Khi Minh Vi mặc một chiếc váy dài màu tím chàm, đeo đồ trang sức kim cương bước xuống từ chiếc xe Lincoln, lập tức khiến cho các fan hâm mộ kêu lên kinh ngạc. Cố Thành Quân mặc lễ phục phẳng lì, đỡ tay Minh Vi cùng bước lên thảm đỏ.
Lúc các phóng viên đã chụp ảnh xong, bước xuống khỏi bục chụp hình, chiếc giày cao gót của Minh Vi không may bị lọt qua khe hở của chiếc bục di động. Cô đành tháo giày ra, hết sức bối rối. Đúng lúc đó, Cố Thành Quân ngồi xuống, hai tay cầm chiếc giày rồi rút lên khỏi khe hở, sau đó cầm lấy chân Minh Vi và đi giày lại giúp cô.
Những tiếng bấm máy ảnh lập tức vang lên tứ phía, ánh đèn flash nháy liên hồi, song không ai nói một lời nào. Minh Vi nhìn Cố Thành Quân mỉm cười, nghĩ bụng chắc bọn họ sẽ chiếm vị trí hàng đầu trên các trang báo giải trí ngày mai.
Nhờ vai diễn trong “Bạch lộ” nên lần này Minh Vi được đề cử giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và Nữ diễn viên được yêu thích nhất. Dựa vào kinh nghiệm của cô, ngôi vị ảnh hậu khó lòng giành được, song giải Nữ diễn viên được yêu thích nhất có hy vọng lớn. Cố Thành Quân cũng lọt vào đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, đồng thời rất có khả năng được phong ảnh đế lần hai.
Quả nhiên khi nhân vật khách mời bước lên sân khấu đọc tên Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cái tên Cố Thành Quân được xướng lên rõ ràng.
Cố Thành Quân vui vẻ đứng dậy, bắt tay những người xung quanh, sau đó quay người lại ôm lấy Minh Vi. Dù rằng cái ôm đó chỉ trong tích tắc, nhưng các fan hâm mộ ngồi trên tầng hai cũng đã rộ lên những tiếng kêu kinh thiên động địa.
Đường Hựu Đình ngồi ở một vị trí chếch với Minh Vi, vừa mỉm cười vỗ tay, vừa nhìn lại bằng ánh mắt lạnh lùng. Anh đóng vai trò khách mời trong lễ trao giải, lát nữa sẽ công bố giải “Cặp đôi được yêu thích nhất trên màn bạc” do cư dân mạng bình chọn.
Giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đúng là được trao cho một nhân vật khác, còn Minh Vi nhận được giải Nữ diễn viên chính được yêu thích nhất như dự liệu. Trước khi bước lên sân khấu, cô sợ Cố Thành Quân lại ôm mình một lần nữa, nhưng Cố Thành Quân dừng lại đúng lúc, chỉ siết chặt tay cô một cái rồi nói lời chúc mừng.
Khi Đường Hựu Đình lên sân khấu công bố giải “Cặp đôi được yêu thích nhất trên màn bạc”, buổi lễ đã bước vào nửa cuối. Các fan hâm mộ đã hơi mệt, khi thấy anh xuất hiện liền bừng tỉnh lại, hò hét cuồng nhiệt.
“Cám ơn Ban tổ chức đã giành cho tôi vinh dự được công bố giải thưởng này. Nếu như có một ngày tôi nhận được giải thưởng này thì sẽ còn tuyệt vời hơn nữa.”, câu nói hài hước của Đường Hựu Đình khiến cho khán đài rộ lên tiếng cười. Có năm cặp đôi nhận được giải thưởng này, Đường Hựu Đình mở phong bì ra rồi đọc từng đôi một. Các cặp đôi được giải lần lượt bước lên sân khấu.
Khi đọc đến cặp đôi cuối cùng, Đường Hựu Đình hơi ngập ngừng, sau đó mới tiếp tục: “Cố Thành Quân và Minh Vi trong phim Bạch lộ.”
Khi bước lên bục nhận giải, Minh Vi hơi ngẩn người. Đối với những giải do khán giả bình chọn qua mạng như thế này, thông thường người được giải đều biết trước. Song lần này cô hoàn toàn không hay biết, cũng chưa hề chuẩn bị cho việc phát biểu khi lên nhận giải này.
Cố Thành Quân cúi nghiêng đầu xuống ghé vào tai Minh Vi nói:
- Anh bảo bọn họ giấu không cho em biết.
- Anh Thành Quân đang nói thầm gì vậy? – Đường Hựu Đình bất ngờ lên tiếng, tất cả khán giả lập tức chuyển hướng chú ý sang cặp đôi Minh Vi – Cố Thành Quân.
Tim Minh Vi đập thình thịch, chợt có một dự cảm không hay. Nụ cười đầy ẩn ý của Đường Hựu Đình khiến cô lúng túng không biết phải làm gì, còn Cố Thành Quân rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước, đón nhận ánh mắt của Đường Hựu Đình hết sức tự tin.
Minh Vi nghe thấy giọng nói đầy yêu thương và ngập tràn niềm vui của Cố Thành Quân:
- Minh Vi không biết rằng chúng tôi được bình chọn nhận giải thưởng này, nên đang rất ngạc nhiên. Tôi đã cố ý yêu cầu mọi người giấu không cho cô ấy biết để dành cho cô ấy một bất ngờ thú vị.
Đến khi Minh Vi đã ngồi trong xe quay về nhà sau lễ trao giải, bên tai cô dường như vẫn vang lên những tiếng kêu la ngợp trời của người hâm mộ. Khi ấy đáng lẽ cô nên mỉm cười, nói một điều gì đó, nhưng cô hoàn toàn chỉ đứng đờ trên sân khấu, chờ khách mời trao giải phát biểu xong, chờ Cố Thành Quân đáp lời xong, rồi đi theo mọi người xuống.
Điều cô nhớ duy nhất trong toàn bộ quá trình đó là việc Đường Hựu Đình nhìn cô lạnh nhạt và nói: “Minh Vi bị sốc không hề nhẹ chút nào. Đành để anh Thành Quân phát biểu vậy.”
Sau đó, anh không nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Về đến nhà, Minh Vi ngả đầu ra là ngủ, ngủ dậy thì ăn, ăn xong lại chơi game. Cô không xem tivi, cũng không lên mạng đọc tin, hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện ồn ào ở bên ngoài. Công ty cho nghỉ mấy ngày, cô trốn tiệt trong nhà không ló mặt ra. Bà Vương cũng dò hỏi, xem có phải Chủ tịch Cố Thành Quân đang theo đuổi cô không. Minh Vi trừng mắt lên với mẹ nên bà Vương không dám hỏi thêm gì.
Cố Thành Quân ngày nào cũng gọi điện cho cô, muốn hẹn ra ngoài, song Minh Vi viện đủ mọi cớ để thoái thác.
Ăn đồ nướng nhé? Phải giữ gìn vóc dáng, sợ béo.
Đi trượt băng? Cũng đã có tuổi, ngã một cái rồi gãy xương, không đi.
Đi xem phim? Đóng phim như vậy còn chưa đủ hay sao?
Đi xem đồ gốm, đi làm sô-cô-la, đi vườn thú, đi bảo tàng…
Thực tình, không biết Cố Thành Quân lấy đâu ra lắm thú vui tao nhã vậy, đưa ra cả một danh mục dài cho Minh Vi. Ngay cả ngày trước khi hai người bọn họ yêu nhau, chẳng qua chỉ đi ăn, đi xem phim rồi đi một vòng công viên, đâu được nhiều như lúc này.
Dù bị từ chối hết lần này đến lần khác nhưng Cố Thành Quân không hề bực bội, vẫn cứ nói huyên thuyên trên điện thoại cả nửa ngày. Cây mai vàng trong sân năm nay nở đẹp thật, em có muốn đến xem không? Cây đào hai năm nay bị sâu đục thân kinh khủng, không biết còn trụ đến năm tới nữa hay không. Bệnh của mợ đã khá hơn nhiều, phải rồi, cậu em họ cũng sắp cưới. Còn cả em họ anh, con nhà chú, tháng trước vừa sinh con trai…
Về những chuyện trong gia đình, Minh Vi cũng chỉ đáp lại một hai câu. Nhưng chỉ được một lát Cố Thành Quân lại nói, kỳ thực năm đó chúng ta… Hễ thấy anh nói đến chuyện này, Minh Vi lại dập máy ngay không khách sao.
Cô ghét nhất việc người đó nhắc đến chuyện ngày xưa. Nếu như hồi đó không phải vì anh, sẽ không có tính cách bây giờ. Ngày đó nếu như anh yên ổn chung sống với cô, dù có chết cô cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn, chờ đến lúc được đầu thai. Cô cũng sẽ không tái sinh sang kiếp khác, để rồi gặp Đường Hựu Đình và yêu anh, giờ trở nên đau khổ thế này. Vậy nên tất cả mọi nguồn cơn đều là do lỗi lầm năm đó Cố Thành Quân phạm phải.
Cố Thành Quân cứ vậy kiên trì bền bỉ gọi điện cho Minh Vi. Minh Vi chán không buồn chết, vừa mở máy đã gào toáng lên:
- Nếu anh còn như vậy tôi sẽ hủy hợp đồng luôn. Đừng tưởng là tôi không dám. Cùng lắm là bị kiện cáo một chút thôi.
- Chị Minh Vi… – Người ở máy bên kia hoảng hồn, khẽ kêu lên một tiếng.
Minh Vi lúng túng ho khan:
- Là tôi đây, xin hỏi ai vậy?
- Chào chị, tôi là Đinh Hàm Ngọc.
Minh Vi nghi hoặc nhìn vào điện thoại, cô ấy tìm mình có chuyện gì?
- Chị Minh Vi có thời gian rỗi không? Có thể ra ngoài uống trà một chút không? Nếu không có thời gian cũng không sao, tôi có thể hẹn sang ngày khác.
Nghe kiểu nói đó có vẻ nhưng không đạt được mục đích, nhất định không chịu lui.
Minh Vi thở dài một tiếng:
- Tôi rảnh mà. Mấy giờ, ở đâu?
Tiếng dương cầm du dương giữa không gian thoáng mát cà phê ấm áp trong quán cà phê của khách sạn Khải Duyệt. Minh Vi mặc áo phao quần bò, đi một đôi giày tuyết, đầu đội mũ viền lông, trông khác hẳn với những vị khách áo mũ chỉnh tề trong quán. Nhưng vì cô là Chu Minh Vi, nên không ai nhìn cô bằng ánh mắt coi thường.
- Bình thường chị Minh Vi ăn mặc giản đơn vậy à? – Đinh Hàm Ngọc mỉm cười, khẽ quấy chiếc thìa cà phê. Cô mặc một chiếc áo đan tay tinh tế, chiếc mũ và áo khoác lông thỏ cùng túi xách LV để trên chiếc ghế bên cạnh bàn. Nhất cử nhất động của cô đều phảng phất mùi hương Dior J’adore.
- Nghề của bọn tôi bình thường luôn phải đóng bộ cứng nhắc để trông nổi bật hẳn lên, kỳ thực khiến người ta mệt mỏi. Cho nên khi ở nhà đều ăn mặc tùy ý, miễn sao thoải mái là được. – Minh Vi duỗi chân ra, buông lỏng toàn thân.
- Tính cách của chị Minh Vi thoáng thật. – Đinh Hàm Ngọc mỉm cười. – Khi anh Hựu Đình nói như vậy với tôi, tôi còn không tin. Bởi vì nhìn chị trên phim, cảm thấy chị phải là một cô gái nhẹ nhàng mềm mỏng.
- Đó là hình tượng trên màn ảnh. – Minh Vi dở khóc dở cười nhìn Đinh Hàm Ngọc. – Những người như chúng tôi trước mắt người khác một kiểu, sau lưng một kiểu. Khi ở trước mặt người khác phải làm bộ cho hợp thị hiếu của công chúng, không còn là chính mình nữa.
Đinh Hàm Ngọc nhấp một ngụm cà phê, đưa mắt nhìn quanh, không nói gì.
Minh Vi hỏi:
- Chắc cô tìm tôi không phải chỉ để uống cà phê?
- Chị Minh Vi đúng là hiểu người khác. – Đinh Hàm Ngọc đặt cốc cà phê xuống. – Tôi không có ác ý gì đâu, chỉ là lần trước thời gian tiếp xúc ngắn quá, nên tôi chưa hiểu được nhiều về chị, nên lần này mới hẹn ra đây. Tôi muốn xem người khiến cho anh Hựu Đình thích là một người như thế nào.
Tình địch gặp nhau, tóc lửa vô hình. Dù sao cũng đã nói thẳng ra nên Minh Vi thấy dễ chịu hơn nhiều.
- Tôi chỉ là một người bình thường, không có gì đặc biệt. Hơn nữa, tôi với Đường Hựu Đình chia tay rồi, không nhất thiết phải tìm hiểu về tôi nữa, có phải không?
Đinh Hàm Ngọc cười khúc khích.
- Sao lại vậy? Một người có thể lọt được vào mắt xanh của anh Hựu Đình chắc chắn phải khác biệt với những người xung quanh.
Minh Vi cảm thấy chán ghét nên nói:
- Vậy sao. Tình cảm đã kết thúc rồi, ưu hay nhược điểm cũng không cần phải làm rõ nữa.
- Hai người thật sự kết thúc rồi?
Minh Vi cố gắng nhẫn nại:
- Đường Hựu Đình không nói với cô sao? Chúng tôi đã chia tay từ hồi tháng Tám, sau đó không gặp lại nhau. Không gặp hẳn thì cũng khó, vì đều cùng trong giới cả, không gặp chỗ này cũng chạm mặt chỗ kia.
- Tôi biết. – Đinh Hàm Ngọc vội nói. – Không phải tôi yêu cầu chị không gặp anh ấy nữa. Tôi chỉ muốn được chính chị chứng thực thôi.
- Vậy cô đã có được sự chứng thực của tôi rồi. Không có chuyện gì nữa chứ? – Minh Vi cầm túi xách lên định đi.
- Xin hãy đợi một chút. – Đinh Hàm Ngọc khẩn nài. – Tôi có thể biết nguyên nhân hai người chia tay nhau không?
Minh Vi dở khóc dở cười:
- Cô Đinh, hình như cô hơi quá rồi.
Mặt Đinh Hàm Ngọc đỏ bừng:
- Mong chị đừng cảm thấy tôi đa sự. Chủ yếu là Hựu Đình, anh ấy rất khác biệt với mọi người. Anh ấy có một chút khủng hoảng lòng tin, nhưng lại hết sức coi trọng chuyện tình cảm. Khi anh ấy còn nhỏ, mẹ anh ấy đã bỏ đi, khiến anh ấy luôn nghi ngờ vào tình cảm. Sau này Triệu Thừa Trác lại qua đời, anh ấy trở nên nghi ngờ vào tình bạn. Giờ thì chị…
- Cô lo việc tôi và anh ấy chia tay sẽ khiến anh ấy nghi ngờ về tình yêu chứ gì. Nếu như vậy sẽ khiến cô khó khăn hơn khi tiếp nhận?
Đinh Hàm Ngọc lúng túng gật đầu.
Minh Vi cười một tiếng:
- Yên tâm, xem chừng bộ dạng của tôi không giống kiểu bất đắc kỳ tử đâu. Cho dù không sống tới một trăm năm, nhưng cũng có hy vọng sống được đến tám mươi chín tuổi.
Mắt Đinh Hàm Ngọc đã ngân ngấn nước, trông bộ dạng đáng thương hệt như bị Minh Vi bắt nạt:
- Thực sự mong chị đừng nghĩ tôi lắm chuyện. Chỉ là tôi quan tâm đến anh ấy thôi. Có thể chị không biết nhưng ba người chúng tôi, Hựu Đình, Thừa Trác và tôi đã từng quan hệ với nhau rất tốt.
Quả thực Minh Vi không biết chuyện này.
- Hựu Đình đối đãi với Thừa Trác như em trai mình vậy, coi anh ấy là anh em tốt nhất, bạn thân nhất của mình. Nhưng Thừa Trác mắc phải chứng trầm cảm. Tôi ở bên cạnh họ, từng tận mắt chứng kiến Hựu Đình hết lần này tới lần khác cứu giúp Thừa Trác, cũng tận mắt chứng kiến Thừa Trác hết lần này đến lần khác sụp đổ. Sau này khi Thừa Trác tự chấm dứt cuộc đời mình, có viết lại di thư nói rằng anh ấy làm như vậy không chỉ để kết thúc nỗi đau của chính mình, mà còn kết thúc nỗi đau khổ của Hựu Đình nữa. Anh ấy không muốn tiếp tục thấy Hựu Đình đau lòng vì mình.
Nước mắt của Đinh Hàm Ngọc rơi tí tách xuống bàn:
- Sau khi Thừa Trác qua đời, Hựu Đình nói với tôi, anh ấy sẽ không bao giờ tin vào tình bạn nữa. Anh ấy đã cố gắng đến như vậy, nhưng Thừa Trác vẫn bỏ anh ấy đi. Anh ấy sẽ không bao giờ dốc gan dốc ruột cho bất kỳ người bạn nào như vậy nữa. Khi đã đi Mỹ rồi, tôi vẫn luôn nhớ đến câu nói đó…
- Chờ chút. – Minh Vi cắt ngang lời Đinh Hàm Ngọc. – Cô nói quan hệ của cô và Hựu Đình, Thừa Trác rất thân thiết phải không?
- Phải.
- Sau khi Thừa Trác qua đời, cô vẫn vứt bỏ Hựu Đình lại để đi Mỹ sao? Bạn bè thân kiểu gì vậy?
Đôi mắt đẹp của Đinh Hàm Ngọc mở to hết cỡ, cô vội vàng giải thích:
- Tôi cũng không muốn vậy, nhưng bố tôi nhất quyết đưa đi. Ông ấy không muốn chuyện của Thừa Trác ảnh hưởng đến tôi. Hơn nữa Hựu Đình là đàn ông, anh ấy sẽ chống đỡ được. Tôi thấy bây giờ anh ấy đã trở lại rất tốt rồi. Chắc là nhờ công của chị.
- Cám ơn, tôi không dám nhận công lao. – Minh Vi cười khinh khinh. – Tôi không phải đương sự nên không đủ tư cách chỉ trích cô. Nhưng nếu bạn thân của tôi gặp phải một chuyện như vậy, bất luận thế nào tôi cũng sẽ ở lại bên anh ấy, để giúp đỡ anh ấy, cùng anh ấy vượt qua giai đoạn khó khăn. Không chỉ anh ấy cần tôi, mà trái lại, tôi cũng cần anh ấy, có đúng không?
Đinh Hàm Ngọc bối rối không biết phải trả lời thế nào, đành cúi đầu khóc tiếp. Thấy Đinh Hàm Ngọc khóc lóc như vậy, Minh Vi hết sức khó chịu, nhưng cô không tiện bỏ đi ngay lúc đó. Nếu sớm biết thế này, chắc chắn cô không thừa hơi đi trách móc cô ta làm gì. Bông bách hợp này được trồng trong nhà kính, quanh năm ấm áp nên chưa từng biết đến gió táp mưa sa, chuyện lớn nhất trong thiên hạ chắc cũng chỉ là cân nặng tăng hay giảm, hoặc người mình yêu không yêu mình mà thôi. Cô ta gọi riêng Minh Vi ra đây nói chuyện hóa ra là để chứng thực việc quan hệ giữa Minh Vi và Đường Hựu Đình đã chấm dứt hoàn toàn. Đáng lẽ Minh Vi nên làm thỏa mãn trí tò mò của cô ta, nói rõ ra mọi chuyện thì vui vẻ ngay chứ có gì.
Giờ đây Đinh Hàm Ngọc lại bày đặt khóc lóc thế này, nước mắt nước mũi dính lèm nhèm, Minh Vi đúng hối không kịp. Đường Hựu Đình cũng thật là, trong thiên hạ đầy đàn bà con gái không kiếm ai, lại vớ đúng cô công chúa này? Cô không tin với tính cách đó của Đường Hựu Đình lại có thể kiên nhẫn vỗ về một Đinh Hàm Ngọc thế này.
- Sao vậy? – Giọng Đường Hựu Đình chợt vang lên, khiến Minh Vi thoạt tiên còn tưởng ảo giác xuất hiện trong đầu mình. Cho tới lúc trông thấy người đàn ông đó đi đến cúi người xuống vỗ về Đinh Hàm Ngọc, cô mới bừng tỉnh ra. Đúng là Đường Hựu Đình.
Nước mắt của Đinh Hàm Ngọc quả thật lợi hại, chỉ chốc lát đã gọi được người đến nơi.
- Sao lại khóc tới mức này? Cô ấy làm sao vậy? – Đường Hựu Đình ngẩng đầu lên hỏi Minh Vi.
Minh Vi thấy ngứa mắt bèn nối cáu:
- Làm sao tôi biết được?
- Đừng trách chị ấy. – Đinh Hàm Ngọc đưa tay lên lau nước mắt, cố kiềm chế cảm xúc lại. – Là vì bọn em nhắc đến Thừa Trác thôi. Chị Minh Vi trách em hồi đó bỏ rơi anh lại để đi Mỹ. Em thấy hối hận quá nên mới…
Đường Hựu Đình giận dữ quát lên với Minh Vi:
- Đang yên lành tự dưng nhắc đến Thừa Trác làm gì?
Minh Vi bị nộ khí của Đường Hựu Đình làm cho sém chút nữa ngã ngửa, hệt như bị người ta đấm thẳng một phát vào mặt, đờ ra một lúc mới nói thành lời:
- Thừa Trác thì làm sao mà không nhắc đến được?
Huống hồ rõ ràng là Đinh Hàm Ngọc nhắc đến Triệu Thừa Trác trước, không phải cô. Cô làm sao biết Triệu Thừa Trác vốn trước đây vẫn có thể nhắc tới, giờ đột nhiên lại trở thành vùng cấm không thể chạm vào?
- Thực sự không phải lỗi của chị Minh Vi. – Đinh Hàm Ngọc tiếp tục khóc hu hu lên. – Là lỗi của em. Hồi đó em không nên bỏ anh lại để đi Mỹ.
- Không phải lỗi của em mà. Anh có trách gì em đâu.
- Nhưng mà chị Minh Vi nói em không xứng là bạn thân,
Minh Vi bật ra một tiếng cười khô khốc.
Cô đã đánh giá thấp bông bách hợp này. Đây rõ ràng là một bông hồng trắng đầy gai. Cứ lẳng lặng đâm cho tình địch trước đây một mũi dao nhọn hoắt, thấy máu liền rút ngay về. Minh Vi trở tay không kịp, hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.
Đáng lẽ cô không nên nhận lời đến cuộc hẹn này. Đúng là đi sai một bước thành ra sai vạn dặm.
Đường Hựu Đình quả nhiên trợn mắt lên nhìn Minh Vi hung dữ hệt như con thú mẹ thấy con mình bị đánh, sau đó truy hỏi cô dồn dập.
- Cô thì biết cái gì? Cô có tư cách gì mà khua chân múa tay ở đây? Cô không quen Triệu Thừa Trác, cũng không hề biết toàn bộ câu chuyện đó. Hàm Ngọc cũng đã vượt qua chuyện đó chẳng dễ dàng gì. Cô dựa vào đâu trách móc cô ấy…
Minh Vi nhìn vẻ mặt giận dữ của anh, nhìn đôi môi mở ra đóng lại liên tục của anh, còn những lời anh nói cô không hề nghe lọt được một chữ nào.
Đây có lẽ là ví dụ thích hợp nhất về chuyện đang yêu trở mặt thành thù. Người đàn ông đứng trước mặt cô từng dùng đôi môi đó hôn cô nồng nhiệt, từng nói vào tai cô biết bao nhiêu những lời tình tứ rung động lòng người. Giờ đây anh ta đang dùng chính nó để chỉ trích cô. Đôi môi mà cô đã từng hôn không biết bao nhiêu lần đó giờ đây đang thốt ra những từ ngữ lạnh lẽo vô tình, mỗi từ đều là một mũi dao chém lên cơ thể cô, khiến cô thương tích đầy mình, máu chảy thành sông.
- Anh nói đã đủ chưa? – Minh Vi khẽ khàng lên tiếng.
Đường Hựu Đình nghiến răng, cơ mặt co rút lại. Nhìn vẻ thản nhiên trên khuôn mặt Minh Vi, anh càng giận dữ hơn. Anh hận sự bình thản của cô, hận cô luôn coi mọi chuyện chẳng là gì, hận cô rõ ràng chủ động chia tay với anh nhưng ba lần bảy lượt trở lại trong cuộc sống của anh. Người con gái này không biết như thế nào là buông tay sao? Cô không biết cái gì là kết thúc sao?
- Nếu anh nói xong rồi thì đến lượt tôi. – Minh Vi nhìn Đường Hựu Đình thờ ơ. – Việc trách móc Đinh Hàm Ngọc là do tôi lỡ miệng, tôi xin lỗi. Tôi không hiểu những chuyện mấy người đã phải trải qua, nhưng tôi cũng không định tìm hiểu làm gì. Còn về tương lai của mấy người, cũng không liên quan gì đến tôi. Là do cô Đinh đây hẹn gặp tôi vì lo lắng quan hệ của chúng ta chưa cắt đứt hoàn toàn. Về điểm này cô Đinh có thể yên tâm. Giữa tôi và người đàn ông này có những mâu thuẫn không thể nào hòa giải được, nên hoàn toàn không có khả năng tái hợp. Vậy nên cô không cần phải lo sau khi tiếp nhận rồi sẽ phải phủi đít cho ai.
Đinh Hàm Ngọc có vẻ lần đầu tiên từ lúc sinh ra mới nghe thấy những từ ngữ thô lỗ như vậy nên ngạc nhiên tới mức quên cả khóc, mặt mày biến sắc, lúng túng không biết phải nói gì.
Minh Vi cầm túi xách đứng lên, lướt qua Đường Hựu Đình đang đứng ở lối đi rồi nhanh chóng ra khỏi quán cà phê.
Sắp tới lễ Noel nên trên phố ngập tràn không khí lễ Tết, người qua người lại vội vã không ai để ý đến một Minh Vi ăn mặc tuyềnh toàng. Minh Vi cứ đi không mục đích như vậy trên đường.
Một anh chàng đẩy chiếc xe chở đầy hàng hóa lao lên vỉa hè, Minh Vi tránh không kịp, vấp ngay đống tuyết, ngã sõng soài ra đường. Anh chàng đó kêu xin lỗi một tiếng rồi chạy biến. Người đi đường nhìn thấy nhưng cũng không ai đến giúp cô đứng dậy.
Minh Vi chống tay từ từ đứng dậy. Chiếc áo màu xám nhạt bị dính bùn đất trông thật thảm hại. Minh Vi cười cay đắng. Đúng là nhà dột gặp cơn mưa rào, đã gặp vận xui thì xui cả dây thế này đây.
Cô luống cuống lục tìm khăn giấy trong túi xách. Một bàn tay từ đâu đưa tới giữ chặt lấy tay cô.
Minh Vi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên vì trông thấy Đường Hựu Đình.
Đường Hựu Đình mặt mày xám ngoét đang đứng đó nhìn cô. Anh quay đầu sang nhìn ngó dọc con phố, sau đó kéo Minh Vi vào một cửa hàng bán quần áo của thương hiệu nổi tiếng.
Nhân viên cửa hàng mỉm cười chào mừng khách đến, nói dứt lời liên nhìn kỹ lại và nhận ra vị khách mới vào đó là Đường Hựu Đình, hai con mắt suýt nữa rơi ra ngoài.
Đường Hựu Đình đẩy Minh Vi về phía trước, hỏi:
- Chọn cho cô ấy một bộ để thay đi.
Nhân viên bán hàng nhìn lại Chu Minh Vi thêm một lần nữa cằm cũng suýt rơi xuống.
- Cần gì phải làm thế này. – Minh Vi còn đang lẩm bẩm liền bị cô nhân viên bán hàng nhanh nhẹn kéo đi thay đồ.
