Nghĩ lại thấy thấy ghen tị, trời muốn mưa lúc nào cũng được còn tôi muốn khóc, cũng không thể khóc được. Tôi không phải là người mạnh mẽ, nhưng tôi là người biết chịu đựng. Từ khi gặp Minh Tuệ, cuộc đời tôi trải qua từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhưng hắn chưa bao giờ làm tôi khóc một lần.
Tôi là như vậy đấy, cứ đi đường lại lại suy nghĩ vẫn vơ. Nghĩ về họ, nghĩ về hắn và nghĩ về tôi. Nhiều khi tôi nghĩ bản thân mình có sức sáng tạo như vậy sao không đi làm nhà văn đi nhỉ?
Nhưng ý nghĩ đó bị vất đi đơn giản bởi vì...nhà văn có tiền lương rất thấp.
Người ta nói, con gái không xinh đẹp thì cũng phải có nhiều tiền. Con gái không có được hạnh phúc ít nhất cũng phải có đầy đủ về vật chất. Tôi nghe người ta nói vậy, tôi tất nhiên là nghe theo. Vì nghĩ đi nghĩ lại, ngoài tình yêu thương ra, tiền bạc là thứ an ủi mình nhanh nhất.
Còn bây giờ tôi tự hỏi tôi cần tiền không? Không, tôi không cần tiền. Tôi chỉ có hy vọng nhỏ nhoi là có kì tích xuất hiện cứu chữa bệnh của hắn.
Hồi còn bé, tôi ao ước được nắm chặt tay của mẹ, được nhảy vào vòng tay của bố rồi cùng nhau ăn mâm cơm hạnh phúc. Bây giờ, tôi có thể thực hiện được điều đó, nhưng tôi lại không cảm thấy hạnh phúc chút nào.
Trong lòng tôi cứ có cái gì vướng mắc mà ngay bản thân tôi cũng không biết đó là cái gì? Có thứ gì đó làm tôi lo lắng, làm tôi cảm thấy luôn không yên ổn, ngay cả những thứ mình đã đạt được tôi cũng không hề cảm thấy vui mừng.
Tôi muốn hỏi Đình Minh Tuệ, hắn thông minh như vậy chắc là biết trong lòng tôi đang nghĩ cái gì? Nhưng bây giờ hắn đang bệnh, tôi không muốn hắn suy nghĩ nhiều về mình nữa.
Vừa mở cửa vừa hí hửng nói:"Minh Tuệ, tôi đến rồi đây".
Hắn nằm trên giường bỗng mở mắt nhìn tôi. Đôi mắt có chút đỏ đỏ, bờ môi hắn trắng bạch nhưng cười lên nhìn rất tươi:"Câu này, ngày xưa em đều nói với tôi như vậy"
Tôi bỗng ngẩn người, tôi từ nhỏ đến lớn vẫn vậy. Không thay đổi chút nào, hắn vẫn nhớ rõ những câu nói mà tôi nói với hắn lúc còn bé. Còn tôi lại đem những điều đó vào quên lãng, hắn càng nói vậy, tôi càng thấy tự trách.
Đi đến đỡ hắn ngồi dậy, mùi trầm hương phảng phất trên con người hắn bay xộc vào mũi khiến tôi cảm thấy dễ chịu.
"Tôi nói nhiều lần lắm hả?"
Hắn phối hợp, cố gắng ngồi dựa vào thành giường:"Ừ, mỗi khi em đến nhà tôi toàn nói câu này. Tôi nghe đến thuộc luôn rồi"
Tôi cười cười, cũng tiện tay lấy hộp cơm đang để trên bàn mở ra rồi đưa thìa cho hắn.
"Ăn cơm"
Hắn định đưa tay ra nhận lấy. Cuối cùng cũng rút tay về:" Em nói, với tình trạng hiện giờ của tôi còn có thể tự mình ăn sao?"
