Sau khi Chu Tiếu biết tin Du Dĩ Hằng đang theo đuổi Hứa Nặc, ngay tức khắc cô ấy nhéo đỏ tay mình mới tin đây không phải một giấc mơ.
“Giấu cũng đủ sâu nha! Người chuyên làm quần chúng ăn dưa như em cũng chưa nhìn ra được manh mối.”
Chu Tiếu không gạt người, cô ấy luôn cảm thấy Hứa Nặc và Du Dĩ Hằng chỉ là tình đồng nghiệp, quá lắm là tắm rửa cho mấy bé cún mà thôi.
“Nói đi, hai người bắt đầu liếc mắt đưa tình từ khi nào?”
“Ai nha đừng hỏi nữa, bọn chị chỉ vừa mới phát hiện tâm ý của nhau thôi.” Hứa Nặc đồng ý lời theo đuổi của Du Dĩ Hằng, nhưng hai người ngoại trừ việc gia tăng tần suất nói chuyện với nhau, thì các mặt khác không có gì thay đổi cả.
Gần đây Du Dĩ Hằng thật sự rất bận rộn, khó phân thân dành thời gian đi hẹn hò.
Chờ hạng mục này hoàn thành tốt, thì thời gian cũng đã trôi qua hơn nửa tháng.
Du Dĩ Hằng bảo Trần Vũ lên lịch đặt bữa ăn ở một nhà hàng sang trọng, bao trọn 3 tiếng đồng hồ.
Vừa ngồi thưởng thức món ngon, vừa ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng ráng hồng dưới bờ sông, lại thêm các nhạc công đệm bản nhạc giao hưởng du dương, chắc chắn Hứa Nặc sẽ thích.
Anh còn cố ý hỏi thăm Trần Vũ, làm vậy có được xem là lãng mạn không.
Trần Vũ nghĩ thầm, quả nhiên người có tiền muốn lãng mạn chính là giản dị tự nhiên như thế. Một phát liền đặt bao trọn gói 3 tiếng, chừng đó thôi đã đủ tiền cho cậu ta đi du lịch vòng quanh Châu Âu mấy tháng rồi.
Người mà ông chủ nhìn trúng, tính ra cũng có một nửa công lao thuộc về cậu ta.
Lúc trước vì giúp ông chủ thoát khỏi chứng sợ chó, Trần Vũ còn cố ý thuyết phục anh đến một tiệm thú cưng để thị sát làm quen với chúng.
Cũng bởi vì quá lười biếng nên chọn đại một tiệm thú cưng gần đó, mới có cơ hội để hai người gặp nhau.
Trần Vũ cảm thấy bản thân hẳn là được tăng lên một bậc lương.
***
Ai ngờ đâu, buổi tối liền nhận được tin nhắn của ông chủ.
— Em ấy thoạt nhìn không quá vui vẻ.
Chưa đợi sếp tăng lương, thư ký Trần Vũ sắp nghênh đón nguy cơ mới.
— Hứa tiểu thư không thích bầu không khí của nhà hàng sao?
Chuyện này không có khả năng, cậu ta chọn nhà hàng có danh tiếng nhất nhì cả nước lận đó.
— Em ấy rất câu nệ.
Trộm nhắn tin xong, Du Dĩ Hằng buông điện thoại xuống.
Du Dĩ Hằng nhìn Hứa Nặc đang ngồi trước bàn lẳng lặng cẩm nĩa ngượng nghịu ăn món gì đó, anh mở miệng hỏi: “Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
“Không phải, rất ngon.”
“Vậy người đối diện khiến em không có cảm giác ngon miệng sao?”
“Hả? Đương nhiên không phải rồi!” Hứa Nặc vội lắc đầu phủ nhận.
“Nhìn dáng vẻ em có vẻ không vui, đã xảy ra chuyện gì hả?”
“Không, không, không, là do em không quen với nơi này mà thôi.” Hứa Nặc tiến sát về phía trước.
Sau đó nhỏ giọng nói: “Nói ra anh đừng có cười em, em bị một đám người vây xung quanh chơi nhạc cụ, ngại ngùng không biết nên dùng nĩa bằng tay nào luôn.”
Du Dĩ Hằng nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Hứa Nặc tiếp tục nói thầm: “Đã bảo trước là anh đừng cười rồi.”
Ban nhạc giao hưởng rốt cuộc có thể nghỉ ngơi. Sau khi bảo mọi người không cần diễn tấu nữa, hiện giờ nhà hàng chỉ còn hai người bọn họ và một bể cá ngũ sắc trang trí giữa phòng.
