Chương 23 Du thuyền Hoàng Hôn (4)
Mọi người lại xác nhận một lần nữa, toàn bộ phòng tiệc hiện tại có mười hai người sống, nhưng quả thật nhân viên phục vụ mang vào đúng bốn cái cáng vải trắng.
Tóc đỏ thẳng thừng đặt ra câu hỏi: "Nếu có hai thi thể là hai dì của phòng 0309, thì hai thi thể khác sẽ là của ai...?"
"Đợi lát nữa xốc lên xem một chút là biết." Diệp Thường bình tĩnh nói.
Nét mặt tóc đỏ phức tạp nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi.
Bây giờ người mới đều mạnh mẽ vậy sao?
Đến gần xem, mọi người phát hiện trên bốn cái cáng loang lổ nhiễm đầy vết máu, máu chảy ra thậm chí thấm vào vải trắng, tí tách lan ra vết máu...
Sắc mặt mọi người thoáng cái trở nên trắng bệch, bắt đầu không khống chế được hồi tưởng lại, trong cậu chuyện tối hôm qua có cách chết nào tương đối đẫm máu.
Nhân viên phục vụ đặt bốn cái cáng song song bên cạnh thi thể tóc đen dài thẳng chết đuối, chỉnh tề hướng về phía tây cửa sổ sát đất, bỗng tất cả nhân viên công tác cũng đứng thành một hàng, nhắm mắt lại lẩm bẩm ngoài miệng, thần thái thành kính nghiêm túc như đang cầu nguyện.
Mọi người trong phòng tiệc sợ hãi nhìn, lặng ngắt như tờ.
Một lúc lâu sau, thuyền trưởng già quay lại đối mặt với mọi người, đôi mắt sáng láng: "Xin lỗi, chậm trễ một chút thời gian của các vị, chúng tôi đang chào đón hành khách gia nhập vĩnh viễn."
Ông nho nhã lại cung kính muôn phần cười cười, "Đây là vinh hạnh của Hoàng Hôn."
Ngay khi tất cả mọi người không dám thở ra một tiếng, Trì Nam tiến lên một bước, lễ phép nói với thuyền trưởng và nhân viên phục vụ đứng trước giá đỡ xác: "Xin lỗi, phiền nhường một chút."
Nụ cười của thuyền trưởng đọng lại trên mặt: "Xin hỏi vị khách này..."
Trì Nam tỉnh bơ: "Tôi muốn đi xem thi thể."
Thuyền trưởng sững sờ mấy giây, sau đó mới máy móc đứng sang bên cạnh, làm ra tư thế mời Trì Nam.
Nháy mắt chết máy vừa rồi, giống như NPC này chưa từng gặp vị khách nào chủ động muốn xem thi thể.
Trì Nam vừa định tiến lên, Diệp Thường lại đi trước một bước: "Em có găng tay tiện hơn, đừng làm bẩn tay anh."
Thanh âm của hắn rất nhẹ, thậm chí còn mang theo một chút ý cười ôn nhu.
Diệp Thường động tác lưu loát ngồi xổm xuống, lần lượt vén tấm vải trắng nhiễm máu lên, khi thi thể sau vải trắng bại lộ dưới ánh mặt trời, tiếng giật mình kêu la vang lên trong phòng tiệc không ngừng.
Ngay cả tóc gợn sóng có kinh nghiệm phong phú nhất cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh, yên lặng dời tầm mắt.
Cái chết của hai người phụ nữ trung niên thực sự thảm không nỡ nhìn...
Hai thi thể khác nhau bị xẻ ra làm hai nửa, ngay ngắn phân ra một trái một phải đặt ở trên bốn cái giá nâng thi thể, mặt cắt gọn gàng quy tắc, gân cốt cốt rõ ràng, xem ra hẳn là thứ dụng cụ tương đối hung tàn như cưa điện tiến hành cắt xẻ... Cũng không biết mấy bà ấy bị phanh thây sau khi chết, hay là trực tiếp bị phanh chết như vậy.
Trì Nam cũng vây quanh, mặt không đổi sắc đối mặt với mức độ đẫm máu bùng nổ của thi thể.
Bình tĩnh như cậu chỉ có Diệp Thường, tuy rằng ngoài miệng đối phương nói qua loa: "Thật đáng sợ."
Trì Nam chú ý tới, hình như trên tay bốn nửa thi thể đều đang gắt gao nắm lấy cái gì đó, Diệp Thường và cậu nhìn thấy cùng một chỗ cũng nghĩ đến cùng một chỗ, trực tiếp lên tay bẻ tay thi thể.
Chàng trai trong cặp tình nhân thấy may mắn vì mình đã sớm che mắt bạn gái, nhưng cuối cùng chính hắn cũng không chịu nổi, che miệng ói ọe oẹ bên cạnh.
Người đàn ông tóc đỏ và ông chú trung niên cũng đều quay đầu đi, mạnh mẽ thuyết phục bản thân đối mặt với thi thể đẫm máu tìm kiếm manh mối.
"Tây?" Diệp Thường rất nhanh bật tay các thi thể ra, phát hiện nửa mấy bà ấy cầm một quân bài mạt chược.
"Cùng quy thiên." Hai người được chia làm bốn nửa, lần lượt nắm bốn quân "Tây", cũng chính là câu chuyện mạt chược mà thanh niên xã súc kể tối hôm qua...
Mọi người hít một hơi thật sâu, thi thể của hai người phụ nữ trung niên, cùng với bốn quân bài mạt chược gần như chứng minh suy đoán trước đó: cái chết của phó bản này kích hoạt, là nhìn như ngẫu nhiên chọn những câu chuyện kinh dị mà chính miệng bọn họ nói, biến nó thành hiện thực.
Hơn nữa phó bản vô cùng xảo quyệt, cho dù không có điều kiện cũng sẽ tạo ra điều kiện tử vong, ví như bồn tắm có thể dìm chết người, ví như hai thiếu hai thì mổ người thành hai nửa cho đủ ván mạt chược...
Diệp Thường một lần nữa phủ vải trắng lên thi thể, cởi găng tay dùng một lần ném vào thùng rác, lại nhìn tay mình dưới ánh mặt trời, tuy rằng rất sạch sẽ, nhưng dường như hắn không hài lòng lắm: "Chắc em phải đến phòng vệ sinh một chuyến, rửa tay sạch đã."
"Tôi cũng đi." Trì Nam nghẹn cả buổi sáng, tuyến lệ rục rịch sắp không kiên trì được nữa.
Mọi người thấy bọn họ kiểm tra thi thể xong đi vệ sinh tập thể, như lẽ dĩ nhiên nghĩ quả nhiên bọn họ cũng là người bình thường, đối mặt với thi thể đẫm máu cùng cực vẫn nhịn không được ói ra.
Chỉ là tương đối có thể nhịn mà thôi.
Phòng vệ sinh ở bên cạnh phòng tiệc, Trì Nam trực tiếp đi về phía căn phòng, sau khi xác định cửa đã khóa cứng, thì ngồi trên bồn cầu lặng lẽ lại tùy ý rơi nước mắt.
Bởi vì quá mức yên tĩnh, có chút động tĩnh chung quanh đều có thể nghe rõ ràng, cậu tận lực để bản thân không hít mũi, mặc cho nước mắt lẳng lặng tuôn ra, trượt xuống, lại dùng khăn tay cẩn thận lau sạch sẽ.
Khoảng mười phút sau, tiếng nước trong bồn rửa tay ngừng lại sớm, Trì Nam giả vờ xông vào toilet rời khỏi buồng vệ sinh.
Chân trước cậu vừa bước ra khỏi cửa buồn vệ sinh, liền nhìn thấy Diệp Thường nhàn rỗi tựa vào tường đối diện trêu chọc đồng hồ quả quýt.
"Cậu chờ tôi à?" Trì Nam hơi bất ngờ.
Diệp Thường nhếch khóe môi: "Ừm, vừa mới chết người, em không muốn hành động một mình."
Hắn đóng nắp đồng hồ quả quýt lại, bỏ vào áo khoác.
"Vậy trở về thôi." Trì Nam nói xong, liền đi về phía phòng tiệc.
"Chờ một chút."
Diệp Thường tự dưng lên tiếng gọi Trì Nam lại, bước chân Trì Nam dừng lại: "Làm sao..."
Một câu của cậu còn chưa dứt, con ngươi màu xanh biếc đột nhiên run lên, chợt hơi nước mờ mịt tụ lại, nước mắt to như hạt đậu theo khóe mắt cậu lăn xuống.
Trên cổ bỗng nhiên lạnh lẽo một trận, Diệp Thường tự tiện chủ trương giơ tay ấn lên cổ cậu, ngón tay nhẹ nhàng quệt một cái, dính chút màu đỏ thẫm.
"Chỗ này, bẩn rồi."
Hắn vươn ngón tay dính máu tới trước mặt Trì Nam, "Không biết từ lúc nào đã dính vào."
Mí mắt Trì Nam run lên, nước mắt tiếp tục lăn xuống, cậu im lặng trong chớp mắt: "Cảm ơn."
Nói xong, cậu rốt cuộc lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ hốt nhiên bị đụng chạm, lấy khăn tay ra lau đi nước mắt trên mặt.
"Tôi bị người đụng chạm sẽ như vậy, phản ứng sinh lý mà thôi, đừng để ý." Cậu vừa lau nước mắt vừa không có thành ý giải thích, cũng không có ý định đi sâu vào đề tài.
Diệp Thường nhìn cậu thật sâu, nhanh chóng thu ánh mắt lại, xoay người lại đi về phía bồn rửa tay.
Nước ào ào vang lên, trong nháy mắt rửa sạch vết máu trên ngón tay hắn.
Trì Nam cũng đi tới, mở vòi nước rửa mặt, thêm cả vệt máu dính trên cổ.
Là Diệp Thường đóng vòi nước trước, hắn ngẩng đầu, từ trong gương chú tâm nhìn Trì Nam mặt mày ướt sũng: "Xin lỗi, vừa rồi tự tiện..."
Hắn dừng một chút, mười phần cẩn thận chọn từ ngữ, "Làm anh khóc."
Động tác vốc nước của Trì Nam dừng lại, dường như có phần không lường trước được đối với hình dung này, cũng có hơi bất mãn.
Song cậu chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Không sao."
Sau đó hai người dọc theo đường đi cũng không nói qua một câu.
Mặt trời lặn ngoài cửa sổ rọi lên lông mi chưa hoàn toàn khô của Trì Nam, lóe lên ánh sáng vụn vặt.
Diệp Thường nhịn không được nhìn thêm vài lần, tựa như rất hài lòng với kiệt tác của mình, khóe môi khẽ nhếch lên.
*
Sau khi trở lại phòng tiệc, hai chị em ngất xỉu lúc trước tỉnh lại, bắt đầu ôm nhau nức nở không ngừng, mấy cô gái vây quanh khuyên mấy cô ấy, mọi người nhìn dáng vẻ của họ, tức thì đồng tình cũng sốt ruột.
Một mặt cảm thấy khổ sở vì nỗi đau đớn mất đi chị gái của các cô, mặt khác cũng sốt ruột muốn có thêm nhiều manh mối từ các cô.
Một giờ sau, hai chị em cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, tóc gợn sóng ngay lập tức nắm lấy cơ hội để hỏi: "Đêm qua, mấy em có nhận được cuộc gọi kì lạ nào không?"
Em gái tóc ngắn ngang vai gật đầu, khàn khàn nói: "Nửa đêm khoảng hơn ba giờ, em mơ mơ màng màng nhận điện thoại, đối phương không nói chuyện, nhưng đầu dây bên kia có âm thanh rất kì lạ truyền đến, tương tự như... Âm thanh của dòng nước khi lặn... Lúc ấy em đã có hơi sợ hãi, luôn hỏi đối phương là ai, nhưng không ai trả lời em... Chờ một lúc, em bỗng nhiên rất khó chịu, có một thứ nước chảy qua điện thoại, ngay lập tức cuốn em vào cảm giác nghẹt thở dưới nước... Căn bản em không thể thở được... Em sợ đến nỗi cúp máy ngay!"
"Sau khi điện thoại cúp máy, em thở hổn hển một hồi mới bình ổn lại, A Tình lúc này cũng bị tiếng động của em đánh thức."
A Tình chính là cô gái tóc đuôi ngựa trong ba chị em sinh ba, cô gái chết tên là A Vũ, cô gái tóc ngắn đang nói chuyện tên là A Tuyết.
A Tình ôm chân co rúm lại ở góc, thần kinh bẻ ngón tay, nghẹn ngào nói: "Lúc ấy em mơ một giấc mơ, mơ thấy bọn em khi còn nhỏ, sống ở Tứ Hợp Viện, bọn em cùng nhau chơi trốn tìm, em là người bị bịt mắt, trong lòng đếm ngược mười giây... Quay đầu lại, đã không thấy A Vũ và A Tuyết đâu, em liền đi tìm các chị, Tứ Hợp viện không lớn, nhưng tìm là tìm thế nào cũng không tìm được..."
Cô bỗng chốc run rẩy: "Mắt thấy mặt trời sắp lặn, em một mình đi một vòng một vòng trong sân, trong lòng đột nhiên rất cô đơn rất buồn bã... Đúng lúc này, em nghe thấy âm thanh của A Vũ, xa xa gọi tên tôi, A Tình, A Tình, chị ấy nói, chị ở dưới chân em, em cúi đầu nhìn một cái, là có thể tìm được chị."
"Chị ấy cứ gọi tên em, cứ mãi... Em cúi đầu, dưới chân có một cái giếng, mặt A Vũ, liền nổi ở đáy giếng..."
"Nổi trong nước, mắt mở to, nhìn em, cười với em." Sắc mặt A Tình trở nên trắng bệch, cả người run rẩy không ngừng, giống như nổi điên bứt tóc mình.
Trong bầu không khí như vậy, thần kinh của Hắc Trà cũng đến giới hạn sụp đổ, cảm xúc có phần mất kiểm soát, hắn hốt nhiên đỏ mắt quỳ xuống trước mặt hai chị em: "Xin lỗi! Tất cả là do tôi đã kể câu chuyện này tối qua! Đều do tôi... Nếu không phải tôi..."
Hắn nghẹn ngào, hai tay nắm thành nắm tay chống trên mặt đất, toàn thân đều run rẩy.
Trì Nam thấy có chừng mực sẽ an ủi người khác, huống hồ lúc này an ủi cũng không đau không ngứa, cậu chỉ lẳng lặng ngồi xổm bên cạnh Hắc Trà, đưa khăn tay sạch sẽ cho hắn.
Bầu không khí trong phòng tiệc cực kì tồi tệ, ngay cả vẻ mặt tóc gợn sóng thoạt nhìn không sợ hãi cũng ảm đạm xuống.
Thuyền trưởng già vẫn giống như một quý ông, đứng thẳng người bên cạnh thi thể: "Đừng buồn, ở lại Hoàng Hôn mãi mãi là sự lựa chọn tốt nhất của tất cả các vị khách."
"Thứ cức chó ** mẹ mày!" Hắc Trà tự dưng đứng lên, xông tới muốn đánh thuyền trưởng thần thái sáng láng này, nắm đấm chưa đập xuống đã bị nam tóc đỏ và gã trung niên kéo lại.
"Trước tiên đừng xúc động! Ông ta là NPC, cậu đánh ổng có ích lợi gì! Ngộ nhỡ lại kích hoạt cái gì thì càng tồi tệ hơn, vẫn là tìm được manh mối trước quan trọng hơn."
Thuyền trưởng già lại không có tí ý muốn né tránh, vẫn đứng yên thong dong: "Phiêu bạt trên biển, chuyện kì dị sẽ luôn xảy ra, nhưng bất luận thế nào, chúng ta đều phải giữ lòng kính sợ, tuân thủ quy tắc, chỉ có như vậy Hoàng Hôn mới có thể thuận lợi trở về, đưa chư vị về cố hương."
Nét mặt mấy người mộng du cũ thay đổi, lời này nghe thế nào cũng không đúng —— giữ lòng kính sợ, tuân thủ quy tắc?
Vậy nên đêm nay sẽ phải tiếp tục kể mấy câu chuyện kinh dị chết tiệt đó?!
"Bằng không..." Thuyền trưởng già buông tay, thật xin lỗi bĩu môi, "Đúng rồi, còn phải nói cho các vị khách một chuyện.". truyện tiên hiệp hay
Ông thần thái sáng láng nhìn về phía mọi người, thần bí cười cười: "Những người kể chuyện xuất sắc, vị khách làm người đồng hành ở lại, sẽ giành được sự ưu ái của Hoàng Hôn, nhận được phần thưởng hậu hĩnh."
Ngay khi lời này của ông xuất hiện, toàn bộ bầu không khí đã thay đổi.
Ánh mắt mọi người lặng lẽ xảy ra biến đổi...
Nói cách khác, cuối cùng hại chết càng nhiều đồng đội, mức độ thiện cảm đạt được càng cao.
Điểm thiện cảm để kiếm đầu tiên, xuất hiện.