• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHUYỂN NGỮ: NQL

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

San Francisco.

Trong quán rượu, trận bán kết khu vực Châu Á của giải đấu vòng CPL bắt đầu với hai chiến đội TED từ Trung Quốc và YTR từ Hàn Quốc, một chiến đội thực lực khá đáng gườm. Từ Gia Diễn đang vắt chân ngồi trên chiếc sofa trong căn phòng của khách sạn, tay kẹp điếu thuốc, thảo luận lối đánh của vòng đấu ngày mai với các đội viên.

“Ngoại trừ Face là hơi khó đối phó, những người khác đều là người mới của YTR mấy năm nay.” Pot và Face đều là tuyển thủ chuyên nghiệp lâu năm, đã từng giao đấu ở khá nhiều giải đấu, lúc bình thường mối quan hệ của anh và Face cũng không tệ, dù sao trong thể thao điện tử số lượng tuyển thủ như hai người họ cũng không nhiều lắm, có chút cảm giác anh hùng tiếc anh hùng.

Từ Gia Diễn chỉ một người trong số đó, tóc cắt vuốt dựng thẳng, “Đại Phi, cậu thay vị trí của Đại Minh, cậu ta không có ở đây, các trận tiếp theo, do cậu dẫn đầu.”

Đại Phi khá nghiêm túc và căng thẳng, “Vâng, lão đại!”

Vốn mọi thứ đang bình thường, bỗng nhắc tới Đại Minh, cả đám người không khỏi than thở, dẫu sao cũng đã tám năm, mặc dù cái cậu Đại Minh cứ lải nhải suốt thật là ồn ào, nhưng lần đầu tiên đấu giải ở nước ngoài không có cậu ta ở đây, cảm thấy như mất mát một thứ gì đó, bầu không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo.

Mạnh Thần lại nghĩ tới một chuyện.

Đại Minh tuy thế nhưng cũng chỉ bị cấm đấu giải nửa năm, còn lão đại?

Ngay sau kết thúc của giải đấu vòng CPL, cái nghề mà cả một đời anh ấy theo đuổi sẽ hoàn toàn chấm dứt, cho dù anh ấy có ở lại TED hay nhận lời làm huấn luyện viên cho đội tuyển quốc gia, điều đó mới thực sự khiến cho người ta cảm thấy tiếc nuối nhất.

Đương lúc yên lặng,

Điện thoại trong phòng vang lên.

Là lễ tân gọi đến, Mạnh Thần tiện tay nghe máy, “Hello.”

Người làm ở quầy lễ tân nói bằng tiếng Anh: “Xin chào, anh Pot, dưới đây có một cô gái tìm anh, có mời cô ấy đi lên không ạ?”

Phản ứng đầu tiên của Mạnh Thần chính là, không được đâu—–

Mẹ nó anh mới đi có mấy ngày thôi mà? Ma nữ kia đã đuổi tới San Francisco rồi à?

Dù sao như lão đại cũng gọi là cách ly với phụ nữ rồi, gần đây ngoài ma nữ kia ra, hẳn là không ai tới tìm anh ấy nữa nhỉ?

Vì vậy anh ta nói ngay không chút suy nghĩ: “Lão đại, hình như là ma nữ kia tới.”

Từ Gia Diễn đang rất nhàn nhã dựa người vào sofa hút thuốc, nghe câu này xong bị sặc, ho khù khụ một thôi một hồi, trợn mắt lên nhìn Mạnh Thần, thốt lên: “Đèn hoa cúc?”

Mạnh Thần giữ điện thoại, gật đầu, có vài phần đắn đo: “Hình như là cô ấy đấy.”

Trừ Mạnh Thần, những đội viên khác đều không hiểu mô tê gì hết, hoa gì cơ?

Cúp điện thoại, Mạnh Thần nhìn về phía Từ Gia Diễn bằng ánh mắt thăm dò: “Chúng ta đi ra ngoài trước đi?”

Từ Gia Diễn hút xong mẩu thuốc nhỏ cuối cùng, tàn thuốc vứt trong chiếc gạt tàn, dụi tắt, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Mạnh Thần thầm nghĩ, chết, sập bẫy rồi.

Tuy nói là thế, nhưng lão đại dù sao cũng là lão đại cơ mà, anh ta tuy không thích ma nữ kia nhưng vẫn phải nhìn mặt lão đại mà đối xử với con nhóc đó khách khí như người một nhà, nếu không tương lai thành bạn gái của lão đại thật, bên gối anh rủ rỉ bên tai, đại loại như được lão đại bao che cho ấy, thì anh ta xác định là người bị xử đầu tiên rồi.

Anh ta kéo đám đội viên tất cả ra ngoài hết, nịnh nọt giúp Từ Gia Diễn cài cửa lại, lúc đứng cạnh cửa còn ngẫm nghĩ: Chao ôi, mình có nên mua chút gì đó cho con bé đó trước để bày tỏ sự ăn năn hối lỗi vô hạn của mình không đây nhỉ?

Nhưng nhìn con bé đó trông chả thiếu cái gì nữa cả.

Nghĩ tới đây, Mạnh Thần sực nhớ ra một chuyện, thảo nào anh ta luôn cảm thấy có chút không được thoải mái!

Bà cô chủ nhà từng nói đó là một ông chủ cực kỳ đại gia!

Nếu vẫn còn chưa chia tay, lão đại nhất định diễn vai ‘kẻ thứ ba’ mất rồi!

F*ck —-

Chuyện này lúc rảnh rỗi anh ta phải đi hỏi bà cô cho thuê nhà một chút mới được, giúp lão đại điều tra tình hình!



Bên trong căn phòng, hệ thống sưởi đang hoạt động, Từ Gia Diễn chỉ mặc một chiếc áo phông màu trắng mong mỏng, vẫn là chiếc quần đen anh thường hay mặc, chân đi đôi dép của khách sạn, vắt chân chữ ngũ. Anh nhìn xung quanh phòng một lượt, ở hai ngày rồi, đồ đạc có chút bừa bộn, trên bàn mở hai chiếc máy vi tính, một máy đang mở giao diện trò chơi, máy kia kết nối với video hội nghị, cơ mà lúc này màn hình đang đen, vì ba giờ anh còn có một hội nghị xuyên quốc gia.

Vali hành lý bày trên mặt đất, ngổn ngang một đống đồ, thêm cả vài bọc nhỏ trong suốt, bên trong đựng mấy chiếc quần sịp, giờ phút này đang phô bày hết cả ra ngoài.

Anh đứng lên, đi tới, kéo khoa chiếc vali lại.

Sau đó, anh lại quay đầu nhìn, phát hiện trên sofa, giường còn bừa bãi mấy chiếc áo quần anh thay xong vứt luôn ở đó, anh nhặt hết lên, nhét vào trong máy giặt.

Dọn dẹp xong hết rồi, mà người thì vẫn chưa thấy đâu.

Anh đứng trong phòng vệ sinh, nhìn vào gương, vuốt vuốt tóc, sờ cằm nhìn râu, sau khi đã chắc chắn cạo sạch sẽ rồi, anh mới trở lại phòng khách, ngồi trên sofa, vắt chân, lười biếng dựa vào thành ghế, bắt đầu nhàm chán nhìn trận đấu, cầm kiểu khiển, tay đổi kênh, mắt ngó xuống liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

Chân cũng đâu có ngắn, lên tầng gì mà chậm thế nhỉ. Anh lẩm bẩm.

Tiếp đó, tiếng chuông cửa vang lên.

Anh chậm rãi khoan thai đứng lên, đi ra mở cửa.

Cừa vừa mở ra, vẻ mặt anh lập tức thay đổi, “Sao lại là em?”

Khương Tâm Nhị cũng không mấy thích thú, “Thế anh nghĩ là ai?”

Từ Gia Diễn không để ý tới cô, buông chốt cửa, xoay người đi vào, ngồi xuống ghế sofa, lấy từ bên chiếc tủ nhỏ bên cạnh một điếu thuốc, châm một điếu đưa lên miệng, rồi chậm rãi nhả ra. Cũng không buồn để ý đến người kia, cầm điều khiển tiếp tục tìm trận đấu giải, “Có việc gì thế?”

Khương Tâm Nhị mặt rất xinh xắn, dáng người đẹp, đôi chân dài thẳng tắp, giọng nói lại dịu dàng dễ nghe. Cô nghe bạn của Pot nói anh đang đấu giải bên này, vội vàng nhờ người tìm địa chỉ khách sạn, mừng quýnh lên vội đến ngay, cũng không báo trước một tiếng. Cô biết anh ghét nhất là có người tới bất ngờ, làm rối hết cả kế hoạch của anh, hơn nữa trước nay đấu giải, anh không bao giờ cho cô đi cùng, nên vui là một huyện, thật ra trong lòng cô cũng thấp thỏm, sợ là quấy rầy đến anh:

“Em không làm phiền anh chứ?”

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, “Ba giờ anh có hội nghị video, nên đại khái em sẽ có khoảng 20 phút, tìm anh có chuyện gì?”

Khương Tâm Nhị ngồi sát xuống bên cạnh anh, cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể của anh, tim đập nhanh hơn, quanh đi quẩn lại bao năm như thế, cũng chỉ có anh mới có thể làm tim cô loạn nhịp. Quá lâu rồi không gặp nhau, hội ngộ lại là ở một đất nước xa xôi, trong lòng không khỏi cảm khái, lại thêm ưu tư, thật sự chỉ muốn ôm anh ngay bây giờ, cô trả lời: “Em chỉ là muốn…muốn gặp anh.”

Tình cũ mà nói câu này, ý chẳng phải là em vẫn còn chưa quên được anh hay sao

Trên thực tế, Từ Gia Diễn thấy cô vừa ngồi xuống, ngay lập tức đút tay vào túi quần đứng lên, “Anh bận họp rồi, em sang bên phòng bên tìm Mạnh Thần, cậu ta sẽ đưa em về.”

Khương Tâm Nhị không chịu, vất vả lắm mới gặp được nhau, đâu dễ gì mà đi như thế được, cô nàng cảm thấy tủi thân, “Anh không muốn gặp em, sao còn để cho em lên tận đây?”

Tôi mà biết là cô thì —–

Anh bây giờ chỉ muốn xông tới phòng bên bóp chết tên Mạnh Thần kia, một trăm lần.

Cô nàng cảm thấy không cam lòng, cô theo đuổi anh ba năm, lớp mười tới tận lớp mười hai, năm thứ tư, anh mới đồng ý trở thành bạn trai cô, quen nhau chưa được nửa năm, không biết vì sao mà chuyện lại tới tai cha cô được.

Đêm đó, cô bị cha kéo về nhà, ra lệnh phải chia tay ngay.

Cha liệt kê một loạt lý do:

1, Gia thế không xứng đôi, cha anh chỉ là một thầy giáo bình thường

2, Anh chơi game, không có công ăn việc làm chính đáng, thi vào trường cao đẳng còn không đỗ nói gì đến trường đại học danh tiếng, chỉ theo học ở một trường cao đẳng tầm thường.

3, Quá đẹp trai, khó có thể tin tưởng được.



Khương Tâm Nhị bị cha quở trách như vậy, ngẫm lại lại thấy lời cha nói rất có lí, hơn nữa ngoại trừ vẻ ngoài đẹp trai ra, anh cơ bản mà nói cũng không có gì phù hợp để trở thành một người bạn trai cả.

Cho tới bây giờ anh chưa bao giờ chủ động tìm cô, gửi tin nhắn cũng không trả lời, mỗi khi cô gọi điện thoài tìm anh, anh đều nói bận bịu, đang họp, đang chơi game, tóm lại là anh có rất rất nhiều việc quan trọng hơn cô, cũng không thấy đưa cô đi gặp bạn của anh, lúc đi ra ngoài đấu giải, anh đi tròn một tháng, mà không có lấy mảy may một cuộc điện thoại hay tin tức gì.

Cha cô lại càng tận tình khuyên nhủ cô con gái, “Con chỉ là nhất thời mê cậu ta thôi, bởi vì con chưa thấy ai ưu tú như thế cả, con còn trẻ, vài năm sau, khi con biết nhiều quen nhiều, con sẽ nhận ra, trên thế giới này người tốt hơn cậu ra có rất nhiều.”

Khương Tâm Nhị đã bị thuyết phục phần nào, sau một tháng anh lại biến mất bặt vô âm tín nữa, cô nói lời chia tay.

Thật ra lúc đó, cô không hề muốn chia tay thật đâu, cũng chỉ là giận dỗi một hồi, hy vọng anh có thể dỗ dành cô, giữ cô lại, rồi thương cô hơn.

Nhưng điều cô không nghĩ tới, đó là cô vừa nói chia tay xong, anh đã gật đồng đồng ý ngay lập tức, tốc độ nhanh chóng, như thể anh đã đợi chờ cái ngày này từ rất lâu rồi.

Khương Tâm Nhị thấy thật là bối rối.

Nhưng ngày sau khi đã biết nhiều hơn, cô lại nhận ra, những lời cha nói năm đó, tất cả đều là nói dối -_-

Gì mà người đàn ông tốt hơn anh, trên thế giới này chắc so với anh chẳng ai có thể tốt hơn được nữa rồi. Tiếp đó cô cũng làm quen với rất nhiều người, phần tử cực phẩm không bình thường lại chiếm đa số. Không phải gặp mặt hai ba lần đã muốn lên giường, thì cũng là muốn cô đóng vai nhân vật đáng xấu hổ để tăng thêm phần gợi cảm. Còn có kiểu đi ăn không thanh toán, vì biết nhà cô có tiền, nên chỉ chăm chăm đào mỏ. Sau đó cô cũng gặp một người đàn ông châu Á đối với cô cũng không tệ lắm, không ép cô phải lên giường, thường xuyên tặng quà cho cô, tính tình ấm áp, không cáu gắt với cô bao giờ, chỉ có duy nhất một khuyết điểm —– bất lực!

Nhóm bạn trai cũ còn nghiêm túc nói với cô ràng, “Đàn ông không ai là không háo sắc.”

Khương Tâm Nhị không phục, “Mối tình đầu của tôi đâu có như vậy! Đến tận lúc chia tay chúng tôi cũng chưa cầm tay hay hôn nhau.”

Nhóm bạn trai cũ hừ mũi, “Đàn ông không háo sắc như vây chỉ có hai loại, hoặc là bất lực, hoặc là vốn chẳng thích cô, có thể đàn ông không thích cô nhưng vẫn có những bản năng bình thường, tôi thấy mối tình đầu của em khả năng cao là loại một hơn đấy.”

….

Khương Tâm Nhị cố ý chọn một chiếc váy trễ ngực, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, cô muốn thử xem, rốt cuộc anh ấy có phải là bất lực hay không.

Từ Gia Diễn nhìn cô nàng cởi quần áo mà phút chốc mất hết cả kiên nhẫn, anh nhíu mày, trực tiếp lôi cô nàng qua phòng bên cạnh, đập cửa gọi Manh Thần, “Mạnh Thần!”

Mạnh Thần đang nghỉ ngơi, bị tiếng đập cửa đánh thức, nghe thấy tiếng lão đại, lăn từ trên giường xuống dưới đất, nhanh chóng bò ra mở cửa.

Của vừa mở ra, anh ta còn chưa thấy rõ, lồng ngực đã chạm tới đôi vòng ngực của phụ nữ, “Cậu tự mình giải quyết đi.”

Mạnh Thần kéo cô gái trong ngực mình ra, nheo mắt nhìn rõ, fuck, đây không phải là Khương Tâm Nhị đó hay sao? Cái gì mà cậu tự mình giải quyết? Không phải bạn gái cũ của em mà!

Cơ mà, của nợ này đúng là do anh ta đưa tới.

“Sao em lại ở đây?”

Khương Tâm Nhị bĩu môi, “Em đến tìm anh ấy, anh ấy không để ý tới em.”

Mạnh Thần thầm nói, để ý cô thì mới lạ đấy!

Mạnh Thần cườin gượng ngùng, “Em ở đâu? Để anh đưa em về?”

Khương Tâm Nhị bắt đầu nức nở, “Em muốn làm hòa với anh ấy mà.”

“Đừng nghĩ nữa.” Mạnh Thần khóa cửa lại, dường như là phản xạ có điều kiện.

“Tại sao?! Anh ấy có bạn gái rồi à?”

Mạnh Thần xoay người, trầm tư chốc lát rồi trả lời, “Vẫn chưa, nhưng ‘ngựa tốt thì không ăn cỏ trên đường cũ’ em chưa nghe câu này à?”

“….”

…..

Quang Thế.

Thịnh Thiên Vi đang tán gẫu với Tô Trản, “Hôm qua tôi gặp Đại Minh, Đại Minh bảo đại thần kể cho anh ấy biết, bạn gái của của đại thần lên hẳn phòng khách sạn tìm anh ấy cơ. Thật là không tưởng tượng nổi, người như đại thần mà cũng có bạn gái cũ, tôi còn tưởng anh ấy vô cảm với đàn bà rồi cơ.”

Tô Trản ngồi máy tính từ sáng sớm hôm nay, vừa mới làm xong đoạn mã quảng cáo game, lăn chuột lên xuống, sắc mặt cô không đổi nói: “Ai rồi cũng sẽ trải qua, đại thần đâu có ngoại lệ.”

Tuy cô thật sự nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút khó chịu.

Cái cô muốn là anh của bây giờ và của tương lai. Mặc dù nói ra câu này hơi sớm, cũng không rõ là đại thần có đồng ý với cô hay không, nhưng cũng có thể hi vọng một chút.

Thịnh Thiên Vi dường như có điều suy nghĩ, quan sát cô một hồi, nhíu mày nói:” Tôi vẫn luốn có một chuyện rất là thắc mắc, không biết Trản cô nương đây có thể giải đáp được hay không?”

Tô Trản nhìn chằm chằm vào màn hình đang di chuyển đều, phát hiện ra một chỗ có lỗi, cô thoát khỏi chương trình biểu diễn, mở lại chương trình tạo mã, một tay gõ bàn phím, không quay đầu sang đáp lời:” Bà nói đi.”

Thịnh Thiên Vi di ghế sang bên cạnh, cách cô gần hơn một chút, hai tay khoanh trước ngực, đung đưa chân nói: “Có phải bà thích đại thần rồi hay không? Không phải kiểu thần tượng đâu, mà là tình cảm của một người con gái đối với một người con trai ấy.”

Bàn tay gõ mã trên bàn phím ngừng lại một chút, tiếng “lạch cạch” dừng lại trong tích tắc, rất nhanh sau đó lại tiếp tục.

Cô không trả lời,

Thịnh Thiên Vi nhích lại gần hơn, đạt cằm đè lên bả vai mảnh khảnh của cô, “Nói đi nói đi mà! Còn muốn giấu tôi nữa hả?”

Tô Trản dừng tay, đưa tay đẩy đầu cô nàng ra, “Còn bà thì sao?”

Thịnh Thiên Vi bắt đầu thề thốt: “Tôi đối với đại thần đơn giản là ngưỡng mộ, mặc dù có lúc tôi có đùa là phải ngủ với đại thần, nhưng tôi biết tôi làm gì có cái bản lĩnh đó, cũng không hi vọng gì cả, bà yên tâm đi, việc này sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta, nếu bà có thể ngủ với đại thần thật, tôi có khi còn vỗ tay khen hay nữa đó.”

“…Đúng thật là tôi có thích anh ấy, nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện linh tinh đâu cô nương, đoạn mã trong tay tôi đến lúc tan làm là phải giao rồi, bà về trước rồi đem chỗ bà làm giao cho giáo độc Trầm đi, nếu không cuộc họp ngày mai anh ấy lại trêu bà đó?” Cô xoay người qua chỗ khác.”