“Anh không cần phải tốn kém như vậy.” Hứa Nặc đang nói đến việc bao trọn nhà hàng. Nhà hàng sa hoa lại có tiếng tăm cực tốt, chỉ cần nghĩ một chút liền cảm thấy thịt đau.
“Chỉ muốn em vui vẻ, nhưng lại không thành công.”
Nói xong câu đó, Du Dĩ Hằng còn thở dài, yêu đương so với công việc còn khó hơn.
“Em làm gì khó dỗ như vậy, muốn khiến em vui vẻ cũng rất đơn giản, lần hẹn hò tiếp theo để em sắp xếp đi.”
“…Ừm, Được.” Lần hẹn kế tiếp có tần suất vô cùng cao, buổi hẹn hôm nay còn chưa kết thúc đã lên lịch cho lần tiếp theo.
Du Dĩ Hằng vừa nghe xong lập tức lên tinh thần: “Được, ngày mai anh rảnh.”
Tất nhiên Hứa Nặc sẽ không từ chối lời mời của Du Dĩ Hằng.
Bởi vì cô cũng muốn gặp anh.
***
Ngày thứ hai.
Hứa Nặc và Du Dĩ Hằng hẹn nhau ở bến tàu, chặng đường tiếp theo ngồi tàu thủy tham quan sắc trời và khung cảnh thiên nhiên. Đây là điều lãng mạn nhất trong suy nghĩ của cô.
Hai người dựa vào thành lan can, hòa cùng làn gió thổi man mát chuyện trò.
Đến một chỗ nào đó, tầm mắt Hứa Nặc cầm lòng không được bị hấp dẫn đến quên phải trả lời.
Trên bờ sông có công viên cạnh bến tàu. Nguyên bản ban đầu là địa phương sửa chữa các con thuyền hư hỏng, bây giờ được cải tạo thành công viên.
Nơi này không có phương tiện đi lại cho trẻ em, gần bờ sông gió cũng rất lớn, cho nên ít có người lớn mang trẻ con đến đây chơi. Dần dần, được rất nhiều người yêu thích chó ưu ái, nghe danh lái xe đến đây.
Thời tiết rất thoáng đãng, công viên có bốn năm chục bé cún, đang vui vẻ chạy tung tăng nô đùa.
“Đợi chốc nữa qua đó nhìn xem?” Du Dĩ Hằng hỏi.
Hứa Nặc nhướng mày: “Anh có thể chấp nhận việc rất nhiều chó chạy tán loạn xung quanh người mình không?”
Du Dĩ Hằng hơi ủy khuất nói: “Khá khó khăn chấp nhận việc này, nhưng anh sẽ liều mình thành quân tử.”
Anh nói được thì làm được, tàu vừa cập bến, hai người liền đi đến công viên gần bến tàu.
Lúc này công viên đã tụ tập rất đông người, hai người bọn họ tận lực đi sát ven đường, hạn chế không đến gần mặt cỏ.
“Mau nhìn xem, chỗ đó có đàn chó chăn cừu thật xinh đẹp.”
Chó chăn cừu chạy theo đ ĩa bay vô cùng cuồng nhiệt. Phỏng chừng trên đời này không có con nào là không thích đ ĩa bay, Hứa Nặc chỉ vào một bé chó chăn cừu trên bãi cỏ, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn nó.
“Chó chăn cừu?” Du Dĩ Hằng quay mặt nhìn về phía nó, cảm thấy đôi mắt chú chó này rất kỳ quái.
“Sao không phải là màu trắng đen, bị phai màu rồi sao?”
“Ha ha, trời sinh nó có màu đó, không thì nhân cơ hội này, em phổ cập kiến thức cho anh nha?” Hứa Nặc nhìn quanh bốn phía, tùy tiện chỉ vào một bãi cỏ có bảy tám chú chó chăn cừu.
“Nhìn bên đó xem, anh thấy mấy chú chó chăn cứu kia như thế nào? Đa số các màu sắc chủ đạo đều tụ tập ở đây.”
“Chỉ số thông minh của chó chăn cừu đứng thứ nhất, anh hẳn là đã từng nghe qua danh hiệu này nhỉ, nhưng kỳ thật rất nhiều người có ấn tượng với chó chăn cừu chỉ vọn vẻn hai màu đen trắng, thật ra các em ấy có tới mười mấy màu mắt.”
“Thường thấy nhất chính là hai màu đen trắng, lam trắng, còn có màu em yêu thích nhất, màu thiên thạch.”
Du Dĩ Hằng hỏi: “Chính là dạng màu sắc hoa văn này? Gọi là màu thiên thạch?”
“Đúng vậy, màu thiên thạch thường thấy cũng có hai loại, hồng sắc và lam sắc.” Cún con vừa mới hấp dẫn Hứa Nặc là một có đôi mắt màu lam sắc, đồng tử tựa như đá quý, bộ lông cũng rất mượt mà nhìn nào cũng rất tuấn tú.
“Đôi mắt của nó cùng chó Husky giống nhau đều có màu lam.” Du Dĩ Hằng gan lớn tiến lại gần sân cỏ.
“Thật xinh đẹp, chủng loại vô cùng thần kỳ. Bọn chúng sinh sôi nảy nở cũng rất cẩn thận, hai bên đều là chó chăn cừu tốt nhất sinh ra.”
“Vì sao?”
“Nói sao ta, theo thông lệ, màu mắt thiên thạch kỳ thật là do đột biến gen mà thành, giới tính gen ẩn vô cùng không ổn định, dễ dàng truyền tính trạng gen không khỏe mạnh cho thế hệ sau.”
Hứa Nặc tự hỏi một lát, rồi bổ sung nói.
“Đôi mắt màu lam đối với chủng loại nào đó là hiện tượng bình thường, tỷ như Husky, lại tỷ như màu mắt thiên thạch. Nhưng đại đa số các chú chó, nếu có đôi mắt màu lam thì trên cơ bản đều là chuyện xấu.”
“Chuyện xấu gì?”
“Chẳng hạn như Corgi, Alaska, Satsuma. Đôi mắt màu lam được xem là trái với quy tắc thông thường, là mắt có rất ít tròng đen vô cùng ảnh hưởng thị lực. Nếu như nuôi sủng vật thì tất nhiên không thành vấn đề, nhưng khi thi đấu thì ngay cả vòng loại cũng không được vào, xem như là khuyết tật.”
“Kiến thức nhiều như vậy.” Du Dĩ Hằng nghe được tin tức mở mang tầm mắt thì ra chó cũng có thị lực không tốt. Đột nhiên, một sinh vật kỳ quái xông thẳng vào tầm nhìn của anh.
“… Sao lại có người mang theo dê con đến đây vậy?”
Hứa Nặc nhìn theo hướng của anh, xem xong liền bật cười khúc khích: “Đó là giống chó Afghanistan*.”
*Chó Afghanistan:
“Cũng là chó sao?”
“Đúng vậy, ha ha, thật sự là chó.”
“….” Hôm nay thật sự rất may mắn, Hứa Nặc không những nhìn thấy chú chó có đôi đồng tử lam sắc cô yêu thích, còn ngoài ý muốn nhìn thấy người dắt chó săn Afghanistan đi dạo công viên.
Chó săn có tư thái ưu nhã, hiển nhiên là không muốn tham dự cùng đám chó đang điện cuồng đùa giỡn trên bãi cỏ. Trời sinh nó đã có khí chất quý tộc, yêu thích ở một mình.
Hứa Nặc tiếc nuối nhìn bọn chúng dần đi xa, không kịp nghỉ chân thưởng thức.
“Em cũng có thể nuôi một con.” Du Dĩ Hằng nhìn thấy rất rõ biểu tình hâm mộ của cô.
“Không dám nuôi, em sợ chó sẽ ghét bỏ em.” Hứa Nặc lắc đầu: “Cái này gọi là nhìn từ xa nhưng không thể chạm, thích không bắt buộc một hai phải có được.”
Kế tiếp còn xuất hiện thêm mấy loài chó khá hiếm gặp, Hứa Nặc đều nhất mực trả lời. Thẳng đến khi Du Dĩ Hằng chạm mắt với một bé cún có bộ lông vàng rồi hỏi đây là chủng loại gì.
Hứa Nặc híp đôi mắt nhìn thật kỹ rồi nói: “Hẳn là điền viên khuyển Trung Hoa, tục xưng chó vàng.”
“Rất đáng yêu.”
Hứa Hẹn gật đầu: “Đó là đương nhiên, chó ở đất nước Trung Quốc chúng ta mà. Chỉ tiếc con người không ý thức bảo vệ động vật trong lãnh thổ, hiện tại chúng gần như đã biến mất, đa số là các bé cún nhỏ.”
“Chó vàng này thoạt nhìn không tồi.”
Theo sự quan sát của Du Dĩ Hằng, có rất nhiều loài chó ở trong công viên vui đùa ầm ĩ, các món đồ chơi cũng liên tục ném về phía bọn chúng.
“Chó tuy có phân loại tính cách, nhưng em đoán bọn nó sẽ không kỳ thị thân phận lẫn nhau. Một chú cún có giá trị cao cũng không biết bản thân và chó vàng có giá cả khác nhau đâu.”
“Cũng chỉ có con người mới thích trông mặt mà bắt hình dong.”
***
Ban ngày chơi đến vô cùng vui sướng, bữa tối lại được Hứa Nặc dẫn đến một nhà hàng Nhật cô thường xuyên tới ăn.
