn Hoắc Dực cùng rời khỏi.
"Cô ấy lại có thể biết được tiểu Dực ở chỗ này, cô ấy lại có thể đem nó mang đi." Hoắc Viễn Phàm nhìn vào màn hình giám sát, thì thào ra tiếng.
Đinh Thành nhíu mày, "Xem ra trong lúc phu nhân hôn mê , đem những lời mà anh nói với cô ấy đều nghe lọt vào, sau khi tỉnh lại mới có thể có mục đích như vậy."
Hoắc Viễn Phàm còn chưa kịp tiêu hóa sự thật của Tiêu Xán tỉnh lại, lại cảm thấy chuyện đầu tiên của Tiêu Xán sau khi tỉnh lại chính là chạy trốn khỏi hắn, hơn nữa còn là mang theo con trai của hắn cùng chạy trốn khỏi hắn.
Nhận thức này, khiến lòng của hắn đau nhức đến tột đỉnh.
"Mau đi tìm, nhất định phải tìm được bọn họ."