Nhưng lần này Dư Hiện lại trả lời: "Không được."
Sau đó, người đàn ông lạnh lùng vô tình cúi đầu tiếp tục thu dọn hành lý cho Đào Dụ Ninh.
Đào Dụ Ninh ngồi xếp bằng chơi ghép hình ở trong phòng khách, oán hận nói: "Thứ đàn ông chết tiệt, trong lòng anh vốn dĩ không có em!"
Dư Hiện nói: "Đừng có cáu kỉnh, tối nay đi ngủ sớm một chút, tám giờ sáng mai em phải lên máy bay."
Đào Dụ Ninh phải đi công tác, cậu hận ông chủ của cậu.
Đào Dụ Ninh nằm ở trên giường, không thể ngủ được, nghĩ đến trò chơi ghép hình mà cậu chưa ghép xong, là do Dư Hiện đã mua cho cậu chơi ở nhà để giết thời gian, chơi cũng vui lắm, nghĩ ghép hình xong lại nghĩ đến ông chủ, ông chủ của cậu là một người đàn ông rất đẹp trai, thế nhưng cuộc sống lại nhạt nhẽo, thân là một thư ký, cậu không thế không đồng nhất với ông chủ làm bộ thổi gió mình cũng là một người nhạt nhẽo không có gì thú vị.
Nghĩ đến đồ ghép hình xong, oán giận ông chủ xong, cậu nghiêng mình, phát hiện Dư Hiện đã ngủ rồi.
Người này đã ngoài ba mươi, nhưng vẫn đẹp trai như vậy, không phải như lúc mười bảy tuổi, mà là tác phong của một người đàn chính chắn có sự nghiệp thành đạt.
Cậu chọt chọt chóp mũi người đàn ông ấy, đối phương trở mình quăng lại cho cậu một bóng lưng.
Đào Dụ Ninh tức giận, lườm một cái, cũng xoay qua chỗ khác không quan tâm đối phương nữa.
Bình thường thức đêm riết thành thói quen, bây giờ không thể ngủ được, vì thế Đào Dụ Ninh lại bắt đầu nhớ lại tháng năm như nước chảy của cậu với Dư Hiện, từ khi mới bắt đầu quen nhau.
Độ tuổi thiếu niên xanh tươi, hai người trông giống như hai quả táo, cắn một cái, chua chua ngọt ngọt, nhưng lại ăn rất ngon.
Rất nhiều chuyện cậu nghĩ mình đã quên mất rồi, không nghĩ tối nay lại bỗng nhiên nhớ tới, ngay cả một chi tiết nhỏ nhoi cũng nhớ rất rõ.
Khi ấy Dư Hiện luôn ăn nói cợt nhã biến thái, còn thích gọi cậu là vợ.
Khi ấy Dư Hiện vô cùng cưng chiều cậu, chỉ cần cậu chơi xấu nũng nịu, chuyện gì Dư Hiện cũng đồng ý.
Khi ấy Dư Hiện ngồi ghế cứng trên tàu lửa đến đón giao thừa cùng cậu, từ nam đến bắc, vượt qua hơn nửa cái Trung Quốc.
Khi ấy Dư Hiện pha trà cho cậu, ngâm vào trong nước một quả cam xanh nhỏ, cậu hỏi sao lại phải ngâm thứ này, Dư Hiện nói: "Em nghe "Cam xanh nhỏ" có giống với "Tâm can nhỏ" không?"
*Cam xanh nhỏ (小青柑 xiao qinggan), Tâm can nhỏ (小心肝 xiao xingan).
Đào Dụ Ninh cười, vẫn xoay người lại ôm lấy Dư Hiện từ phía sau, đã qua nhiều năm như vậy, cậu vẫn là tâm can nhỏ của Dư Hiện.
Cậu giơ chân dài, ôm lấy Dư Hiện, làm cho người ta tỉnh ngủ.
Dư Hiện còn ngáy ngủ, xoay người qua ôm lấy Đào Dụ Ninh đang loi nhoi, dùng sức xoa tóc đối phương, mơ hồ hỏi: "Lăn qua lăn lại làm gì?"
"Em ngủ không được." Đào Dụ Ninh nói, "Em nghĩ đến mấy chuyện hồi trước kia."
"Nhớ lại lúc trước em tè ra quần à?"
".......Humm, anh thật phiền!" Đào Dụ Ninh loay hoay trong lòng Dư Hiện, "Chuyện lúc mình còn đi học."
"Tự nhiên em nói làm anh nhớ tới một chuyện." Dư Hiện lên được chút tinh thần, "Mấy hôm trước không phải em nói ông chủ của em muốn tìm bác sĩ tâm lý hay sao? Anh không tiện đi đón, đến lúc đó em giới thiệu anh ta cho bác sĩ Thiệu đi."