“Nguyên liệu nấu ăn ở đây vô cùng vui vẻ, ông chủ lại là người thành thật cho nên rất nhiều khách hàng đến đây.”
“Ngon đấy.” Du Dĩ Hằng nếm thử một miếng, công nhận mùi vị của nó.
Thật ra anh đã ăn qua món Nhật làm ngon hơn chỗ này rất nhiều, nhưng dùng cơm quan trong nhất vẫn là xem đang ở cạnh ai.
Rất nhiều thời điểm, đồ ăn vẫn chỉ là món ăn nhưng được ăn cùng người mình yêu thích lại trở thành mỹ thực.
Trong lúc hai người trò chuyện hăng say, cái ghế bên cạnh Hứa Nặc vốn không có ai ngồi đột nhiên bị kéo ra thật mạnh.
Một người đàn ông lạ mặt không chút khách khí ngồi xuống.
Hứa Nặc bị dọa cho nhảy dựng, cô theo bản năng hơi co người lại, nghĩ thầm chẳng lẽ đây là bạn của Du Dĩ Hằng? Liền hỏi: “Là bạn của anh sao?”
Du Dĩ Hằng lắc đầu ý bảo anh không quen biết người trước mặt này, nếu như mọi người đều không quen biết, vậy thì người này ngồi xuống nhất định không có ý tốt.
“Tôi biết anh sao?” Sắc mặt Du Dĩ Hằng lập tức lạnh xuống mấy độ, trong lời nói mang theo ý vị cảnh cáo: “Mời anh rời đi.”
Người đàn ông không chỉ không đi, còn khinh thường cười một cái: “Anh đương nhiên là không biết tôi rồi, nhưng tôi thì lại biết anh.”
Nói xong câu đó, người đàn ông không nhìn Du Dĩ Hằng nữa, mà quay đầu nhìn về phía Hứa Nặc: “Tôi nói cho cô nghe này người đẹp, cô đừng có dễ lừa. Ngồi đối diện cô chính là tên tra nam đích thực đấy.”
“Này, mọi người đừng kích động, tôi có bằng chứng cả.” Nhìn dáng vẻ Du Dĩ Hằng muốn gọi bảo vệ, người đàn ông quyết đoán lấy điện thoại từ trong túi ra và nói: “Xem đi, cậu ta một chân đạp hai thuyền đây này.”
Chỉ thấy màn hình điện thoại hiển thị một bức ảnh.
Trên bức ảnh chụp một nữ sinh xinh đẹp đang ôm chặt cổ Du Dĩ Hằng, hành động cử chỉ của hai người họ vô cùng thân mật.
Hứa Nặc nhớ mơ hồ từng gặp qua người đẹp trong bức ảnh, hình như là Shirley.
“Anh ta có Shirley còn chưa đủ, còn ở chỗ này lừa gạt con gái nhà lành, một chân đạp hai thuyền.”
Nói xong, người đàn ông lập tức phủi tay rời đi.
Để lại hai người Hứa Nặc và Du Dĩ Hằng ở lại hiện trường.
Du Dĩ Hằng bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, anh sớm nên biết được người Shirley coi trọng đều không có ai đáng tin cậy.
Hứa Nặc gục đầu xuống, làm bộ như tất cả mọi thứ chưa hề phát sinh, yên lặng ngồi ăn.
Bỗng nhiên, bàn tay của cô bị người khác nắm lấy.
Vừa ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dịu dàng của Du Dĩ Hằng.
Du Dĩ Hằng chậm rãi mở miệng: “Chỉ là hiểu lầm nhỏ, cho anh một chút quyền lợi để giải thích được không?”
“Được.”
—————
Tác giả có lời muốn nói: Nhịn không được nói một câu, đất nước của tôi hiện tại không có chính sách lưu hành ăn thịt chó nhà nuôi.
Bởi vì chi phí cao nha, chó nuôi từ nhỏ đến lớn, vô cùng tốn các loại phí tổn, thời gian, tinh lực, còn không bằng nuôi rồi để cho mấy bé cún đẻ con kiếm tiền.
Cho nên các bạn nếu ở trên bàn ăn nhìn thấy thịt chó thơm ngào ngạt, rất có khả năng đó là chó nhà người khác bị bắt mất, cũng từng là thành viên trong gia đình người khác.
Lui một vạn bước mà nói, con đường của thịt chó chỉ đơn giản là từ trộm và cướp mà ra. Bã thuốc cho chó ăn chắc hẳn là chuyện mọi người từng nghe qua không dưới một lần, loại thịt thế này, ăn thật sự an tâm sao?
Không có mua bán thì sẽ không có giết chóc.