"Không lẽ bắt tôi đút, buổi sáng người anh suy yếu. Tôi mới đút cho anh ăn, bây giờ người khỏe lại rồi, tự động lấy ăn đi"
Hắn cúi đầu trầm mặc không nói, cũng không động vào đồ ăn. Đầu tôi bỗng lóe lên cái gì đó rồi nói
"Anh thật sự muốn tôi đút cho anh ăn?"
Giọng hắn trầm xuống, khuôn mặt đỏ lên, nói rất nhỏ:"Ừ"
Tôi cười gian trá:"Vậy anh hứa sẽ ở bên tôi mãi mãi đi rồi tôi sẽ đút cho anh ăn cả đời"
Tôi nói nửa đùa nửa thật. Tôi không thích nghe lời hứa, nhưng tôi thích nghe chính miệng hắn nói với tôi. Hắn chưa bao giờ hứa với tôi dù chỉ một lần, cứ lẳng lặng đứng ở sau lưng làm cho tôi rất nhiều thứ. Vậy nên, tôi không tin lời người khác nhưng tôi tin hắn.
Khuôn mặt hắn bỗng trầm xuống, nói rất dứt khoát:"Để đấy tôi tự ăn"
Khuôn mặt tôi bỗng cứng đờ, như không tin vào chính mắt mình. Hắn thà từ chối tôi chứ không chịu mở miệng hứa với tôi.
Cúi đầu nhìn cái thìa trước mắt, cổ họng nghẹn ngào, không nói được một câu gì.
Hắn nói tự mình ăn, nhưng hắn không động đũa, cứ trầm mặc nói:"Đừng bao giờ nói như vậy nữa, tôi sẽ không hứa điều ngu ngốc đó đâu"
Tôi nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hoe:"Vậy hứa mãi mãi ở bên tôi cũng không được sao?"
"Tôi không làm được"
Tôi không nói, hắn cũng không nói chuyện. Đã từ rất lâu, trong lòng tôi biết rõ là hắn thích tôi, cái chữ thích nó còn vượt qua cả giới hạn của chữ yêu. Nhưng bây giờ hắn bảo là mình sẽ không làm được, không ở bên tôi mãi. Điều này làm lòng tôi có chút đau đau.
Bệnh tình hắn như vậy là hết hy vọng, vậy mà tôi cứ cố chấp rằng là sẽ cứu chữa được. Hắn biết như vậy nên hắn không hứa, căn bản là vì hắn không làm được.
Tôi không nói chuyện với hắn, hắn cũng trầm mặc không nói, cơm cũng không hề ăn. Đến khi thấy trời dần có những cơn mưa tí tách, tôi mới bỗng giật mình. Che đi đôi mắt ngấn nước, nhìn hắn rồi cười gượng:"Bỏ qua chuyện này đi, tôi đút anh ăn, cơm cũng nguội hết rồi"
Hắn nhìn tôi rất phức tạp. Tôi chỉ biết phớt lờ rồi múc từng thìa cho hắn ăn.
Khi ăn xong, lấy khăn lau miệng, chạm phải ánh mắt của hắn. Tôi tiến lên, đưa môi mình chạm vào môi hắn một chút. Khuôn mặt cũng không có cảm xúc gì:"Anh ngồi đây, tôi đi có việc, lát quay lại"
Hắn bỡ ngỡ, bị hôn bất ngờ nên bây giờ cũng không có phản ứng ngoài việc trố mắt nhìn tôi.
Tôi cười trừ rồi chạy ra ngoài không dám đối diện với hắn. Đi lang thang trong công viên ở bệnh viện, tìm một cái ghế đá để ngồi xuống. Đưa tay hứng những hạt mưa mát lạnh. Chúng cứ đua nhau chảy vào tay tôi làm tôi tỉnh lại.
Đúng vậy, mình buồn làm gì chứ. Bây giờ hắn là người bệnh, lỡ như bác sĩ có thông báo là hắn khỏe mạnh lại thì sao? Mình cũng không thể bị mấy lời nói của hắn làm thất vọng. Hắn là tên giám đốc độc mồm độc miệng, hắn có thể nói với người khác những câu đau lòng thì sao không thể nói với tôi chứ?