"Không phải cậu ấy." Đào Dụ Ninh cắn môi Dư Hiện một cái, "Trên giường của em, không được nhắc đến người đàn ông khác."
Dư Hiện cười, xoay người đặt Đào Dụ Ninh lên mình.
"Anh làm gì?" Đào Dụ Ninh làm bộ sợ hãi, "Em cảnh cáo anh, anh không được làm càn, sáng mai em phải đi công tác đó!"
Lúc này Dư Hiện đã cởi xong đồ ngủ, véo mặt của Đào Dụ Ninh một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh lại thấy em không vội đi ngủ cho lắm, vậy chúng ta vận động một chút đi, làm cho em ngất luôn, em đỡ phải mất ngủ."
Tối đó, Dư Hiện không làm Đào Dụ Ninh đến nổi ngất đi, nhưng cũng phải tới tối khuya, sáng hôm sau, Đào Dụ Ninh sống chết cũng không chịu rời giường, bị ông chủ gọi tới đánh thức.
Ông chủ nói: "Trước khi đến sân bay cậu đến công ty một chuyến, cầm theo tập tài liệu."
Đào Dụ Ninh cảm thấy mình thật là thê thảm, ngày mới oán hận mới.
Lúc đến sân bay Đào Dụ Ninh điên cuồng ngáp một lúc, ông chủ nhìn cậu, mặt không cảm xúc quan sát cậu một cái.
"Giám đốc Thuỷ, tập tài liệu đây."
"Ừ." Thuỷ Hàng nói, "Cậu cầm đi, đến lúc đó sẽ có ích."
Hai người ở phòng chờ máy bay chờ đăng đăng ký, Đào Dụ Ninh vài lần mơ màng suýt thì ngủ quên.
Thuỷ Hàng ngồi bên cạnh say sưa nhìn máy bay đang cất cánh ở phía ngoài cửa sổ, hình như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay lại nói với Đào Dụ Ninh ở kế bên: "Chờ đến khi máy bay hạ cánh cậu nhớ liên lạc một chút, chúng ta tranh thủ đem chuyện của một tuần giảm bớt đi làm xong trong ba ngày, dành thời gian quay về sớm."
"Vâng giám đốc Thuỷ." Đào Dụ Ninh ngoan ngoãn gật đầu, cậu cũng ước được về sớm một chút.
Hai người ở bên kia chỉ trong hai ngày rưỡi đã làm xong chuyện, Đào Dụ Ninh mệt mỏi đến nổi cả người đều sáo rỗng, buổi chiều cậu đi ăn cơm với ông chủ, ông chủ nói: "Tôi muốn đến Kính Xuyên mua chút quà, chút nữa cậu đi theo tôi nhé."
*Kính Xuyên (泾川): Huyện của Trung Quốc.
Đào Dụ Ninh rất muốn kêu rên, nhưng cậu không dám, chỉ có thể khó nhọc gật đầu.
Cậu nhìn xung quanh, muốn tìm nhanh một cửa hàng ở gần đó để giải quyết cho xong vấn đề của ông chủ, bỗng nhiên, cậu nhìn thấy một cửa hàng bán lá trà.
"Giám đốc Tổng, tôi có một ý này." Cậu thúc giục ông chủ ăn cơm, ăn xong liền dẫn y đến cửa hàng bán lá trà.
"Tôi không uống trà." Y nói.
"Không phải cho anh uống." Đào Dụ Ninh dẫn y vào trong cửa hàng, hỏi ông chủ: "Ông chủ, ở đây anh có bán cam xanh nhỏ không?
"Có đây!"
"Gói hộp quà giúp tôi!"
"Có ngay!"
Ông chủ cửa hàng đi tìm trà, Thuỷ Hàng khó hiểu: "Cậu muốn uống à?"
"Không phải, để anh tặng cho Đường ca." Đào Dụ Ninh nói, "Giám đốc Thuỷ, anh không thấy "Cam xanh nhỏ" rất giống với "Tâm can nhỏ" hay sao?"
Thuỷ Hàng cười: "Cậu học nó ở đâu vậy?"
Đào Dụ Ninh cũng cười: "Học từ một người bạn hồi trung học, cậu ấy không quan trọng, chúng ta đừng nói tới cậu ấy nữa."
Giờ phút này, bạn hồi trung học không quan trọng kia hắt hơi một cái, nhìn lịch trên bàn, tính nhẩm xem người nhà của hắn lúc nào sẽ về.
Mà ly trà trong tay hắn, đang ngâm một quả cam xanh nhỏ.
Hoàn.
Vjeax: Truyện vẫn còn một phiên ngoại, nhưng nội dung không có liên quan đến truyện, tác giả viết để PR app gì đó nên mình không làm nha.