Từ lúc bắt đầu mang theo bất an cho tới bấy giờ thản nhiên tự nhiên, Ly Ương đứng ở đỉnh núi nhìn ra biển trúc không thấy được điểm cuối ở xa, tay phải được một bàn tay ấm áp nắm, đó là Phượng Hề. Nghĩ lại lúc hai người du thuyền trên hồ Lạc Ương, nàng đã liều lĩnh đánh cược một phen, may mà cái tay kia mặc dù cứng ngắc nhưng cuối cùng vẫn không có hất nàng ra. Nghĩ tới đây, bên mép Ly Ương buộc vòng quanh một nụ cười thoả mãn hạnh phúc. Nàng tự nhiên phát giác được cẩn thận thử dò xét của Phượng Hề mấy ngày nay, nhưng những thứ kia đều không quan trọng, nàng không thèm để ý.
Đã từng xem là người xa lạ không chạm tới, hôm nay đang ở bên tay, như vậy đủ rồi, không phải sao?
“Đang suy nghĩ gì?” Phát giác Ly Ương cười đến thất thần, Phượng Hề nắm tay nàng hỏi.
Ly Ương nghiêng đầu, thản nhiên cười, “Không có gì, chỉ là cảm thấy như vậy cũng rất tốt.”
“Ừ.” Nụ cười quá mức xinh đẹp khiến cho Phượng Hề không thể không động dung. Mấy ngày nay hắn thử dò xét một lần lại một lần, chưa bao giờ có bất kỳ không may, tất cả đều nước chảy thành sông (đúng mực). Mà nàng cũng thản nhiên nhận, chưa bao giờ từng hỏi nửa câu.
Vô luận như thế nào, những thứ kia khắc ở sâu trong linh hồn, thật nhỏ đến mức dễ dàng làm cho người ta sơ sót, từng ly từng tý chắc là sẽ không gạt người.
“Xem biển trúc xong, chúng ta đi đâu?” Mỗi địa phương Phượng Hề mang nàng đi qua đều đẹp đến làm cho người ta hít thở không thông, cho nên Ly Ương càng ngày càng mong đợi cao với mục tiêu kế tiếp.
Trong tròng mắt loé sáng của Ly Ương tràn đầy mong đợi, Phượng Hề khẽ mỉm cười nói: “Không xa ở phía nam nơi này chính là vịnh Nguyệt Nha, chúng ta...”
Lời còn chưa dứt, một con linh tước bay tới, nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống trên tay của hắn.
Khoảnh khắc thấy linh tước, Ly Ương trực giác lữ trình của bọn họ phải kết thúc.
“Ngọc đế sắp cử hành tiệc Quỳnh Lâm, chúng ta phải trở về.” Phượng Hề nói xong, nhìn cặp mắt thất vọng của Ly Ương, dịu dàng an ủi, “Đợi đến sau khi tiệc Quỳnh Lâm kết thúc, chúng ta lại đi vịnh Nguyệt Nha, tốt không?”
“Nhất định phải trở về sao?” Ly Ương cắn môi, nàng không muốn trở về. Trong lòng mơ hồ có một loại dự cảm thật không tốt, giống như chỉ cần trở về, nàng sẽ mất đi vật rất quan trọng.
“Tiệc Quỳnh Lâm ngàn năm một lần của ngọc đế, không thể không đi.”
“Phượng Hề, ta sợ...”
Phượng Hề ngẩn ra, lời nói của Ly Ương yếu ớt chưa từng có.
Mím chặt môi, hai hàng lông mày của Ly Ương nhẹ chau lại, thanh âm nhỏ đến độ khó có thể phân biệt, “Ta sợ đây là một giấc mộng, sau khi trở về liền tỉnh lại.”
“Sẽ không, hơn nữa đây cũng không phải là mộng.” Phượng Hề lắc đầu, đưa tay sửa lại phần tóc bị gió thổi loạn của Ly Ương.
“Phượng Hề, ngươi sẽ không rời ta đi, có đúng hay không?” Tay phải được Phượng Hề nắm khẽ dùng sức, Ly Ương bất an hỏi.
Phượng Hề nửa cúi đầu, nghiêm túc nhìn vào trong mắt của nàng, “Ừ, không.”
“Ngươi bảo đảm?”
“Ta bảo đảm.”
Lấy được bảo đảm của Phượng Hề, trái tim xao động bất an của Ly Ương mới thoáng thong thả chút. Thật sâu ngắm nhìn biển trúc phập phồng theo gió, bóng trúc lòa xòa, lòng của Ly Ương tựa hồ cũng nhận được trấn an.
“Phượng Hề, ngày mai trở về.” Nàng vẫn muốn ở nơi này lâu một lát, dù chỉ là một buổi tối.
“Được.” Phượng Hề tự nhiên sẽ không cự tuyệt, gật đầu đáp ứng.
***
Tiệc Quỳnh Lâm. Vườn Khanh Hoạ.
Phượng Hề và Ly Ương cùng nhau mà đến, lập tức đưa tới chú ý của mọi người.
Phượng Hề khổ đợi Nhân Phi hơn bốn nghìn năm, mọi người Tiên giới ai không biết, ai không hiểu? Nhưng hôm nay...
Nhìn nữ tử áo xanh mắt ngọc mày ngài bên cạnh Phượng Hề, không ít người đã nhận ra thân phận của Ly Ương.
Bạch Nhiễm ngồi tại chỗ, nhẹ nhàng lắc lắc ly ngọc đầy rượu trong tay, mắt phượng híp lại, môi mỏng mím ra một nụ cười yếu ớt như có như không. Hiện tại Tiểu Bạch cười đến hạnh phúc như thế, đủ thấy quyết định của hắn không có sai. Chuyện phát triển theo hướng này, hắn cũng hài lòng, không phải sao? Nhưng khi nhìn đến hai tay của hai người giao nhau, có chút cảm giác chướng mắt.
Kiềm chế ý định, Bạch Nhiễm uống một hớp rượu, ngược lại tiếp tục hàn huyên với Nguyên Ngộ tinh quân bên cạnh.
Ly Ương cúi đầu, giữa lông mày căng thẳng không để lại dấu vết. Từ khi tiệc bắt đầu đến bây giờ, luôn có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ. Sau đó người đến nói chuyện với Phượng Hề cũng là một lớp tiếp một lớp, hơn nữa ánh mắt của bọn họ luôn như có như không liếc về trên người nàng ngồi bên cạnh.
“Có muốn đi ra ngoài hóng mát một chút hay không?” Ngay cả Ly Ương che giấu khá hơn nữa, Phượng Hề vẫn nhận ra nàng không kiên nhẫn.
Ly Ương ngẩng đầu lên, có chút vui mừng, lại có chút do dự.
“Đi thôi.” Không đợi nàng do dự xong, Phượng Hề liền kéo nàng đi ra ngoài vườn.
Cách xa đám người, Ly Ương cảm giác hơi thở cũng thoải mái rất nhiều. Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của những người đó, còn có những lời cố ý giảm thấp xuống, thật làm cho nàng khó có thể chịu được. Nhưng, Phượng Hề làm sao chịu được đây? Huống chi hắn còn phải ứng phó những người nói bóng nói gió. Ly Ương ngẩng đầu lên, nhìn Phượng Hề chắp tay đứng bên cạnh. Hắn vẫn như bình thường, mặt mày bình yên, nhẹ nhàng thong thả, giống như chuyện vừa rồi cũng không có lưu lại bất kỳ dấu vết ở trong lòng hắn.
“Thế nào?” Thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Ly Ương, Phượng Hề cười hỏi.
Ly Ương nháy mắt, nói ra nghi vấn trong lòng, “Phượng Hề, những người đó, ngươi sẽ không phiền sao?”
“Thói quen, cũng không cảm thấy phiền.”
“Nhưng là bọn họ...” Ly Ương bĩu môi, nhớ tới những người đó cũng rất buồn bực.
Phượng Hề tự nhiên cũng nghe được những lời linh tinh kia, khẽ cau mày, nhưng vẫn mở miệng an ủi: “Không cần để ý.”
Ly Ương hạ mí mắt, trong mắt là cảm xúc tối tăm khó phân biệt. Nàng cho là nàng sẽ không để ý đến những thứ này, nhưng cuối cùng, vẫn là để ý.
“Phượng Hề, ta...” Ly Ương ngẩng đầu lên, lại phát hiện Phượng Hề không có nhìn mình, mà là khiếp sợ nhìn phía trước. Cặp mắt phượng màu nâu tràn ngập quá nhiều cảm tình, không dám tin, mừng như điên khó nhịn, thậm chí là hoảng loạn.
Theo ánh mắt Phượng Hề, Ly Ương thấy được một nữ tử áo trắng xinh đẹp thoát tục. Trong nháy mắt, tâm đột ngột nhảy lên. Vô ý thức đưa tay đặt nhẹ ở trên ngực mình, Ly Ương rõ ràng cảm giác được, nàng phải mất đi.
“Nhân Phi.” Giống như là muốn chứng minh trực giác của Ly Ương, Phượng Hề kêu như có như không. Từ một khắc nữ tử áo trắng xuất hiện, hai mắt của hắn cũng không rời nàng nửa khắc.
Lúc này nữ tử áo trắng mới chú ý tới hai người, nháy mắt thấy Phượng Hề, thân thể của nàng rõ ràng giật mình. Che môi, hai mắt của nàng hiện đầy mê hoặc nhàn nhạt. Nàng giương môi, muốn nói điều gì, nhưng không cách nào phát ra âm thanh. Thật vất vả, nàng mới nói ra miệng, thanh âm êm ái tựa hồ từ trong mộng xa xôi mà đến, làm cho người ta không nhịn được sinh lòng thương tiếc.
“Phượng Hề...” Nàng nhẹ giọng kêu, khiến lòng người đau, lại làm cho người ta yêu thương.
Ly Ương thấy Phượng Hề không có chút do dự bước nhanh đi về phía nàng.
Nàng đưa tay, nhưng ngay cả ống tay áo của hắn cũng không bắt được.
“Phượng Hề.” Nàng giống như nhỏ giọng kêu hắn, thanh âm nhẹ đến ngay cả mình đều không thể nghe rõ.
Chẳng qua là hôm nay hắn làm sao có thể chú ý tới.
Ly Ương cứng ở tại chỗ, nhìn hắn đi về phía nàng ta. Cái tay trước một khắc còn nắm tay của nàng, hốt hoảng êm ái lau chùi nước mắt của người nọ, ôm người nọ vào trong ngực thật chặt. Vẻ mặt như vậy, giống như đang ôm cả thế giới.
Nàng chỉ có thể lẳng lặng nhìn bọn họ. Bởi vì lúc này, nàng đã là người đi đường.
Không thể nói, không thể động, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ôm lấy nàng ấy rời đi.
Từ đầu đến cuối, hắn cũng không nhìn lại nàng một cái.
“Ta sợ đây là một giấc mộng, sau khi trở về liền tỉnh.”
“Sẽ không, hơn nữa đây cũng không phải là mộng.”
“Phượng Hề, ngươi sẽ không rời đi ta, có đúng hay không?”
“Ừ, không.”
“Ngươi bảo đảm?”
“Ta bảo đảm.”
Nàng sớm nên biết, đó bất quá là một giấc mộng.
Chỉ còn lại một mình nàng trong rừng cây nhỏ, Ly Ương cúi đầu đứng tại chỗ.
Từ sau khi Phượng Hề rời đi, nàng giống như lọt vào một thế giới yên tĩnh. Nơi này chỉ có một mình nàng, an tĩnh đến mức không có bất kỳ thanh âm nào. Giống như cánh đồng hoang vu phủ đầy tuyết trắng vào mùa đông, rét lạnh mà tịch mịch.
“Tiểu Bạch.”
Thanh âm quen thuộc phá vỡ không gian không tiếng động.
Tiệc Quỳnh Lâm đã chuẩn bị kết thúc, hai người vẫn còn chưa về. Bạch Nhiễm không yên lòng, cuối cùng ra ngoài tìm. Nhưng hắn chỉ nhìn thấy một mình Ly Ương ngây ngô đứng ở trong rừng cây nhỏ, bóng lưng cực kỳ cô đơn khiến cho hắn bận tâm.
Bạch Nhiễm đã kêu vài tiếng, lại thủy chung không nhận được bất kỳ đáp lại. Đứng ở trước mặt Ly Ương, nàng lại vẫn cúi đầu. Tình huống như thế khiến cho Bạch Nhiễm khẽ cau mày, vươn tay, ngón tay thon dài nhẹ nâng cằm Ly Ương lên. Vậy mà sau một khắc, lần đầu tiên Bạch Nhiễm nếm đến tư vị như đao xoắn, ngón tay nhẹ nâng cằm Ly Ương lên cũng không cách nào khống chế khẽ run.
Đó là một đôi mắt như thế nào, cặp mắt đã từng linh động sáng ngời hôm nay ảm đạm không ánh sáng, ngay cả ánh sáng đều không thể ánh xạ đi vào, giống như ngăn cách toàn bộ thế giới. Mới vừa nảy còn cười lúm đồng tiền như hoa, hiện tại lại mặt không chút thay đổi, vẻ mặt thẩn thờ tuyệt vọng khiến cho Bạch Nhiễm thậm chí không dám đụng vào. Mặc dù không rõ lắm rốt cuộc đã xảy ra những gì, Bạch Nhiễm vẫn có thể đoán ra ít nhiều.
Bất luận hắn cố gắng thúc đẩy như thế nào, nên xảy ra đúng là vẫn cứ như vậy xảy ra.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch...” Thanh âm Bạch Nhiễm mang theo run rẩy khó có thể phát giác, hắn đang ôm mặt của Ly Ương, nhỏ giọng hô từng tiếng, chỉ hy vọng có thể nghe được một tia đáp lại của nàng.
Lông mi dài khẽ run, cặp mắt vô thần của Ly Ương nháy một cái.
“Tiểu Bạch!” Bạch Nhiễm mừng như điên, thở phào nhẹ nhõm.
Một giây kế tiếp, Ly Ương té xỉu ở trong lòng hắn.
***
Đầu ngón tay Bạch Nhiễm sắp tiếp xúc được gương mặt của Ly Ương cũng không có cách tiến về phía trước nửa phần.
Ly Ương nằm ở trên giường bất tỉnh nhân sự, mặt trắng bệch như tờ giấy kia khiến cho hắn đau lòng. Nhưng nhiều hơn, cũng là hối hận.
Đúng vậy, hắn hối hận, hắn sai lầm rồi.
Hắn cho là, đó là nàng muốn, cho nên mặc dù nghịch thiên cũng muốn cho nàng lấy được. Nhưng trời, sao hắn đảo ngược được?
Hắn sai lầm rồi, hắn cho sủng ái như vậy chẳng qua là thói quen, không liên quan tình yêu. Hôm nay mới hiểu được, kia như thế nào chẳng qua là thói quen?
Đầu ngón tay hơi lạnh rơi vào giữa lông mày Ly Ương, nhẹ nhàng vuốt lên giữa lông mày nhíu chặt.
Nàng là ai có cái gì quan trọng? Đại kiếp của tiên giới liên quan gì hắn?
Sớm biết sẽ làm nàng thương tâm sâu vô cùng, hắn như thế nào chịu buông tay?
Cuối cùng là hắn quá mức tự phụ, mới có thể không thấy rõ.
“Đế quân, Vô Thanh trưởng lão trở lại.” Cửa vang lên tiếng bẩm báo cung kính của tiên tỳ.
“Biết.” Bạch Nhiễm nhíu nhíu mày, nhưng vẫn đứng dậy rời đi.
Đợi đến khi Bạch Nhiễm nghe xong bẩm báo của Vô Thanh trưởng lão, vội vã chạy về phòng ngủ, trên giường làm sao lại không còn bóng dáng của Ly Ương?
Nhìn giường trống trơn, tâm Bạch Nhiễm căng thẳng, nàng sẽ đi nơi nào?