Bởi vì Y Đằng thường xuyên đến mua, cho nên nhân viên thực tự nhiên giới thiệu đồ mới cho y. Nữ nhân viên mỗi khi lấy một bộ trang phục ra, Ưng Thủ liền gật đầu, lại đòi thêm một bộ kích cỡ của y.
“Anh bình thường đều không thích loại y phục này, mua làm gì?” Thật sự nhìn rất ngứa mắt làm Y Đằng phải nhíu mày.
“Anh thử một chút cũng được mà!” Ưng Thủ tùy tay vơ lấy quần áo tiến vào phòng thay, lúc thay xong bước ra quả thật làm cho người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời. Ngay cả nữ nhân viên cũng nhịn không được mà khen ngợi, tựa như thay đổi hoàn toàn.
Ưng Thủ dào dạt đắc ý, hỏi “Thế nào, có phải rất tuấn tú hay không?” Đổi lấy ánh mắt lạnh lùng cười nhạt của Y Đằng.
Ưng Thủ thử mấy bộ, tuy rằng mặc vào đều rất suất, nhưng Y Đằng đều nói không hợp. Sau đó Ưng Thủ rốt cục cũng phát hiện, nhảy dựng lên hỏi, “Em gạt tôi! Em không muốn cùng tôi đi mua y phục tình nhân nên mới nói như thế!”
“Tôi vốn sẽ không đáp ứng đó thì sao? Tôi mới không cần cùng anh làm mấy chuyện mất mặt này đâu! Đều đã muốn là đại thúc, còn học đòi như tiểu hài tử, mặt cũng không biết đỏ!”
“Rất giảo hoạt! Y Đằng, em thật sự là rất giảo hoạt mà!” Ưng Thủ hung hăng trừng mắt nhìn Y Đằng một cái, quay đầu nói với nữ nhân viên, “Đồ vừa thử, lấy kích cỡ của tôi cùng với cỡ nhỏ của bác sĩ đây, toàn bộ mua hết!”
“Anh không cần mua mà, mua tôi cũng sẽ không mặc. Rất mất mặt!”
“Em không cần tùy hứng như vậy được không? Anh còn cố ý chọn tiệm em thích mà mua, như thế nào có thể đem tâm ý của người ta bỏ đi như vậy chứ!” Ưng Thủ cầm lấy quần áo cứng rắn nhét vào tay Y Đằng, “Em cầm cho anh!”
Hai đại nam nhân lôi lôi kéo kéo do dự trong tiệm may đồ quả thật là quá là khó coi. Huống chi tiệm này vốn là chỗ quen biết với Y Đằng. Thật sự bị ép đến không có cách nào, Y Đằng chỉ có thể lui để mà tiến, nói, “Khốn nạn, anh thật sự muốn mua, vậy mua áo ngủ cũng tốt. Loại trang phục này, tôi thật sự không có mặt mũi mặc đi ra đường!”
“Sao em không nói sớm?!” Ưng Thủ giống như đứa nhỏ vừa được dỗ bằng kẹo đường, cao hứng đem quần áo trả lại cho nữ nhân viên, “Không mua nữa!”
Bỏ đi cũng nhanh như lúc tới.
Hai người vòng vo mấy con phố, lại đi đến một tiệm chuyên bán áo ngủ.
Lần này thái độ của Y Đằng so với lúc vừa rồi hoàn toàn tương phản, vô luận Ưng Thủ lấy cái quần áo gì, y ngay cả ngắm cũng không ngắm một cái, tất cả đều bằng lòng.
Kỳ quái chính là lần này Ưng Thủ cư nhiên cũng không cảm thấy bất mãn với y, ngược lại còn thường dùng ánh mắt đen tối nhìn y, trộm nở nụ cười.
Ngàn chọn vạn tuyển, Ưng Thủ cầm hai bộ, một màu xám tro, một kẻ ô vuông, vui vẻ tiến ra cửa.
Nguyên bản Y Đằng đã tính toán, như thế này cũng không có hại gì đi! Dù sao bộ quần áo này y có chết cũng không mặc, hơn nữa cũng sẽ không có ai thấy y mặc. Hẳn là không có gì vấn đề đi! Kết quả hai người mới vừa lên xe, Ưng Thủ liền bò qua hôn y. Còn cười đến thực khả ố mà nói, “Nghe nói tặng quần áo là vì muốn đích thân cởi ra, vậy ra Y Đằng là ám chỉ muốn cùng anh làm à!”
Khiến cho Y Đằng thiếu chút nữa thôi là nổ tung tại chỗ! Trong đầu chỉ có ý niệm duy nhất chính là, quả nhiên cùng tên thần kinh thô nói chuyện yêu đương thật là vất vả! Nghĩ lại lúc nãy lên xe, tên kia nhìn mình hắc ám như vậy, hóa ra là tưởng mình ám chỉ muốn làm cùng hắn sao. Thật sự là càng nghĩ càng tức muốn chết, càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt.
Vừa định phát cáu, Ưng Thủ liền miệng tươi cười, tay lại vòng qua, cắn tai Y Đằng mà nhẹ giọng, “Đến nhà em đi! Đều do Y Đằng không tốt, rất câu dẫn người, hại anh hiện tại thật là muốn làm nha!”
“Quỷ mới câu dẫn anh!” Rõ ràng hẳn là nên nghiêm khắc cự tuyệt, nhưng sau khi bị Ưng Thủ liều mạng thì thầm bên tai “Muốn làm, muốn làm”. Y Đằng nhận ra chính mình mạc danh kỳ diệu cũng hưng phấn lên.
Trở lại nhà Y Đằng, hai người ném quần áo lung tung, khẩn cấp trèo giường.
Đây là lần làm tình đầu tiên mà hai người đều vẫn tỉnh táo, lúc đầu nghĩ rằng sẽ có chút ngượng ngùng. Nhưng mà, tựa như trời sinh họ hẳn là phải cùng một chỗ. Ưng Thủ quen thuộc cởi hết quần áo Y Đằng, không chút do dự hôn lên bờ ngực bằng phẳng của y, miệng còn không ngừng nói, “Yêu, yêu nhất Y Đằng.”
Bị hắn đối đãi như thế, Y Đằng làm sao còn có thời gian mà ngượng ngùng? Thân thể tựa như đang ở sauna ( phòng tắm hơi) càng lúc càng nóng, bắt đầu đắm say.
Hai người không ngừng day dứt miệng lưỡi nhau, giống như hai con lươn cuốn vào nhau cắn xé. Lúc tăng cao kích thích, lại càng nóng bỏng hơn.
Lúc quần bị cởi xuống, Y Đằng đang mơ mơ màng màng đột nhiên bị Ưng Thủ cầm lấy hạ thân.
“A, lúc làm lần đầu tiên, hình như có sờ qua nơi này! Lúc ấy hai chúng ta uống rượu, đều nhớ không rõ đúng không?” Ưng Thủ giống như muốn làm công tác nghiên cứu, cúi đầu cẩn thận quan sát vật trong tay.
“So với của anh thì vật nhỏ này tinh tế và có chút ngắn hơn nha! Nhìn hồng hồng phấn nộn thật là đáng yêu! Lần trước tại sao không có nhìn kỹ, thật sự rất đáng tiếc!”
Vừa rồi bị dục niệm làm cho mê mẩn lý trí đi, Y Đằng lập tức thanh tỉnh lại, cả người giống như cá nhảy dựng lên, “Câm mồm lại! Có muốn làm tiếp hay thôi?”
“Vốn là vậy mà!” Ưng Thủ cười lớn cầm lấy tiểu Y Đằng, cọ xát thật mạnh vài cái, ngón tay lại kích thích lỗ nhỏ vài lần, dễ dàng bắt Y Đằng buông khí giới đầu hàng, thân thể mềm nhũn ngã xuống giường. Mặt đỏ muốn bốc hơi, ánh mắt cũng đẫm sương.
“Kỹ thuật của anh, không tồi đi!” Ưng Thủ đắc ý dào dạt, cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của Y Đằng. Hạ thân gắt gao dán chặt vào nhau, tay đan tay, chuyển động nhịp nhàng, chỉ chốc lát sau liền nghe Y Đằng rên lên, cuối cùng phóng thích.
......
-Tác giả:
Ta khi nào thì nói Y Đằng bị ăn luôn? Hãn, ta chỉ nói trên người có hôn ngân đi ~ hoan hô tinh thần khiết phích, cái loại sự này sẽ không phát sinh ~
Ngày hôm qua ta đi kiếm đồ này nọ, hơn nữa không có TV xem, làm biếng một ngày, thật có lỗi, thật có lỗi a ~
Hôm nay viết hai chương, hẳn là không tính lỗi đi ~
Mua ha ha ha ha ~
-Editor:
Tác giả cười thật giống beta