Có điều bà Tống ấy mà đi, lại cảm thấy không cam lòng, quay đầu lại nhìn một chút hỏi thím hai Tống: “Thím xem cô ta và cậu thanh niên trí thức kia có phải là liếc mắt đưa tình? Hai người bọn họ có phải là ngoại tình?”Thím hai Tống: “Không đâu, phương diện này cô ta còn rất chú ý, không cùng người đàn ông nào gần gũi.
”Nhưng bà Tống đa nghi như Tào Tháo, càng nghĩ càng thấy chắc chắn Khương Vân và Trịnh Tất Thần có gì đó, nếu không cô không thể bực bội muốn ly hôn như thế.
Trước đây Khương Vân có thể quyết định tự mình cùng nhà mẹ đẻ cắt đứt, hiện tại khẳng định cũng sẽ vì Trịnh Tất Thần mà ly hôn với con trai mình!Bà ta sốt ruột chạy về tìm con trai thương lượng, không quan tâm chuyện cười Khương Vân ở căn nhà rách kia nữa.
Nhìn các bà đi rồi, ông Phúc nói với Khương Vân: “Cháu đừng nghe bọn họ nói mò, ông sống ở đây lâu rồi có chuyện gì đâu, đều là ăn no rửng mỡ bới ra nói bậy đấy.
”Khương Vân còn lâu mới sợ, trong quyển sách này thế giới không có tí tẹo yếu tố kỳ dị nào, nếu có thì là cô mang theo linh tuyền xuyên qua đây mới phải chứ?Nghe cô nói không sợ, ông Phúc lại xem trọng cô một chút, cảm thấy cô là người kiên cường chính trực.
Bận rộn một lúc, Khương Vân mời bí thư Tống và ông Phúc nghỉ một chút.
Cô nói: “Ông Phúc, bác bí thư, nếu như nhà này đối với lữ đoàn không có tác dụng khác, có thể định giá bán cho cháu không? Như vậy cháu cũng đỡ phải xin nền móng để xây cái nhà khác.
”Chi phí xây nhà rất cao, tiền mua vật liệu và thuê nhân công, hiện tại cô chi trả không nổi.
Nhà này lụp xụp, lại có câu chuyện không tốt, định giá chắc chắn sẽ không cao, chi bằng cô ký sổ mua lại trước.
Chờ cô dư dả triệt để sửa một hồi, chắc chắn sẽ đẹp nhất trong làng!Bí thư Tống đang do dự, nói thật căn nhà này ông cũng không muốn đến ở, trong lòng ông nhát gan, chẳng qua là bí thư không biểu thị ra thôi.
Ông Phúc lại nói: “Dù sao nếu nó trống, sử dụng cũng đỡ phải xây nhà mới.
”Bí thư Tống nháy mắt với ông.
Ông Phúc: “Làm sao vậy, ông sợ sệt?”Bí Thư Tống nghiêm mặt nói: “Sợ sệt chỗ nào? Vừa rồi ánh mắt của tôi không phân biệt được.
Nếu như Khương Vân không ngại, lữ đoàn không có ý kiến.
”Điều này tương đương với việc giải quyết một vấn đề.
Khương Vân thấy ông đồng ý vui mừng luôn miệng nói cảm ơn, xin bí thư Tống hỗ trợ viết xin mua nhà.
Bí thư Tống hiểu được tâm tình cấp thiết của cô, dẫn cô đi viết giấy mua nhà sau đó xin con dấu thông qua, còn cho cô lập bản hộ khẩu mới.
Chủ hộ Khương Vân, hai đứa con Khương Hải, Khương Hà.
Khương Vân đã thương lượng với hai đứa con trước rồi, bọn họ rất tình nguyện theo họ mẹ.
Bí thư Tống lại lấy ra đơn ly hôn viết xong từ trước, công văn tách rời quan hệ cha con.
Viết làm ba bản, chỉ cần cô và Tống Chiêm Cương từng người ấn dấu vân tay là được.
Khương Vân thoải mái ấn xong xuôi, trong lòng chỉ có vui mừng và nhẹ nhõm.
Cô và bí thư Tống tạm biệt, cầm bản hộ khẩu về nhà, vừa vào phía trước cửa sân gia súc liền nghe trong sân có tiếng người lớn tiếng quát: “Con thứ tám!”Tiến vào cửa sân, chỉ thấy đám Trịnh Tất Thần, Tiểu Hải và Tiểu Hà đang đứng thành hàng trong sân, ngửa đầu đồng loạt nhìn chằm chằm nơi nào đó.
Khương Vân cũng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy thân hình mèo đen nhanh nhẹn chạy nhanh xuống mái hiên, sau đó “soạt”, dường như cô nhìn thấy móng vuốt sắc bén của Tiểu Dã lóe lên, có con chuột từ trên mái hiên té xuống.
“Con thứ chín!” Tiếng mọi người hoan hô, cổ vũ ầm ĩ.
Khương Vân cảm thấy rất ngạc nhiên, làm gì có con mèo nào không dùng răng cắn chết con chuột mà chỉ chỉ dùng móng vuốt để giết nó? Vuốt mèo có thể sắc bén như vậy sao?Càng làm cho cô thấy kỳ lạ là, mèo đen giết chuột nhưng lại không ăn nó, chỉ đơn thuần là giết nó thôi, thậm chí còn trực tiếp đuổi nó ra ngoài, chứ cũng không có đuổi cùng giết tận.
Thật sự rất là mới mẻ.
Nó chỉ là một con mèo hoang, vì nguyên nhân nào mà để chính mình đói đến gầy trơ cả xương ra? Tiểu Hải, Tiểu Hà thấy cô đã trở lại, vui vẻ mà kéo tay cô, Tiểu Hà phụ trách kể chuyện mèo đen dũng mãnh, Tiểu Hải thì phụ trách đếm.
Ngôi nhà này để trống quá lâu, ở trong có không ít động vật nhỏ, không biết là có bao nhiêu ổ chuột, hai con nhím, vài con dơi, tuy nhiên bây giờ đã bị mèo đen cưỡng chế đuổi đi.
Trịnh Tất Thần và Tống Chiêm Quốc ngồi xổm dưới đất dùng gậy đẩy một đống chuột chết ra, bởi vì lén móc trộm thức ăn, nguyên một đàn con nào con lấy bụng no căng, bộ lông vàng óng mượt.
Tống Chiêm Quốc mắng: "Má nó, chúng ta từ người đến gia súc đều đói bụng, ngược lại còn nuôi mấy con chuột giảo hoạt này đến béo, thật sự đã lén trộm không ít thức ăn rồi.
".
Danh Sách Chương: