Bên cạnh Triệu Thanh Hoan là Nha Nha không ngừng kêu la ầm ĩ.
“Tịnh Ngộ! Là Tịnh Ngộ! Tịnh Ngộ! Mama yêu con!”
“Giang Nhược, Nhược Nhược, nhìn em này! Ở chỗ này!”
“Hàn Chuẩn Cơ! A a! Khương Thành Huân!! Em yêu các anh!”
Nha Nha còn kêu chồng mình ở cạnh kêu theo cô ấy, xong lại dùng vẻ mặt cười xấu xa đó nhìn Triệu Thanh Hoan: “Bảo bối Thanh Hoan, cậu hô cùng giúp tớ đi.”
Triệu Thanh Hoan mang kính râm, nên giờ phút này Nha Nha không nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt đông cứng của cô, khuỷu tay chọc cánh tay của Triệu Thanh Hoan, miệng khuyến khích: “Bảo bối Thanh Hoan, cậu đừng thẹn thùng mà. Ngày thường cậu đều bận đi diễn, không có cơ hội đến hội trường xem vũ đạo, hô lên mới thú vị. Hơn nữa mọi người đều đang hô, người khác vốn không nghe ra giọng của cậu được, cậu yên tâm đi.”
Nói xong, Nha Nha lại múa may bảng đèn led trong tay rồi bắt đầu hô.
“Tịnh Ngộ! Tịnh Ngộ!!! Con mẹ nó thật là lớn mà!”
“Tịnh Ngộ! A a a! Anh đẹp trai quá!”
Trên sân khấu, Tịnh Ngộ đang hát ca khúc [Ám] thành danh của UMI.
“Anh đã thấy pháo hoa lập loè đầy trời, cũng thấy đầy sao rơi xuống.”
“Tình yêu của em như gió, như mưa, lại tựa như không khí không có cách nào gọt giũa.”
“Dây cột tóc màu đó còn đang bay trong không trung, em yêu anh, lại không yêu anh.”
“Anh từng trằn trọc, từng mong muốn đoạt được ngay tức khắc.”……Người trong toàn hội trường đều đang kêu la: “Tịnh Ngộ! Tịnh Ngộ! Tịnh Ngộ!!!”
Triệu Thanh Hoan không biết thế nào mà cả người như bị mê hoặc, hoặc là do bầu không khí cuồng nhiệt ở hội trường kéo cô theo.
Cô cũng vung bảng đèn led bắt đầu hô: “Tịnh Ngộ!”
Việc đó kéo dài mãi cho đến khi cả màn biểu diễn kết thúc, giọng nói Nha Nha sắp hô đến hỏng rồi, Triệu Thanh Hoan cũng không tốt hơn chỗ nào.
Các fans khác đều ở lối ra tự động, nhân viên công tác Phỉ Lực chủ động đến đây dò hỏi ba người Triệu Thanh Hoan có muốn đến hậu trường chụp ảnh cùng hoặc là muốn ký tên hay gì đó với người nhóm UMI không.
Triệu Thanh Hoan không suy nghĩ gì, trả lời trong vô thức: “Cảm ơn, không cần.”
Khuôn mặt cực kỳ ngạc nhiên mừng rỡ của Nha Nha lập tức xụ xuống, thất vọng bĩu môi rồi làm nũng: “Bảo bối Thanh Hoan, người ta muốn đi mà.”
Chồng của Nha Nha ở cạnh xấu hổ vò đầu, cười haha hai tiếng, cậu ấy cũng coi như là đã nhìn đến quen với cái loại tình cảnh này.
Nếu không phải giờ phút này Triệu Thanh Hoan đang đeo kính râm thì ánh mắt kia đoán chừng có thể giết chết người!
Trong lòng cô tự nói với mình, cô không có khả năng đến hậu trường gặp UMI, trừ khi cô điên rồi.
Nhỡ đâu bị Tịnh Ngộ biết, bạn gái cũ chia tay bốn năm! Bạn gái cũ luôn mồm không còn nợ gì nhau mấy ngày trước! Thế mà lại chạy đến buổi biểu diễn xem anh hát, tưởng tượng đến cái trường hợp kia, cô xấu hổ đến nỗi ngón chân cũng phải quắp lại.
“Bảo bối Thanh Hoan, đi đi~”
“Được được được, đi, tiểu tổ tông Nha Nha của tôi.” Triệu Thanh Hoan kéo kéo khăn quàng trên cổ lên, chỉ cần hơi cúi đầu là hơn nửa khuôn mặt gần như đã được che giấu hoàn toàn trong khăn quàng cổ.
Hậu trường biểu diễn.
Giang Nhược cầm mấy chai nước đến đây, đưa cho Khương Thành Huân và Hàn Chuẩn Cơ, chai cuối cùng thì đưa cho Tịnh Ngộ, cả người dựa vào chỗ trước bàn trang điểm của Tịnh Ngộ.
Anh ta mở miệng hỏi: “Anh Ngộ, hôm nay anh có nhìn thấy Tiểu Thanh Hoan không?”
Tịnh Ngộ không hé răng, cầm lấy nước ngửa đầu uống mấy ngụm to.
Hàn Chuẩn Cơ còn có chút ngốc, hỏi: “Ai cơ?”
Giang Nhược cười cười: “Bạn gái cũ của anh Ngộ, hôm nay ngồi ở khu VIP, cạnh cô bé kêu lớn nhất đó, giơ bảng đèn của tôi. Lúc tham gia gameshow lần trước, tôi còn mang cho cô ấy ly trà sữa đấy.”
Hàn Chuẩn Cơ “À” một tiếng, dường như nhớ đến là ai: “Chính là nữ minh tinh Triệu Thanh Hoan đang hot nhất trong nước hả? Tôi vẫn chưa nghe anh Ngộ nhắc đến bạn gái cũ của anh ấy lần nào, cũng chưa thấy anh ấy gặp mặt phụ nữ. Tôi còn tưởng rằng anh ấy thích đàn ông đấy, ha ha ha…… Nhưng mà hình như nữ minh tinh kia rất hăng hái, không biết phương diện kia thế nào.”
Sắc mặt Giang Nhược trở nên có chút mất tự nhiên, rất nhanh sau đó đã khôi phục dáng vẻ trước đó, vẻ mặt mập mờ cười: “Vấn đề này phải hỏi anh Ngộ rồi.”
Tịnh Ngộ đứng ở cạnh bàn vặn chặt cái nắp chai nước lại, giọng nói không nhẹ không nặng, còn mang theo sự sắc bén vốn có: “Nói chuyện cho chút tôn trọng đi.”
“Anh Ngộ, chỉ là đùa một chút thôi, như vậy đã không chịu nổi rồi à.” Giang Nhược cười nói.
Tịnh Ngộ nghiêng đầu, con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm anh ta rồi hỏi: “Buồn cười à?”
Giang Nhược thu ý cười trên mặt lại.
Khương Thành Huân ở cạnh đó đáp: “Không buồn cười, vấn đề rất ghê tởm. Hai người các cậu ấy, vẫn là nên làm người đi, dăm ba bữa lại đổi phụ nữ, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.”
Danh Sách Chương: