• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

℘ Đệ nhị thập tam chương ℘

..::οΟο::..

Nhuyễn Hồng Tần nghe thấy, hướng về Mạc Phi Ly điên cuồng hét to: “Không có! Ta không có! Nó là nữ nhi của ta, ta làm sao có thể thích nó?! Ta không giống như ngươi và Mạc Nghịch Thiên, không biết xấu hổ, làm ra chuyện loạn luân như vậy”.

Người phụ nữ đáng thương, rõ ràng là yêu, lại chấp nhất không chịu thừa nhận, khiến cho bản thân sống trong đau khổ…

Mạc Phi Ly đứng ở phía xa thở dài nói: “Nàng đã chết”.

Trong mắt Nhuyễn Hồng Tần hiện lên sự hung ác nói: “Thì tính sao? Ta phải vì nó báo thù! Ta phải vì Yên La báo thù! Ta phải làm cho Mạc Nghịch Thiên chết không được tử tế!!!”

Mạc Phi Ly cảnh giác, sắc mặt trầm xuống, sát khí chợt lóe: “Bà đến tột cùng là muốn làm gì?” Một người đã trở nên điên cuồng thì rất khó kiềm chế được hành vi của người đó. Nếu sự thù hận của bà ta đã sâu tới như vậy, chỉ sợ phụ thân sẽ nguy hiểm.

“Làm gì? Báo thù mà thôi. Bất quá ngươi yên tâm, ngươi là nhi tử duy nhất của Yên La, tuy rằng trong cơ thể ngươi chảy dòng máu của tên đáng chết Mạc Nghịch Thiên kia, nhưng ngoại tổ mẫu sẽ không thương tổn tới ngươi đâu. Khanh khách…” Nhuyễn Hồng Tần thu lại thái độ điên cuồng vừa rồi, biến trở về hình dáng quyến rũ động lòng người, không ngừng phát ra tiếng cười ‘khanh khách’ như chuông bạc (ọe, tiếng cười của bà này mà như chuông bạc, ta *run rẩy*), lại làm cho người nghe thấy kinh hãi (đúng, đúng, *vỗ tay*).

“Bà…! Bà trộm lệnh bài của các môn phái để làm gì?” Mạc Phi Ly thuận miệng hỏi sang chuyện khác.

Nhuyễn Hồng Tần đưa tay hất tóc, thần thái phóng đãng nói: “Ly nhi ngoan, có điều ngươi chưa biết a? Bên người Nam Cung Vọng cũng có rất nhiều ám vệ của ta nha ~”.

Quả nhiên…Nhãn thần Mạc Phi Ly tối sầm lại, sâu đậm liếc nhìn mỹ phụ nhân trước mắt: “Tố Hồi Quyết không thể làm cho người ta cải lão hoàn đồng, càng không thể cải tử hồi sinh. Huống hồ, muốn luyện được nó phải có thể chất thuần âm đặc thù”.

Nhuyễn Hồng Tần lớn tiếng hét to: “Ta không tin!” Yên La của ta…

“Hừ, tin hay không thì tùy bà. Ta chỉ ăn ngay nói thẳng mà thôi”. Mạc Phi Ly không kiên nhẫn nói. Trong lòng chỉ mong nữ nhân điên cuồng này buông bỏ chấp nhất.

“…Được thôi, việc này ta có thể bỏ qua. Thế nhưng, ta tuyệt đối không tha cho Mạc Nghịch Thiên!!!”

“Phụ thân cũng không sai. Người chỉ là không thương mẫu thân mà thôi…” Mạc Phi Ly cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhãn thần mê ly nói.

Nhuyễn Hồng Tần cười lạnh nói: “Hắn không có sai?! Yên La càng không sai! Nó chỉ là không nên yêu một tên lang tâm cẩu phế!”

“…” Mạc Phi Ly chỉ có thể trầm mặc. Trong chuyện tình cảm, không thể nói ai đúng ai sai. Cũng giống như tình yêu của y và Mạc Nghịch Thiên, đối với người khác mà nói đó là trái luân thường đạo lý; nhưng đối với bọn họ mà nói, yêu chính là yêu, cũng không để ý đó là tình yêu giữa tình nhân hay là thân nhân, càng không cần để ý tới người ngoài nhìn bọn họ như thế nào.

“Hừ, đến lúc đó, ta sẽ để cho ngươi tự mình chứng kiến tình nhân thân ái của ngươi chết không chỗ chôn là như thế nào”. Nhuyễn Hồng Tần thần sắc dữ tợn nói, sau đó phất tay áo rời đi.

Nghe xong lời của bà ta, Mạc Phi Ly nặng nề ngã xuống đất, trong lòng cảm thấy thấp thỏm bất an. Đột nhiên ngửi thấy một đợt hương thơm, song y cũng không quá để ý. Thời gian qua đi, lại cảm thấy toàn thân khô nóng khó nhịn, cả người vô lực, vì vậy vội vàng vận công lại phát hiện bản thân không còn chút công lực nào, nhất thời biến sắc. Sắc mặt tức khắc trở nên tái mét.

Chết tiệt! Là ‘Tơ tình’!!! Thời gian lâu như vậy, y cư nhiên không nhận ra? Y cũng không sợ bị độc chết, nhưng không ngờ Nhuyễn Hồng Tần lại hạ mị độc ‘Tơ tình’ lên người y.

Trong đầu ‘oanh’ lên một tiếng, thân thể lảo đảo muốn ngã. Đột nhiên, một đôi tay vững vàng đỡ lấy cơ thể y, ôm y vào trong lòng.

Y ngẩng đầu lên nhìn, cả kinh nói: “Phụ thân…!”

>> Hết đệ nhị thập tam chương sắp tới, sắp tới rồi…*Cười gian*

Thiên Ly

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK