• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Tấn Phong ôm Võ Hạ Uyên lao ra khỏi phòng phẫu thuật, chiếc xe chạy nhanh vào thành phố, trái tim như bị đóng băng của cô dần dần ấm lên, Võ Hạ Uyên chưa kịp lên tiếng hỏi thì hiệu quả của thuốc tê đã nuốt chửng lấy cô.

“Dám làm hại cháu trai của bố!” Lúc Võ Hạ Uyên tỉnh lại thì nghe thấy lời mắng nhiếc của Trương Phúc: “Đợi Võ Hạ Uyên tốt lên thì lập tức †ổ chức đám cưới, bố muốn cho mọi người trong Cần Thơ biết ai mới là con dâu của bối”

Sau một lúc lâu, Trương Tấn Phong mới trả lời: “Vâng.”

“Còn những thứ khốn nạn của nhà họ Phan thì xử lý cho sạch sẽ đi”

“Vâng bố”

Võ Hạ Uyên há miệng thở dốc, cô không nhịn được ho nhẹ một tiếng, một bóng người lập tức đi lên đút cho cô nửa ly nước: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Võ Hạ Uyên né tránh bàn tay định lau khóe miệng mình của Trương Tấn Phong, bởi vì ý hận lúc trước còn chưa phai đi cho nên trong lòng cô rất mâu thuẫn với người này.

Trương Tấn Phong thấy vậy thì khẽ nhíu mày, cảm thấy vô cùng tức giận.

Lúc này Võ Hạ Uyên mới thấy rõ trong phòng bệnh còn có Trương Thiên Định, mẹ của Trương Thiên Định là Phùng Ngọc Chỉ và Trương Trúc Phương.

“Bố..” Võ Hạ Uyên gọi Trương Phúc một tiếng: “Con của con không sao chứ?”

“Không sao” Trương Phúc nở nụ cười hiền từ: “Bác sĩ nói chỉ cần con dưỡng bệnh cho tốt thì em bé và con đều sẽ không sao Võ Hạ Uyên gật gật đầu, do dự một chút rồi hỏi: “Là ai làm?”

“Con cứ chăm sóc bản thân thật tốt, chuyện đó không cần phải lo” Trương Tấn Phong nói tiếp.

Võ Hạ Uyên hừ lạnh trong lòng, có thể được Trương Tấn Phong che chở như vậy, ngoài Vũ Tuyết Mai ra thì còn có thể là ai được chứ? Xem ra người bắt cóc cô đến bệnh viện tư nhân chính là người của nhà họ Vũ!

“Cô Tuyết Mai có hiểu lầm sâu sắc với con như vậy sao?” Võ Hạ Uyên đau thương mở miệng: “Bố, đừng đưa con ra Cần Thơ…”

“Bọn họ dựa vào đâu chứ!” Trương Phúc tức giận như Võ Hạ Uyên mong muốn, vừa rồi cô hỏi Trương Phúc về đứa bé là vì muốn gợi lên lòng trắc ẩn của ông bởi vì ông khá coi trọng đứa nhỏ này.

“Con dâu và cháu trai nhà họ Trương bị người khác hãm hại, còn muốn bố phải chịu đựng sao?”

Trương Phúc trợn mắt nhìn Trương Tấn Phong: “Mẹ con nhờ con chăm sóc con nhóc nhà họ Vũ kia chứ không kêu con phải che chở cho nó!”

Võ Hạ Uyên nghe vậy thì hơi nhíu mày, Trương Tấn Phong còn có quan hệ như vậy với Vũ Tuyết Mai sao?

“Bố!” Giọng nói Trương Tấn Phong mang theo tia giận dữ: “Tuyết Mai không phải loại người như vậy.

Võ Hạ Uyên cười nhạo, người thông minh khôn khéo như Trương Tấn Phong mà cũng có lúc tự lừa mình dối người.

“Việc này cũng không thể trách Tuyết Mai được…” Trương Trúc Phương nhịn không được mở miệng, ánh mắt giống như con dao nhỏ liếc nhìn Võ Hạ Uyên: “Một cây làm chẳng nên non ma.

“Mở to mắt của bà nhìn xem bây giờ Võ Hạ Uyên như thế nào!” Trương Phúc tức giận: “Mấy người trẻ tuổi các người muốn lăn lộn như thế nào cũng được nhưng không được đụng vào.

cháu trai của tôi!

“Bố đừng tức giận như vậy, tức đến đổ bệnh thì làm sao bây giờ?” Phùng Ngọc Chi nhanh chóng tiến lên vỗ lưng cho Trương Phúc: “Không phải bên người bố còn có Thiên Định sao?”

Võ Hạ Uyên nhìn cảnh tượng tranh đấu trong nhà họ Trương đến đau cả đầu, Trương Phúc thấy cô không khoẻ thì bảo mọi người đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong.

“Cô cố tình làm bố hận nhà họ Vũ à?” Trương Tấn Phong thấp giọng hỏi, mỗi một chữ đều lộ ra sự nguy hiểm.

Võ Hạ Uyên suy nghĩ một lúc rồi quay đầu nhìn Trương Tấn Phong: “Anh có thể ngồi xuống không?”

Khuôn mặt Trương Tấn Phong lộ ra vẻ khó hiểu nhưng vẫn ngồi xuống cạnh Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên kéo tay anh vào trong chăn rồi đặt lên trên bụng mình, Trương Tấn Phong giống như bị điện giật muốn rụt tay lại nhưng Võ Hạ Uyên lại càng dùng sức ấn chặt tay anh hơn.

“Có thể cảm nhận được không?” Võ Hạ Uyên nhìn Trương Tấn Phong: “Đây là giọt máu của anh, lúc những người bác sĩ đó không chút do dự tiêm thuốc mê vào người tôi, muốn lấy đứa bé từ trong bụng tôi ra thì anh biết tôi tuyệt vọng như thế nào.

không?”

Trương Tấn Phong sửng sốt, đáy lòng chợt nhói lên đau đớn.

“Tôi là một người mẹ.” Võ Hạ Uyên buông tay.

Trương Tấn Phong ra: “Vì con của tôi, cái gì tôi cũng làm được Trương Tấn Phong chăm chú nhìn Võ Hạ Uyên một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng chạm lên bụng cô, dùng ngón cái vuốt ve một chút rồi nói bằng giọng điệu nghiêm túc: “Võ Hạ Uyên, tôi không muốn làm tổn thương đứa bé”

Võ Hạ Uyên nhắm chặt mắt lại, những lời này của người đàn ông làm tảng đá trong lòng cô từ từ rơi xuống.

Lúc chạng vạng, người nhà họ Vũ tới bệnh viện, Võ Hạ Uyên thờ ơ lạnh nhạt nhìn Vũ Tuyết Mai và bà Thu diễn kịch.

“Bác biết đấy, cháu chưa từng nghĩ tới việc làm tổn thương đứa bé của anh Tấn Phong” Sắc mặt Vũ Tuyết Mai tái nhợt, cô ta khóc lóc tỏ vẻ đáng thương.

à lỗi Bà Thu quỳ xuống cạnh Vũ Tuyết Mai: “1 của tôi, tôi bị ma quỷ ám ảnh, mọi chuyện không liên quan đến Tuyết Mail”

Mẹ con cô ta khóc lóc cầu xin Trương Phúc tha thứ, Võ Hạ Uyên chỉ cảm thấy buồn cười, sao họ không xin mình tha thứ nhỉ?

“Được rồi” Trương Phúc có chút không đành lòng: “Đứng lên đi, vê nhà suy nghĩ lại, vì tình nghĩa hai nhà chúng ta nên việc này tôi sẽ bỏ qua.

Đám cưới của Tấn Phong và Võ Hạ Uyên hai ngày nữa vẫn sẽ mời hai người.”

Tiếng khóc của Vũ Tuyết Mai đột nhiên dừng lại, sắc mặt cô ta tái nhợt như tờ giấy.

Bà Thu đỡ Vũ Tuyết Mai đứng dậy, đúng lúc Trương Tấn Phong đi vào, cả người Vũ Tuyết Mai mềm nhũn, Trương Tấn Phong rất tự nhiên mà đi lên đỡ cô ta.

Trương Tấn Phong đỡ Vũ Tuyết Mai rời đi, Trương Phúc thở dài một tiếng rồi cũng đi ra ngoài theo.

Lúc Võ Hạ Uyên cho rằng trong phòng bệnh không còn ai nữa thì có một bàn tay đưa khăn giấy ra trước mặt cô: “Lau đi”

Võ Hạ Uyên nhanh chóng nhận lấy khăn giấy lau lung tung trên mặt mình, ngẩng đầu lên thì thấy người đó là Trương Thiên Định.

“Sao anh không về?” Võ Hạ Uyên gượng cười.

“Muốn xem thử tại sao cô có thể khiến bản thân thể thảm như vậy chứ!” Trương Thiên Định châm chọc nói.

Không nghe được câu trả lời của Võ Hạ Uyên, Trương Thiên Định tiếp tục nói: “Võ Hạ Uyên, nếu lúc trước chúng ta không chia tay, cô có thể tốt hơn bây giờ không?”

“Chắc vậy” Võ Hạ Uyên nói giốn: “Ít ra với trình độ của chúng ta thì sẽ không có thai.”

Trương Thiên Định sầm mặt xuống: “Vậy Sao…

Võ Hạ Uyên cúi đầu, cảm giác như mọi chuyện với Trương Thiên Định đều là chuyện đã xảy ra trong kiếp trước, sự an toàn của đứa bé đã cướp mất toàn bộ suy nghĩ của cô.

“Võ Hạ Uyên, cô phải đấu tranh” Trương Thiên Định xoa đầu Võ Hạ Uyên, hành động này làm cô cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc: “Nhà họ Trương chính là như vậy, không muốn bị ăn đến xương cốt cũng không còn thì phải mạnh mẽ lên: “Ừm” Võ Hạ Uyên né tránh bàn tay của anh ta: “Cảm ơn”

“Nói xong chưa?” Không biết từ khi nào Trương Tấn Phong đã xuất hiện ở cửa, nửa khuôn mặt của anh giấu trong bóng tối càng hiện lên sự lạnh lùng.

Trương Thiên Định cà lơ phất phơ đi qua, Trương Tấn Phong bỗng nhiên mở miệng nói: “Trương Thiên Định, Võ Hạ Uyên là thím út của cậu, mặc kệ chuyện trước kia của hai người nhưng sau này hai người tuyệt đối không thể có chuyện gì nữa”

Võ Hạ Uyên khế run lên, quả nhiên anh đã biết!

“Vậy sao?” Trương Thiên Định khiêu khích: “Một người tốt như vậy lại sống dở chết dở dưới tay chú, chắc bây giờ trong lòng đang hối hận muốn chết nhỉ”

Đồng tử Trương Tấn Phong đột nhiên co rút lại, anh chờ Trương Thiên Định rời đi rồi đóng sầm cửa lại nhìn Võ Hạ Uyên với sắc mặt âm trầm, trong mắt lập loè hai ngọn lửa…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK