Nghe họ nói muốn đi rừng nguyên sinh, vẻ mặt Ngả Đông có chút khó hiểu, nói tiếng phổ thông không sõi bảo: “Các ngươi người thành thị thật kỳ lạ…Lấy tiền mua thêm tội. Ở nơi đó…cũng không nói đùa được….Ồ…mèo hoang..” Rồi sau đó là loạt những chuyện vớ vẩn kèm theo.
Anh ta nói một từ cực nhạy cảm, Vương Bồi lập tức liền chú ý, lén nhìn Lô Lâm và Chu Tích Quân một cái, thấy sắc mặt hai người họ có vẻ nặng nề, chỉ có vẻ mặt Ngao Du thì vô cùng khoái trí, như kiểu là chuyến đi này quá bình thường vậy.
Nhưng dù thế nào thì họ cũng vẫn phải lên đường, hành trình đã định sẵn rồi, không đến mức vì câu nói đầu tiên của Ngả Đông mà thay đổi, hơn nữa phía trước họ không phải là còn có bốn người Cảnh Thích đi trước dẫn đầu sao? Vương Bồi cảm giác có Ngao Du thì bốn người họ hợp lại sức mạnh so với nhóm Cảnh Thích còn mạnh hơn nhiều.
Vì vậy một buổi sáng họ đã sớm lên đường, trước khi xuất phát Ngả Đông nói cho họ nghe toàn bộ cuộc hành trình đã được sắp xếp sẵn. Lúc trước anh ta nói cuộc hành trình có vẻ thật đáng sợ, thế mà chờ nghe anh ta an bài xong thì lại thấy mọi chuyện cũng bình thường. Cả năm ngày hành trình họ đã nghỉ ở ba thôn, vì thế nơi nào có rừng nguyên sinh, thì có người, có thôn bản sẽ không sợ rừng nguyên sinh gì nữa.
Họ chạy xe tới một thôn nhỏ ở ngoài bìa rừng rậm thuộc tộc Động, Ngả Đông gặp thôn trưởng đón tiếp, hỏi mua một ít lương khô trong thôn, rồi bỏ lên xe. Cô nương Đông tộc rất nhiệt tình thậm chí còn tặng cho Ngao Du một túi hương nhỏ. Ngao Du ngửi qua chút thì ném cho Vương Bồi, bảo là mùi hương làm cho anh ta váng đầu lắm.
Sau đó họ đeo hành lý tiến vào rừng.
Vừa mới vào thì chỉ là rừng cây bình thường, trong rừng còn có đường đi, có cây cổ thụ cao to mấy người ôm không xuể, nên che khuất hết ánh sáng mặt trời, thực vật ở dưới bình thường không có nắng mùi nồng nồng.
Nói cũng lạ, theo lý thuyết thì mùa hè giữa năm là có nhiều muỗi nhất, thế mà họ đã đi khá lâu cả một con muỗi nhỏ cũng không quấy nhiễu, cảnh tượng này là cho Vương Bồi cảm thấy có chút không yên tâm, đến Ngả Đông dẫn đường cũng thấy hỗn loạn, cứ lẩm bẩm, lải nhải nói gì đó trên đường đi.
“Có nguyên do gì vậy ta?” Vương Bồi thì thầm với Lô Lâm, trong giọng nói có chút nghi hoặc khó hiểu. Lô Lâm cũng nhíu mày mờ mịt như cô, “Mình chưa bao giờ gặp chuyện này cả, có thể là….có gì đó trong đám thực vật kia…” Cô nàng cũng không nói nổi nên lời, chỉ có đoán linh tinh.
“Trước kia mình xem trên mạng thấy nói là có mèo đỏ, à, không phải, đại loại là trong nhà người Miêu có miêu cổ thì rất sạch sẽ, đến cả muỗi cũng không có…” Vương Bồi lén nhìn Ngả Đông, trong lòng có chút loạn đoán mò. Người này…À, là do Chu Tích Quân cố tình mời tới, chắc không có vấn đề gì chứ.
“Phụt”.. Ngao Du đi sau cô lén cười, bộ dạng cực kỳ đắc ý.
“Cười cái gì?” Vương Bồi giận, hiện giờ không khí có vẻ nghiêm túc thế mà còn ngu cười như vậy hả.
Ngao Du tháo từ trên cổ xuống một viên đá nhỏ nhiều màu (Tiểu Thạch Đầu), lắc qua lắc lại trước mặt hai cô, đắc ý bảo: “Vì tôi mang theo nó nên chẳng có con sâu nào dám lại đây đâu”
Có cái gì mà thần kỳ vậy ha? Vương Bồi đưa tay ra cầm lấy viên đá nhỏ trong tay xoa bóp thì ra không phải là viên đá, đặt vào tay thật ấm áp, còn có chút đàn hồi nữa. Nhìn kỹ thì thấy phía trên khắc những đường hoa văn tinh tế, có thêm một vòng một vòng hào quang toả ra, nhìn không khác gì loại trang sức bình thường bán ở quán – chả nhẽ là vật lợi hại lắm sao?
Bỗng nhớ lại hình như từ khi có Ngao Du đến nhà cô thì trong nhà không có con muỗi nào – trừ lần anh ta tức giận trốn trong phòng không chịu ra ngoài thì đã lâu rồi cô cũng không có bị muỗi cắn.
Lô Lâm thấy tò mò cũng đưa tay cầm lấy viên đá xem nửa ngày, lại còn dí sát mũi ngửi ngửi bảo: “Có một chút mùi hương, thoang thoảng rất thơm”
Ngả Đông tiến lại gần nhìn kỹ, trên mặt bỗng lộ vẻ khiếp sợ. Lô Lâm tiện tay đưa viên đá cho anh ta, anh ta lại cung kính đỡ bằng hai tay, cũng không dám nhìn kỹ, nâng lên cao giống như là thánh vật vậy dâng cho Ngao Du. Thành kính như thế cùng với thái độ và biểu tình làm cho mọi người không ai dám nói to tiếng nào.
Sau này Ngả Đông cũng không dài dòng nữa mà cứ trầm mặc ân cần làm việc, nếu không có ai yêu cầu gì thì anh ta lại chủ động đi sau Ngao Du, thái độ cực kỳ cung kính, khiêm tốn vô cùng. Điều này làm cho ai cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cảm giác kỳ lạ này cũng đều giữ tận đáy lòng không dám nói ra.
Càng đi sâu vào trong rừng thì cây cối lại càng cao ngất, xung quanh cực kỳ yên tĩnh lạ thường. Con đường nhỏ trước đây cũng không thấy nữa, ai nấy đều đi sau Ngả Đông, dọc theo con suối nhỏ chầm chậm đi lên,. Rừng rậm cây cối dày che hết ánh mặt trời, không khí có chút ẩm ướt, độ ấm thấp dần, đi một chút lại thấy lạnh một chút.
Vương Bồi do bình thường ít luyện tập nên mới đi không được bao lâu thì người đã cảm thấy lảo đảo, dừng phía sau mọi người, ngồi xuống tảng đá ven suối thở phì phò. Ngao Du lúc nào cũng để ý tới cô vừa quay đầu lại không thấy bóng cô đâu thì chạy ra sau tìm, chạy đến ngồi xổm trước mặt cô bảo: “Vương Bồi Bồi, cô đi không được nữa sao? Tôi cõng cô nhé!”
Nói xong thì định kéo cô lên lưng mình, Vương Bồi vùng vẫy không chịu nói: “Không cần, không cần đâu, tôi nghỉ một chút thì sẽ đỡ mà” Cho dù anh ta có thể lực mạnh cũng không thể để cho anh ta cõng được. Bây giờ mới đi được một chút, đường phía trước còn rất xa.
“Cô không cần tôi cõng, vậy tôi bế cô nhé” Tình tình Ngao Du Vương Bồi làm sao mà không biết, vừa thấy cô không chịu cõng thì lập tức muốn tiến lại bế cô lên. Vương Bồi vội vàng chạy trốn vừa dở khóc dở cười bảo: “Được rồi, được rồi, tổ tiên nhỏ của tôi ơi, đừng có náo loạn nữa đi” Nói xong thì kéo anh ta đứng dậy thì thầm bảo: “Trên đường đi anh giúp đỡ tôi là tốt lắm rồi, đi một lúc nữa sẽ quen thôi mà”
Lúc họ nói chuyện Chu Tích Quân cũng quay lại tìm, nghe thấy họ nói vậy cũng đồng ý với ý kiến của Vương Bồi, “Ngao Du à, anh giúp Vương Bồi đi từ từ vậy, con đường phía trước còn mất mấy ngày nữa, anh cũng không thể cõng cô ấy suốt được. Đi hai ngày nữa thì đỡ hơn”
Ngao Du nhỏ giọng than thở: “Cõng năm ngày cũng không sao mà” Thế nhưng cả Vương Bồi và Chu Tích Quân đều nói thế nên anh ta cũng không cố thêm nữa. Đưa tay ra nắm lấy tay Vương Bồi bảo là giúp nhưng thật ra thì cả nửa người Vương Bồi gần như dựa hẳn vào anh ta, chân chỉ cần dùng chút sức là có thể đi tiếp được.
Ngao Du đi sau cũng không nói là có được hay không nhưng anh vẫn im lặng hỗ trợ cực lực, lại đặc biệt toát ra vẻ khí khái của đàn ông. Vương Bồi nghĩ nếu anh ta không nói lời nào thì đúng là một thanh niên có mị lực thực sự.
Đi mất nửa ngày mọi người dừng nghỉ ba lần thì đến trưa, Ngả Đông tìm được một chỗ bằng phẳng bên suối cho mọi người nghỉ ngơi ăn cơm trưa. Mang theo là toàn bộ lương khô, nhưng trong ba lô Chu Tích Quân còn có một bếp nhỏ, anh tìm mấy cây củi khô gần bên nhóm lửa nấu canh, lấy ra bánh bao và thịt bò cho mọi người cùng ăn.
Vốn rất mệt mỏi nhưng thức ăn như vậy cũng làm cho mọi người thấy rất ngon, cả Ngao Du cũng không ầm ĩ đòi thịt kho tàu, Vương Bồi còn cười khen ngợi anh ta nữa.
Bỗng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Ngả Đông cảnh giác đứng lên, một tay cầm đao dài bên hông tiến về phía bụi cỏ ở bên suối chém tới. Ngay lập tức có tiếng gào thảm thiết rồi cùng một hướng còn có dã thú gào thét ầm ĩ, một lát sau thì biến mất trong sâu trong rừng.
“Đây là..có chuyện gì thế?” Vương Bồi còn ngây người không hiểu, “Đó là cái gì thế?” Ánh mắt cô tuy rất sáng nhưng tính cảnh giác thì lại không bằng Ngả Đông và Ngao Du, con thú kia đúng là đi quá mau làm cho cô chỉ thấy thoáng một chút da màu vằn vện.
Chắc không phải là con hổ chứ…Tay cô bắt đầu run rẩy.
“Là mèo rừng” Ngao Du khinh thường bảo: “Vật nhỏ không muốn sống nữa chăng, lại dám đến chọc ta” Lúc nói trong tay còn lắc lắc cây gậy lửa (hoả côn), trên đầu đã cháy đen, bộ dạng vừa tức cười vừa ngộ nghĩnh. Nhưng ở phía sau chẳng có ai dám chê cười anh ta cả – kể cả Ngả Đông vừa mới cầm đao dài chém mèo hoang kia nữa, Ngao Du tiện tay rút cây củi cháy kia đã làm cho con vật kia bị doạ sợ chạy mất rồi. Hơn nữa lúc chạy còn có tiếng kêu rên, hình như là bị thương không nhẹ.
Cả nhóm trừ Vương Bồi ra thì đây là lần đầu tiên thấy Ngao Du thể hiện, còn có chút không tin, Lô Lâm và Chu Tích Quân thì ngây ngốc nhìn anh ta, đến cả nói chuyện cũng không dám, còn Ngả Đông kia tay đang cầm đao dài thì bỗng dập đầu xuống lạy làm mọi người ai nấy chưa kịp hồi lại thì đã lạy xong ba cái.
Hành động này của anh ta làm cho mọi người có chút bị động. Quả thực sức mạnh của Ngao Du thật khủng khiếp, làm cho cả anh ta cũng phải quỳ lạy, anh ta nên làm sao đây?
Chu Tích Quân vẫn là phản ứng nhanh, cười bảo: “Chúng tôi ai cũng không muốn trở thành người được sùng bái vậy đâu” Vừa cười vừa nhìn phía Ngao du nói: “Anh giỏi quá, nếu sớm biết bản lãnh của anh thì chúng tôi sẽ không mua dao làm gì, thật lãng phí quá” Câu đầu tiên của anh nói làm cho anh ta thấy tức cười qúa thể.
Ngao Du được mọi người khen ngợi có vẻ rất hứng chí, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía Vương Bồi liếc qua liếc lại, Vương Bồi làm sao mà không biết ý của anh ta, cũng chạy vội tới nói mấy câu khích lệ anh ta. Thế là anh ta thoả mãn, trên mặt cười tươi rói, cứ ngây ngốc cười vậy, bỗng chốc đầu trâu ngốc lại vụt đến, “Nhớ ngày đó, ta…”
Đúng là da trâu thổi trúng mạch – anh ta còn nói là anh ta còn đánh nhau với Ngưu Ma Vương nữa…Sao anh ta không nói là anh ta cũng đánh nhau với Tôn Ngộ Không đi nhỉ?
Không biết trong rừng truyền tin tức nhanh đến mức nào mà cả buồi chiều họ đi thực thuận lợi, không có mèo rừng, cả sóc cũng không. Nhưng thật ra thì có đám chim chóc bay trên đầu thì trông kinh hoàng.
Trời tối họ dừng chân bên bờ sông.
Nơi này không phải chỗ bằng phẳng mà hầu hết đều là tảng đá tinh tế. Vương Bồi ở gần bên phát hiện thấy một ít đồ ăn trông vẫn còn mới, có lẽ nơi này là nhóm Cảnh Thích họ đã từng dừng chân nghỉ.
Từ khi được mọi người khen ngợi, Ngao Du làm việc cực kỳ hăng hái, anh ta còn tự mình dựng lều trại, trước là dựng cho Vương Bồi, sau đó lại giúp Lô Lâm dựng lều, một lát sau thì 5 chiếc lều đã được dựng xong vững chãi.
Lều Ngao Du dựng ngay cạnh Vương Bồi, hai cửa lều sát nhau nếu mở thì sẽ đối diện với cửa lều của Vương Bồi.
“Gần quá đi” Vương Bồi bảo: “Anh xem, chỗ này đều bước không được”
“Tôi muốn nhìn cô” Ngao Du nghiêm túc nói: “Nơi này rất nguy hiểm, tối không chừng còn có hổ đó”
Mặt Vương Bồi có chút đỏ, định cười cô chắc, buổi trưa là do cô quá lo lắng nên mới tưởng là con hổ mà, “Có hổ thì tốt lắm, tôi sẽ chụp ảnh nó tải trên mạng, ai nhìn thấy chúng ta thì đều tức tối, à, sau này không khéo mọi người đều gọi tôi là Vương lão hổ cũng không chừng”
“Cô cứ nói thế đi, “Ngao Du hì hì cười nhìn cô, “Nếu mà thấy thực có lẽ cô còn sợ tới mức chẳng dám động đậy gì ấy chứ, lại còn ra vẻ chụp ảnh sao?” Lúc nói chuyện lại tiến gần trước mặt cô nhẹ nhàng xoa nắn mắt cá chân của cô, bảo: “Cởi ra”