Tự trách bản thân mình ngu ngốc, ngồi thẫn thờ nhìn mưa một lát, nước mưa thấm ướt tay áo, tôi mới chịu đi về. Quay lại, nhìn gương mặt phía sau làm tôi giật mình cũng có chút ngạc nhiên, vội hốt hoảng kêu lên:
"Anh bị bệnh, ra đây làm gì, trời mưa này anh không thấy sao. Nhanh nhanh đi vào, không thôi bị cảm hàn mất"
Đình Minh Tuệ bỗng dưng ôm chầm lấy tôi. Vẫn giống như lúc trước, mặc kệ người tôi như thế nào, dù có ướt hết cả người, hắn vẫn cứ một mực chắc chắn ôm tôi như thế.
Tôi suýt nữa khóc lên, mắng:"Đồ đại ngốc này, anh ra đây khi nào vậy hả?"
Tôi ngồi nơi này lâu quá, cũng thẫn thờ bay bổng theo những suy nghĩ của mình nên không để ý đến ai ngoài những hạt mưa mát lạnh kia. Chắc từ khi tôi rời đi hắn biết tôi đang đau lòng nên dù bệnh cũng cố gắng chạy theo, ôm lấy thân người lạnh lạnh của hắn. Tôi ôm rất chặt, cũng khóc nấc lên trong người hắn như một đứa trẻ.
Hắn luôn vậy, luôn làm tôi cảm động như vậy. Hắn không biết rằng mình càng làm thế, tôi lại càng không nỡ rời xa hắn.
Đình Minh Tuệ ôm chặt lấy tôi. Giọng nói khàn khàn:"Thật xin lỗi"
Tôi lắc đầu, cũng nghẹn ngào hỏi:" Anh, thích tôi không?"
Thân người hắn bỗng nhiên cứng đờ. Nằm sâu trong lòng ngực hắn tôi cũng không biết khuôn mặt hắn bây giờ như thế nào. Chỉ nghe thấy hắn nói rõ ràng hai chữ: "không thích"
"Vậy anh thích ai?"
"Cô bé kia"
Tôi biết, tôi biết cô bé kia là ai. Cô bé kia và tôi thì khác gì nhau đâu? Nhưng mà, hắn vẫn luôn che dấu tình cảm thật của mình. Hắn cứ nghĩ là tôi không nhớ ra tất cả liền lấy hai từ"cô bé" để biện hộ.
Tôi có cảm giác ngọt ngào nhưng cũng không vật trần hắn. Tôi biết hắn che dấu là có lý do. Hắn làm việc cũng như vậy, chuyện gì cũng được định sẵn trong đầu hắn, chỉ chờ mọi người làm việc theo quy định mà thôi.
Tôi cười khẽ rồi hỏi:"Anh không thích tôi sao?"
"Không thích"
"Một chút cũng không thích hả?"
"Ừ"
Bỗng dưng tôi lại thấy thích thú lời từ chối hơn là lời đồng ý. Hắn càng bướng bỉnh từ chối chứng tỏ hắn đang cố gắng che dấu cho chính bản thân mình. Tôi ôm hắn đến khi người thấy ấm lên một chút rồi kéo hắn đi vào. Hắn vẫn như pho tượng, ánh mắt đau đáu nhìn tôi:"Em không phải đang buồn chứ?"
Tôi nghi ngờ hỏi, ánh mắt có vài phần hứng thú:" Vì sao tôi lại phải buồn?"
Giọng hắn có vài phần ngập ngừng:"Vì tôi nói không thích em"
Tôi cười, nụ cười này rất tươi, không pha lẫn tạp chất hay những ưu phiền nào khác. Chỉ đơn giản là nụ cười xuất phát từ đáy lòng của mình:"Anh yên tâm đi, tôi có vị hôn phu của mình rồi"
"Vị hôn phu?"
"Đúng vậy, chúng tôi chuẩn bị lấy nhau"
Ánh mắt hắn nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt không che dấu được sự buồn bã. Nhưng lại bất đắc dĩ cúi đầu bỏ mặc tôi kéo đi, không nói thêm lời nào nữa.