“Kệ nó đi.” Thịnh Thiên Vi không hề đểý, ra một đòn chí mạng: “Tôi có ảnh của bạn gái cũ nè, bà có xem không?”

Cô lập tức quay lại, “Đâu”

Ngay cả mã cũng không để tâm nữa rồi.

Đàn bà dù có lạnh nhạt, nhưng vẫn không thoát nổi sự hiếu kỳ.

Thịnh Thiên Vi lấy điện thoại di động ra, cô cũng biết ý nghĩ của con bạn mình rồi, tối hôm qua cô đặc biệt đòi Đại Minh hình, muốn nhìn thẩm mỹ trước đây của đại thần, rồi so sánh, xem phần trăm thắng của Tô Trản là bao nhiêu. Nhưng Đại Minh nào có hình, cũng không có weibo của Khương Tâm Nhị, nhưng mà Mạnh Thần có. Ban đầu Khương Tâm Nhị không tìm được Từ Gia Diễn, sống chết cũng phải thêm Weibo của Mạnh Thần, từ đó cứ lưu như vậy đến tận bây giờ.

Mạnh Thần từ room chat bạn bè gửi mấy ảnh của cô ả cho Đại Minh, Đại Minh lập tức gửi cho Thịnh Thiên Vi.

Hai cô gái lật từng tấm hình xem.

Thịnh Thiên Vi bình luận: “Mặt cũng coi như tạm được, chỉ là có chút photoshop hơi quá, nhìn không có tí chân thực nào, vẻ mặt nhìn một cái là biết con nhà giàu, da trắng, ôi ngực con mẹ nó lớn v~, hẳn cỡ D ấy chứ?”

Tô Trản nhìn chằm chằm vào hình, tiếp tục nhìn.

Thịnh Thiên Vi nhìn hình, rồi lại nhìn cô: “Chỉ có mỗi bộ ngực là đồ sộ hơn bà thôi, yên tâm được rồi.”



Một tuần lễ trôi qua rất nhanh, giải đấu kết thúc thuận lợi, chiến đội TED của Trung Quốc hạ gục được chiến đội YTR của Hàn Quốc, cách mười năm vinh quang của Pot chỉ còn một bước nữa thôi.

Thịnh Thiên Vi kể từ khi biết được bí mật của Tô Trản, thường xuyên khích cô nàng,

“Đại thần còn ba ngày nữa là về rồi, kích động không?”

“Đại thần còn hai ngày nữa là về rồi, chuẩn bị xong chưa?”

“Đại thần lần này đẹp trai hơn ý, trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất đánh thắng YTR, kiểu này lại sắp có thêm một lực lượng fan cuồng nhiệt nữa rồi, bà lại có thêm nhiều tình địch nữa đấy, hầy, fan lý trí như tôi đây đúng thật là hiếm có.”

Gần một tuần lễ, Tô Trản không chủ động liên lạc với anh, sợ quấy rầy đến giải đấu, dẫu sao cái này cũng ảnh hưởng tới nghiệp sống cả đời anh.

Ở điểm này, Tô Trản rất hiểu chuyện, cũng biết tiến thoái, không bám đuôi.

Lúc anh rảnh rỗi, thể nào cũng trêu chọc cô, lúc hắn phải làm chuyện nghiêm túc, cô phải yên lặng đợi một bên, chwof anh trỏ lại.

Buổi tối hôm đó Từ Gia Diễn trở về, Tô Trản bị khách hàng chỉ đích danh, bị Trầm Tinh Châu kéo đi ăn bữa cơm xã giao.

Chờ đến lúc cô uống say bí tỉ về nhà, Từ Gia Diễn mới tắm xong, đang sấy tóc.

Có người vồn vã nhấn chuông cửa.

Anh tóc còn chưa sấy khô, từng sợi ướt nhỏ giọt ra sau, cửa vừa mở ra, cô gái nhỏ mặt đỏ bừng, cả người đầy mùi rượu, cười ngọt ngào nhìn anh: “Ôi, anh đã về rồi này?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK