Đến Tĩnh Thù miễn cưỡng nở nụ cười, khóe miệng giật giật: "Ha ha, đệ tử này thật biết nói đùa, cớ gì ngươi lại nói thế?"
Quý Lĩnh bị dọa mặt tái mét lại, điên cuồng ra ám hiệu cho Khúc Kỳ: Sư tỷ ngươi khiêm tốn chút đi chứ aaaa! Một khi lão đầu kia tra ra bọn họ cãi nhau với ba người kia trước khi chết, hai bên đấu khẩu căng thẳng, chắc chắn đổ tội lên đầu bọn hắn!
Khúc Kỳ quay đầu thấy khóe mắt hắn giật giật, bỗng nhiên hiểu. Nàng lần nữa ra vẻ "Để ta làm việc ngươi yên tâm", tự tin cười một tiếng. Chẳng biết tại sao, Quý Lĩnh bắt đầu thấy bất an tột cùng......
Một giây sau, giọng nói trong trẻo trả lời:
"Sự việc là như này." " Ba vị sư huynh sư tỷ kia đang ghen tị năng lực học tập của ta so với bọn hắn chỉ có hơn, nên bọn hắn vô cùng tự ti, sau khi tan học thẳng mặt nói xấu ta. Đệ tử hiểu chuyện cũng lý giải loại tâm tình này, trách thì có trách năng lực của ta ưu tú vượt bậc luôn bị người khác ghen tị."
"Ngoài việc bọn hắn còn mắng ta, còn lôi Tô sư muội vào, quá đáng như vậy sao đệ tử có thể nhịn? Trong chốc lát nóng giận ta liền cãi nhau với họ!"
Quý Lĩnh lập tức mắt tối sầm: Tiểu sư tỷ, tỷ bắt đầu lại nói lung tung. Muốn ngươi nói khéo một chút, thế nào mà tỷ còn thêm mắm thêm muối loạn biên một mạch đâu?! Nghe đến nửa câu đầu, biểu cảm Tĩnh Thù đăm chiêu làm người khác khó đoán, nhưng khi nghe đến Tô Phù Vãn, ánh mắt hắn chợt sắc bén lên.
Tĩnh Thù ánh nhìn thâm thúy, để người nhìn không ra hắn suy nghĩ trong lòng: "Chuyện này còn liên quan đến Tô Phù Vãn?"
"Có quan hệ, nhưng không nhiều." Khúc Kỳ biểu tình đau xót, "Các sư huynh sư tỷ mắng ta không xứng cùng Tô sư muội. Rõ ràng cố ý châm ngòi ly gián tình cảm giữa ta cùng Tô sư muội, tâm cơ bọn họ tiểu nhân."
Đám đông nghe vậy, mặt ai nấy đều biến sắc.
Thịnh Tây Chúc:... Nàng khâm phục cái miệng dẻo này của Khúc Kỳ, đang trắng biến đen. Nhưng nàng công nhận, Khúc Kỳ rất thông minh.
Vừa trả lời trung thực về sự việc, nhân tiện kéo Tô Phù Vãn xuống nước, một mũi trúng hai đích mấy cái sai hoàn toàn đổ lên người chết. Kết hợp lại, lí do biện minh cho bản thân thanh bạch, mà người chết sớm đã xuống mồ, không có chứng cứ.
Tĩnh Thù có chút đau đầu, nhéo nhéo ấn đường: "Ngươi không sai, bọn hắn xác thực có lỗi."
Thịnh Tây Chúc nghiêng đầu, thấy tay Khúc Kỳ lặng lẽ véo đùi một cái, nàng ngẩng đầu đã thấy hốc mắt nàng ấy đã đỏ ửng.
Khúc Kỳ trong mắt chứa giọt lệ: "Các sư huynh sư tỷ mặc dù làm không đúng, nhưng tội không đáng chết, việc này cùng không tránh khỏi có liên quan. Nếu lúc ấy ta không cùng bọn hắn cãi nhau, nói không chừng bọn họ không ở lại học đường mà gặp phải..ah... hung thủ âm hiểm xảo trá kia."
Tĩnh Thù nhìn nước mắt nàng rưng rưng, thở dài nói: "Nếu đúng thật như lời ngươi nói, việc này ngươi cũng coi là người bị hại, không cần tự trách."
Khúc Kỳ cúi đầu ra vẻ bi thương, làm bộ làm tịch lấy tay lau nước mắt cá sấu. Duy nhất chỉ có Thịnh Tây Chúc mới nhìn thấy, khóe miệng của nàng ấy len lén nhếch lên, giống tiểu hồ lỳ giảo hoạt đang đắc ý. Cô nương này thông minh biết chỉ có kéo Tô Phù Vãn xuống nước bản thân mới có thể an toàn.
Ai bảo đây là tiểu thuyết Mary Sue ngốc bạch ngọt, toàn bộ thế giới này đều xoay quanh nữ chính, vừa nhắc tới nữ chính liền sẽ tự động giảm trí đâu?
Tô Phù Vãn vừa là đệ tử được trưởng lão thiên vị nhất, vừa là bộ mặt của Vấn Kiếm tông. Tĩnh Thù chắc chắn không cho phép nữ chủ chịu ủy khuất, bị vu oan, cũng không thể để thân phận Tô Phù Vãn xuất hiện bất kỳ vết nhơ nào.
Cái gì mà chiêu khích bác ly gián, Khúc Kỳ đơn giản đang nghĩ đem tiêu điểm sự việc dời đến Tô Phù Vãn. Dù sao chính mình chỉ là nhân vật phụ mờ nhạt, kết cục bản thân như thế nào bọn họ không thèm quan tâm.
Tĩnh Thù lo lắng Tô Phù Vãn bị liên lụy hay không. Quả nhiên, Tĩnh Thù bắt đầu giúp Tô Phù Vãn phủi sạch quan hệ:
"Lúc các ngươi cãi lộn, Phù Vãn không ở hiện trường đúng không?"
Khúc Kỳ gạt lệ: "Nàng không có, nhưng tinh thần của nàng cùng ta cùng ở!"
Nàng ngượng ngùng cúi đầu: "Sau khi từ hậu sơn trở về, ta ngưỡng mộ Tô sư muội đã lâu, dáng vẻ chăm chỉ học tập của nàng đều khắc ghi trong lòng ta. Mặc dù không ở hiện trường, nhưng từ đầu đến cuối trong lòng ta....."
Tĩnh Thù: "..." Ngươi có muốn nghe lại nhìn xem ngươi đang nói cái gì không?
Quý Lĩnh nghe vậy cũng giật mình: "!" Hắn nhìn Khúc Kỳ, rồi liếc sang Thịnh Tây Chúc mặt lạnh, não tự dưng nảy ra cảnh tượng trái luân thường đạo lý.
Tĩnh Thù có ý riêng: "Phù Vãn trước giờ đối nhân xử thế cực hảo, chưa từng cùng người khác trở mặt." Hắn nói bóng gió, ba người này bị hại không hề có quan hệ gì với Tô Phù Vãn.
Khúc Kỳ nói thâm ý khác: "Nhất định là sư huynh sư tỷ thấy Tô sư muội quá mức hoàn mỹ, thâm tâm không cam lòng. Sư muội nếu biết có người châm ngòi chia rẽ tình đồng môn, không thể tránh được sẽ tức giận."
Tô Phù Vãn trong cơn tức giận xúc động phạm tội cũng không phải là không thể được nga ~ Tĩnh Thù trong lời nói có hàm ý: "Phù Vãn thiên tính ổn trọng, sẽ không dễ dàng xúc động." Nàng ta không xúc động đến mực hại người!
Khúc Kỳ không cam lòng yếu thế: "Tô sư muội từ trước đến nay ghét ác như cừu, như thế nào muội ngồi nhìn mặc kệ?" Nữ chủ tinh thần trọng nghĩa mạnh như vậy, ngươi tại sao biết nàng không sẽ thay ta xuất đầu? Hai người thần thương khẩu chiến mấy hiệp, khó phân cao thấp, hai bên đều nói khô cả họng. Bọn họ ăn ý liếc nhau, nghỉ giải lao giữa hai hiệp.
Cầm lấy ống trúc đưa cho tiểu sư tỷ, Thịnh Tây Chúc cũng lấy khăn tay, nhẹ nhẹ lau mồ hôi ròng ròng trên trán Khúc Kỳ. Khúc Kỳ ngoan ngoãn nhắm mắt để nàng ấy lau mặt, điểm qua vải vóc phất qua ướt nhẹp mặt mày, động tác hiếm có nhu hòa.
Nàng nghe thấy Thịnh Tây Chúc thì thầm: "Ngươi còn thật dám nói."
Khúc Kỳ mở mắt cười với nàng ta, nụ cười như ánh nắng ngày xuân, tươi đẹp mà sống động: "Thế nào, ta lợi hại không?"
Thịnh Tây Chúc giật mình, bỗng nhiên nhịp tim có chút nhanh, vô ý thức tránh đi tầm mắt của nàng ấy. Khúc Kỳ tiếp tục uống nước, khác với bên kia, Hoài Lộc phe phẩy quạt cho Tĩnh Thù, bộ dáng xem náo nhiệt:
"Hiếm khi thấy sư huynh nhiệt tình vậy, nha đầu này còn rất nhanh mồm nhanh miệng, có ý tứ."
Tĩnh Thù làm bộ liếc xéo qua nàng: "Ngươi rốt cuộc ở phe nào?" Hoài Lộc chột dạ rụt cổ một cái, tiếp tục ra sức dao cây quạt: "Tất nhiên ở phe Phù Vãn."
Hiệp 2 bắt đầu, hai người đều không có cách nào thuyết phục đối phương.
Tĩnh Thù nhức đầu nhìn xem Khúc Kỳ, chủ động nhượng bộ nói: "Theo ta thấy, hôm qua khóe miệng cùng hung án cũng không liên quan, chỉ là trùng hợp thôi."
Khúc Kỳ: "Trưởng lão lời ấy sai rồi, có khi quá nhiều trùng hợp thì đồng nghĩa với mệnh trung chú định." Trong lòng nàng mặc niệm nói: Nữ chủ tha thứ ta, ta không phải cố ý nhằm vào ngươi, quăng miếng chỉ vì mạng nhỏ này! Tĩnh Thù nghe vậy sắc mặt trắng bệch, bộ dáng tức giận không thể làm gì:
Hắn đã cho bậc thang, nha đầu này thế nào vẫn hùng hổ dọa người?! Một bên vui vẻ ăn dưa Hoài Lộc nhìn biểu tình tức giận sư huynh, rốt cục nhịn không được thổi phù một tiếng, cười ngược lại trên ghế: "Ha ha ha ha ha —— "
Tĩnh Thù liếc nàng ta, tiếng cười im bặt mà dừng. Hoài Lộc thu liễm ý cười, ngồi nghiêm chỉnh nói: "Hảo, việc này không đề cập tới, trò chuyện chút cái khác."
Từ đó, trong lời nói có hàm ý thi biện luận rốt cục vạch xuống dấu chấm tròn. Hoài Lộc chủ động lái sang chủ đề khác: "Lúc ấy, các ngươi có phát hiện đối tượng khả nghi đi qua tiếp cận không?"
Dưới đài ba người đều lắc đầu. Hoài Lộc nhẹ lay động quạt tròn, lại giải quyết việc chung hỏi: "Vậy các ngươi rời đi Tùng Đình trai, có nghe động tĩnh kỳ quái nào không?"
Khúc Kỳ cẩn thận nghĩ lại, trong đầu linh quang lóe lên:
" Lúc ta đi ra Tùng Đình trai... Hình như nghe được tiếng rít lên, nhưng sư đệ cùng đạo hữu Trương Tam đều nói không nghe thấy."
Hoài Lộc cùng Tĩnh Thù liếc nhau, gật đầu: "Vất vả cho ba vị, tình huống đại khái chúng ta đã nắm chắc."
Khúc Kỳ đúng lúc ra vẻ sùng bái: "Đệ tử tin tưởng trưởng lão nhất định sẽ trả chúng ta một cái công đạo, cũng là cho Tô sư muội một cái công đạo."
Tĩnh Thù khóe mắt co rúm: "... Hảo, ngươi đi ra ngoài trước."
Không sai biệt lắm được, đừng nhớ thương ngươi kia Tô sư muội! Khúc Kỳ vừa muốn quay người, chợt nhớ tới một sự kiện, nói: "Trước khi đi đệ tử còn chuyện muốn hỏi, không biết có nên nói hay không đây?"
Tĩnh Thù miễn cưỡng nhìn nàng, mặt mày xám xịt, trừng mắt lên như thể
"Thà rằng ngươi đừng nói", ngược lại là Hoài Lộc nhiệt tình đáp ứng: "Ngươi nói."
Khúc Kỳ hỏi thăm: " Nhân viên quản lí tin tức của Vấn Kiếm tông là ai? Ta bị đóng quyền hạn, có thể hay không mở khóa cho ta?"
Hoài Lộc sững sờ, lập tức hứng thú đánh giá nàng: "Nguyên lai người tung tin đồn bị đóng băng lại là ngươi?"
Khúc Kỳ ngượng ngùng gật đầu, bẽn lẽn nhìn nàng: "Chuyện này... Ta có thể giải thích." Bản thân là công dân mẫu mực tuân thủ luật pháp, nàng thật không làm mấy chuyện như vậy!
"Không cần, hôm nay giờ Thân ngươi đến Bách Thảo Đường một chuyến."
Hoài Lộc híp mắt lại, khuôn mặt che sau quạt tròn không có hảo ý cười, "... Ta thay ngươi suy nghĩ một ít biện pháp."
Khúc Kỳ rất là cảm động, nguyên lai bên trong tông môn vẫn còn người nhiệt tình tồn tại! Nàng tạ qua Hoài Lộc, vừa muốn lôi kéo Thịnh Tây Chúc rời đi, lại nghe Tĩnh Thù gọi lại nàng: "Vị đạo hữu Trương Tam này, xin dừng bước."
Thịnh Tây Chúc ánh mắt trầm xuống, dừng bước. Khúc Kỳ tiến lên một bước, cản ở trước mặt nàng: "Trưởng lão, việc này không có quan hệ gì với Trương Tam, nàng chỉ là trùng hợp ở hiện trường mà thôi."
"Chớ khẩn trương, ta chút lời muốn hỏi nàng." Tĩnh Thù mỉm cười, "Chờ ta biết rõ ngọn nguồn, tự sẽ trả cho các ngươi một cái công đạo."
Khúc Kỳ mấp máy môi, lo lắng nhìn về phía nhà boss nhà mình. Con mèo nhỏ không giỏi nói chuyện, vạn nhất không trả lời được làm sao bây giờ đây...
Thịnh Tây Chúc khẽ nói: "Yên tâm, không có việc gì."
Ánh mắt Khúc Kỳ như bố như mẹ lần đầu đưa con đi học nhìn nàng: "Kia ngươi muôn vàn cẩn thận."
Nàng cùng Quý Lĩnh rời đi, trên đường lưu luyến không rời, cẩn thận mỗi bước đi. Cho đến Quý Lĩnh chịu không nổi, đành kéo Khúc Kỳ lôi một mạch khỏi đại điện. Đi ra chính tư đường, Quý Lĩnh an ủi sư tỷ đang lo lắng:
"Tiểu sư tỷ yên tâm đi, Trương Tam đạo hữu cùng việc này không quan hệ, các trưởng lão sẽ không làm khó nàng."
Khúc Kỳ thở dài: "... Hi vọng như thế." Quý Lĩnh thấy nàng vẻ mặt nghiêm túc, liền đổi chủ đề: "Vừa rồi tại trong điện, tiểu sư tỷ nói như vậy thật nhanh đem ta hù chết."
Khúc Kỳ: "Đâu đến nỗi, ta đều là nghe theo đề nghị của ngươi a."
Quý Lĩnh hai mắt trợn lên. Khúc Kỳ thấy vậy biết ngay hắn mờ mịt không hiểu gì.
Khúc Kỳ gãi đầu một cái, suy tư một lát: "Không phải ngươi trước đó nháy mắt, ý bảo ta hướng trưởng lão tố cáo sao?"
Quý Lĩnh dụi dụi con mắt, bất lực ngửa ra sau: "Ta rõ ràng bảo ngươi thu liễm lại!"
Khúc Kỳ xấu hổ: "... Khụ, quá trình không quan trọng, đạt mục đích là được." Nàng quay đầu nhìn về phía cửa điện, thần sắc lại lo lắng. Quý Lĩnh nhìn một chút nàng, muốn nói lại thôi, trong giọng nói khiển trách: "Sư tỷ, ngươi mới vừa nói ngươi ngưỡng mộ Tô sư muội đã lâu, còn đạo hữu Trương Tam..." Đến tột cùng tỷ có mấy cái hảo muội muội?
Khúc Kỳ nghe vậy nhanh nhảu phủi sạch quan hệ, giống như tra nữ vô tình: "Cái gì Tô sư muội? Không thân." Kế tạm thời thôi, chỉ là nữ chính làm sao có thể so với boss nhà ta.
Thịnh Tây Chúc vừa đi ra chính tư đường, đúng lúc nghe tới thanh âm nữ hài thanh thoát hoạt bát: "Chỉ có Trương Tam cô nương mới là hảo muội muội của ta!" Nàng im lặng, yên lặng không một tiếng động đi tới Khúc Kỳ. Trên dây đỏ tiếng chuông thanh thúy như rì rào mưa rơi, thanh tịnh kỳ ảo.
Khúc Kỳ nhanh chóng quay đầu: "Ngươi đã về rồi?" Đôi mắt nàng cong lên, giống tiểu hồ ly giảo hoạt, trên cổ tay đeo lên chuông phát ra âm thanh chạy tới phía Thịnh Tây Chúc.
Đại khái là chạy quá gấp, Khúc Kỳ không có để ý mặt đất có hòn đá nhỏ giữa đường, dưới chân đột nhiên bị vấp—— Lúc định thần lại thì cỗ hơi thở lành lạnh đã bao trùm xung quanh nàng. Khúc Kỳ trong đầu ong một cái. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp xương quai hàm đầy mỹ lệ.
Nhìn men xuống là cái cổ trắng ngần thon dài cùng điểm dây đỏ buộc quanh. Thịnh Tây Chúc đỡ nàng đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Gấp cái gì."
Lúc nàng nói chuyện, dây đỏ trên cổ cũng nhẹ nhàng thít vào, gợi thêm mấy phần khó tả, mỏng manh dễ vỡ. Cuốn hút đối phương phải chạm lấy dùng sức bóp nhẹ cái cổ thon dài kia, khiến nàng ấy thất thố đỏ ưng một phen—— "Khụ khụ."
Khúc Kỳ tỉnh táo quay đầu lại, trông thấy Quý Lĩnh trốn phía sau thân cây, ánh mắt hóng hớt dõi theo các nàng, nhẹ nhàng ho khan.
Khúc Kỳ: "... Ngươi thôi ngay nụ cười ấy đi." Quý Lĩnh lấy tay che lấp mỉm cười: "Thật có lỗi, rất khó để nhịn được."
Khúc Kỳ không nói gì, nàng đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt đang nóng ran, từ trong ngực Thịnh Tây Chúc lui ra. Trong ngực nhiệt độ dần dần biến mất, Thịnh Tây Chúc lẳng lặng đứng, giống như băng tuyết trắng, óng ánh xa cách.
Nàng đưa tay đặt trên trán Khúc Kỳ, dò xét một chút, nhíu mày. "Mặt thế nào hồng như vậy?"
Ngón tay lạnh như băng gần sát ấn đường, Khúc Kỳ nhịn không được nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói: "Còn không phải lo lắng ngươi sao."
Nàng kéo ống tay áo Thịnh Tây Chúc, xích lại gần hỏi: "Lão đầu đã nói gì với ngươi?"
Thịnh Tây Chúc: "Hỏi qua chuyện Minh Nguyệt sơn trang."
Khúc Kỳ dọa đến hoa dung thất sắc, hai mắt trợn lên: "Kia ngươi trả lời đi lên sao?!"
Thịnh Tây Chúc nhịn không được bóp một cái mặt nữ hài: "Tùy tiện bịa chuyện."
Khúc Kỳ đau một tiếng: "Ngao, ngươi bóp ta làm gì?"
Thịnh Tây Chúc bình tĩnh thu tay về, lại ra vẻ không liên quan gì đến nàng.
Khúc Kỳ: "!" Phản rồi, đây dám trêu đùa ta!
Một tiếng cười hắc hắc quái dị từ phía sau cây truyền ra, Khúc Kỳ quát: "Quý Lĩnh!"
Quý Lĩnh phản xạ có điều kiện đứng thẳng: "Đệ đây!"
Khúc Kỳ: "Ngậm miệng lại!" Quý Lĩnh ngón tay trỏ đặt trên môi, bộ dạng im lặng.
Khúc Kỳ quay người nhìn Thịnh Tây Chúc, trên mặt nhiệt độ chưa hạ nhiệt, lại trở nên đỏ rực hơn, tay nàng đập lên trên vài cái xua đi trong đầu mấy hình ảnh linh tinh.
Thứ nhất mình không phải thiếu nữ, thứ hai mình cũng không phải phúc thụy khống, nhưng chẳng phải việc người ta thích đi chơi với phụ nữ xinh đẹp là điều bình thường sao? Người nào mà không háo sắc? Không sai, mình chỉ là thích ngắm gái đẹp theo bản năng thôi, nhất định là vậy.
Thịnh Tây Chúc nhìn xem nữ hài liên tiếp vỗ mặt, véo chóp mũi nàng ấy một cái: "Lại nổi điên làm gì."
Khúc Kỳ bĩnh tĩnh: "Không có gì, chúng ta đi làm cơm đi." Dứt lời, nàng dứt khoát lạnh lùng quay người, đi một mạch về phía trước.
Thịnh Tây Chúc: "..."