Minh Vi thay xong quần áo liền quay ra lấy thẻ tín dụng đưa cho cô nhân viên bán hàng. Cô gái vội nói:
- Anh Đường đã thanh toán xong rồi ạ. Đây là quần áo cũ của cô, chúng tôi đã gói gọn vào rồi, gửi cô.
Minh Vi cầm chiếc túi, trông thấy Đường Hựu Đình đang ngồi trên sa-lông trong cửa hàng. Cô lặng lẽ nhìn anh một lát, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
- Cám ơn.
- Em không lái xe đến à? – Đường Hựu Đình hỏi.
- Có đi xe, nhưng vừa nãy giận quá nên muốn đi bộ một chút.
Đường Hựu Đình không nói gì.
Minh Vi cười cười:
- Anh không phải lo. Tôi sẽ không gặp cô Đinh nữa đâu. Đòn tấn công bằng nước mắt của cô ấy khiến cho một người trong nghề như tôi cũng phải chịu thua, có đánh chết tôi cũng không dám dính dáng đến cô ấy một lần nữa. Tất nhiên là hôm nay tôi quả thực có nói hơi thẳng thắn. Nhưng anh yên tâm, sau này tôi cũng không tự nộp mình cho anh mắng đâu. Dù sao sau này cũng không còn cơ hội nữa, đúng không?
Đường Hựu Đình nghiến chặt răng, tay vò nát tấm hóa đơn đã bị vò lại từ khi nãy. Anh giống như một dây cung đã bị căng ra hết cỡ, chỉ cần dùng lực thêm một chút chắc chắn sẽ đứt luôn. Minh Vi rất muốn đặt tay lên bờ vai đang căng cứng của anh, nhẹ nhàng an ủi anh như khi trước, rằng không có chuyện gì đâu, tất cả đã qua rồi. Nhưng cô kiềm ngay lại được.
Minh Vi ngồi một lát thấy vô vị bèn nói khẽ:
- Vậy tôi xin phép đi trước.
Đường Hựu Đình đột nhiên cầm lấy tay Minh Vi, kéo cô ngồi xuống. Minh Vi giằng tay ra nhưng không được.
- Đừng như vậy, nhân viên trong cửa hàng sẽ trông thấy…
- Rốt cuộc là em đang nghĩ gì vậy Minh Vi? – Giọng Đường Hựu Đình hơi khàn đi.
Minh Vi hơi nổi cáu:
- Vậy anh muốn tôi phải xin lỗi thế nào nữa đây?
Đường Hựu Đình nhìn cô bằng ánh mắt đầy phức tạp:
- Anh quả thực rất hận em, Minh Vi ạ. Anh thực sự rất hận em.
Minh Vi biết anh đang nói thật, vẻ căm hận trong mắt anh còn lạnh lẽo hơn cả băng tuyết. Môi Minh Vi run bắn lên, cô cố nặn ra một nụ cười nhợt nhạt:
- Anh đúng là điên thật rồi.
Đường Hựu Đình rít từng từ qua kẽ răng đầy đau đớn:
- Nếu như em đã không cần anh nữa, tại sao vẫn cứ xuất hiện trước mặt anh? Vì sao em không thể bỏ qua cho anh? Bây giờ anh cầu xin em có được không? Anh thực sự muốn từ bỏ em. Em có thể làm thế nào để anh không trông thấy em nữa có được không?
Người Minh Vi lúc nóng lúc lạnh, tim đập mỗi lúc một chậm hơn, gần như muốn ngừng hẳn lại.
- Tôi có cuộc sống của riêng tôi. Nếu như không muốn trông thấy tôi nữa, hãy nhắm mắt lại.
Đường Hựu Đình vùi đầu vào trong tay, ngồi một mình ở đó thêm một lúc lâu. Điện thoại trong túi không ngừng rung lên từng đợt, là Đinh Hàm Ngọc gọi đến, nhưng anh vẫn ngồi im không nhúc nhích hệt như đã trúng phải một lời nguyền.
Bên cạnh anh, nơi Minh Vi vừa ngồi vẫn còn hơi lõm xuống. Đường Hựu Đình đặt tay vào đó, dường như vẫn có thể cảm nhận được chút hơi ấm còn sót lại.
Cố Thành Quân dự xong một cuộc xã giao, lái xe quay về công ty. Cuối năm quá nhiều việc nên anh ở lại luôn trong chung cư. Cho xe đỗ ngay trong sân, anh đi bộ về phía tòa nhà. Chập tối mới có một trận tuyết lớn, nên mặt đường đã phủ một lớp khá dày. Cố Thành Quân thận trọng đi từng bước một.
Chợt anh trông thấy một bóng người quen thuộc ngồi ngay bên hồ nước nhỏ của vườn hoa. Không tin nổi vào mắt mình, anh còn chớp thêm mấy cái. Trời lạnh như vậy cô ngồi ở đó làm gì?
- Minh Vi à? – Cố Thành Quân vội vàng đi tới. – Sao em lại ở đây? Xảy ra chuyện gì vậy?
Minh Vi quay đầu lại một cách máy móc, ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt vô hồn không có chút cảm xúc nào.
Cố Thành Quân thấy trên vai Minh Vi đầy bông tuyết, tim chợt co thắt lại. Ít ra cô cũng đã ngồi đây hai tiếng đồng hồ.
- Em như vậy sẽ ốm mất. Vào nhà với anh đi.
Minh Vi gạt tay Cố Thành Quân ra rồi tự đứng lên. Cô ngồi như vậy đã lâu nên toàn thân tê cứng lại, hai chân mất cảm giác hoàn toàn. Loạng choạng đi được mấy bước, cô liền bị Cố Thành Quân bế thốc lên. Cố Thành Quân ôm Minh Vi sải bước đi về tòa nhà chung cư của công ty rồi đưa cô vào thẳng phòng mình.
Hơi ấm trong phòng khiến Minh Vi dần tỉnh lại. Cuối cùng, cô cũng lên tiếng:
- Phiền anh đưa em về phòng em.
Cố Thành Quân bỏ qua lời cô nói, bế cô vào nhà tắm. Minh Vi kiệt sức ngồi đờ ra một bên, nhìn Cố Thành Quân vội vàng xả nước nóng vào bồn, sau đó tăng nhiệt độ của máy sưởi lên. Anh giúp cô cởi áo khoác.
- Em ngâm một chút đi, anh lên tầng lấy quần áo cho em.
Minh Vi ngập ngừng một chút rồi gật đầu.
Cố Thành Quân tìm thấy chìa khóa căn hộ của Minh Vi, sau đó đi lên phòng cô mở tủ lấy quần áo. Anh cũng biết hết mọi thói quen của cô, đồ lót để ở ngăn giữa, ngăn thứ hai tính từ dưới lên để đồ ngủ và bộ đồ mặc nhà, ngăn dưới cùng để áo len, còn ngăn trên cùng để quần. Bộ đồ trong ngăn đều là hai nhãn hiệu cô thường dùng khi trước.
Cố Thành Quân lấy một bộ quần áo cùng với tất, sau đó còn cầm thêm cả chiếc khăn quàng cổ cho vào túi. Khi anh quay về căn hộ của mình, cô vẫn chưa ra khỏi nhà tắm, bên trong có tiếng nước róc rách vọng ra. Cố Thành Quân mở hé cánh cửa rồi đưa quần áo vào trong đó.
Anh quay sang bếp định nấu nước gừng cho Minh Vi, song gian bếp của một người đàn ông độc thân đã lâu lắm rồi không có ánh lửa, ngoài mỳ tôm ra chẳng có thứ gì. Anh liền mặc áo vào, vội vàng chạy sang cửa hàng tiện ích bên kia đường, mua một ít sữa bò, trứng gà và đường đỏ mang về.
Cố Thành Quân dùng chiếc nồi nhỏ nấu một bát canh trứng gà đường đỏ, sau đó gọi điện thoại cho cửa hàng gần đó mang một nồi canh thịt dê đến. Tới lúc tất cả được chuẩn bị xong xuôi, mồ hôi đã túa ra một lớp mỏng trên khuôn mặt Cố Thành Quân. Anh bỏ điện thoại xuống, nghe thấy tiếng nước tí tách rơi trong nhà tắm, đột nhiên phát hoảng.
Không đúng!
Anh mở cánh cửa nhà tắm rồi xông vào. Cảnh tượng trước mắt khiến cho tim anh gần như ngừng đập.
Minh Vi mặc nguyên áo quần nằm trong bồn tắm, nước ngập qua cả mũi cô. Đôi mắt cô nhắm nghiền, tóc nổi bồng bềnh trong nước, che khuất nửa khuôn mặt trắng nhợt. Khuôn mặt đó giống hệt khuôn mặt người phụ nữ nằm trong quan tài mấy năm về trước.
Cố Thành Quân bổ nhào đến, kéo Minh Vi ra khỏi nước rồi đặt cô nằm xuống sàn. Minh Vi khi đó mới mở mắt ra, ho một tiếng, nước trào ra khỏi miệng.
- Cố Thành Quân, anh làm gì vậy?
Cố Thành Quân quỳ trên sàn gạch ướt đẫm, đờ đẫn nhìn cô.
Minh Vi ngồi dậy, túm mớ tóc ướt lên:
- Anh sao thế?
Nỗi sợ hãi qua đi nhường chỗ cho cơn giận dữ kéo đến dâng đầy trong ngực Cố Thành Quân. Hai mắt anh đỏ ngầu lên, tay túm lấy vai Minh Vi, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Em còn hỏi anh làm sao hả? Em có thể hỏi ngược lại anh à. Em xem em đã trở thành cái gì thế này?
Minh Vi đau quá cau mày lại:
- Em chỉ đang nín thở thôi mà, đâu phải định tự tử.
Cố Thành Quân giận tới mức tê cả người, giữ chặt lấy cô rồi cởi quần áo ướt ra. Minh Vi ngoan ngoãn không chống cự. Người đàn ông này từng chung giường với cô suốt sáu năm trời, cô đã quen với việc cởi bỏ áo quần cho nhau. Hơn nữa, cô cũng đã quá mệt mỏi rồi. Sau khi bị lạnh cóng được đưa vào chỗ ấm áp, cô chỉ thấy lơ mơ buồn ngủ, chẳng còn muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì.
Cố Thành Quân lấy một chiếc khăn bông lớn quấn quanh người Minh Vi, sau đó bế cô vào phòng ngủ, nhét vào trong chăn. Mắt Minh Vi sụp xuống, nằm yên lặng, để mặc anh dùng một chiếc khăn bông khác lau tóc cho mình.
- Rốt cuộc quan hệ của Đinh Hàm Ngọc với… Đường Hựu Đình là như thế nào?
Cố Thành Quân dừng tay lại:
- Chẳng phải em không có hứng thú với chuyện đó sao?
- Đã thua cuộc rồi, chẳng phải nên tìm hiểu xem rốt cuộc vì sao mình lại thua?
Cố Thành Quân cười giễu cợt, song động tác lại càng dịu dàng hơn:
- Đinh Hàm Ngọc với Triệu Thừa Trác là bạn thanh mai trúc mã, hai gia đình đã có quan hệ lâu đời. Đường Hựu Đình thông qua Triệu Thừa Trác mới quen Đinh Hàm Ngọc, trong giới việc này không còn là bí mật. Hình như Đường Hựu Đình cũng thích cô ta, bài hát “Bông bách hợp Vienna” đó cũng là viết cho Đinh Hàm Ngọc. Còn bản thân Đinh Hàm Ngọc thích ai anh cũng không rõ lắm. Ba người hai nam một nữ cứ vậy quanh quẩn bên nhau suốt mấy năm trời. Sau này, Triệu Thừa Trác chết, Đinh Hàm Ngọc sang Mỹ học, còn Đường Hựu Đình ra solo. Đinh Hàm Ngọc mới học xong về nước, những chuyện sau đó em biết cả rồi.
Minh Vi nhắm mắt lại không nói không rằng. Cố Thành Quân dùng chiếc máy sấy sấy khô tóc cho cô, sau đó mang canh đường đỏ lên bảo cô uống.
- Em ngủ một giấc đi. – Anh vuốt ve mái tóc vẫn còn hơi ẩm, sau đó cúi người xuống đặt một nụ hôn lên vầng trán lạnh ngắt của cô. – Cái gì đã qua rồi để nó qua đi. Anh vẫn còn ở đây mà.
- Thời đại của anh đã qua đi lâu lắm rồi. – Minh Vi vùi đầu vào trong chăn, nói rì rầm.
Cố Thành Quân bật cười vui vẻ:
- Vẫn còn cãi lại anh được chứng tỏ em đã hết lạnh rồi. Nói cho anh nghe xem, Đường Hựu Đình ức hiếp em thế nào?
Minh Vi mệt mỏi nhắm mặt lại, mãi lâu sau mới nói:
- Anh đã không khóc.
- Gì kia?
- Ở tang lễ của em. Anh đã không khóc. Em vốn tưởng rằng anh sẽ làm bộ, sẽ đỏ mắt lên hay đưa tay gạt nước mắt, làm ra vẻ yêu thương sâu sắc ấy. Nhưng từ đầu chí cuối khuôn mặt anh vẫn co thắt lại, không bộc lộ cảm xúc gì. – Minh Vi xoay người trong chăn, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Cố Thành Quân rồi nhìn lên trần nhà. – Vạn ngàn ân ái, chớp mắt thành không. Anh cũng như vậy, anh ấy cũng như vậy. Những sự dịu dàng với em khi trước giờ đây lại có thể dành cho người khác một cách hết sức thành thực và tự nhiên, dường như không có chút gì là không phải vậy. Chỉ có mình em là vẫn ngốc nghếch cho rằng anh ấy sẽ lưu luyến không đành lòng dứt bỏ. Giờ đây thấy anh ấy đối tốt với người khác như vậy, đương nhiên về lý đã rõ, nhưng về tình cảm vẫn không thể nào chấp nhận nổi. Khó chịu quá, Thành Quân, em thấy khó chịu vô cùng.
Cố Thành Quân ngồi trên giường, để nguyên chăn ôm cả Minh Vi vào lòng. Tay áo bên trái của anh đang xắn lên, để lộ cổ tay. Trên cổ tay có một vết xăm rộng chừng một móng tay. Trước đây Minh Vi cũng từng để ý thấy vết săm đó, nhưng không biết lai lịch của nó thế nào.
- Em nói là anh không hề khóc em, bởi vì đến sau này anh thậm chí còn không khóc nổi. Anh hận mình đến cực điểm nên tình cảm đó không thể nào bộc bạch được nữa. Có lần anh đã dùng bút máy đâm liên tục vào tay mình. Đây là vết mực vẫn còn lưu lại trên da. Minh Vi, em thử chạm vào xem, dấu tích này là thật.
Minh Vi đưa tay ra khẽ chạm vào vết tích màu đen đó. Dưới lớp da có sắc tố trầm ổn ấy là cả một ký ức bị giấu kín bao năm. Cô vừa chạm vào đó, tất cả những chuyện đã qua lập tức sống lại, vụt thoát ra ngoài. Biết bao nhiêu yêu hận, biết bao nhiêu nước mắt đều hiển hiện lên ngay phía trước.
- Em thuộc về anh, Minh Vi ạ. – Cố Thành Quân thì thầm bên tai cô, giống như đang thôi miên. – Chỉ có anh mới là người thích hợp nhất với em. Chúng ta hiểu lẫn nhau, quen thuộc từng thói quen nhỏ của nhau, giữa hai chúng ta không có bất cứ bí mật nào. Vậy nên hãy cho anh một cơ hội nữa đi Minh Vi. Hãy để chúng ta bắt đầu lại một lần nữa. Anh thề lần này anh sẽ không làm hỏng đâu.
- Em mệt rồi. – Minh Vi co người lại trong chăn. – Em muốn ngủ.
- Ngủ đi ! – Cố Thành Quân đặt Minh Vi xuống giường, đắp chăn cẩn thận. – Đợi ngày mai em thức dậy, anh sẽ đưa em đến xem thủy cung mà em thích.
Đêm đó Cố Thành Quân nằm ngủ bên ngoài phòng khách. Anh ngủ không mấy yên giấc, đầy mộng mị. Trong mơ, Minh Vi vẫn mang hình dáng của kiếp trước, mặc một chiếc áo len màu da, ngồi trong phòng khách cắm hoa, an nhàn và xinh đẹp. Anh đi tới đó ngồi xuống cạnh cô, nhìn cô chăm chú, còn cô thì quay đầu lại mỉm cười dịu dàng với anh. Cố Thành Quân nắm tay Minh Vi, hỏi: “Em đi đâu vậy, sao lâu như thế không đến thăm anh? Anh rất nhớ em. Em quay về đi có được không?”. Minh Vi vẫn cười như vậy không nói gì. Đột nhiên khuôn mặt cô biến dạng thành khuôn mặt hiện giờ, nụ cười ấm êm biến mất, thay vào đó là một nỗi đớn đau quạnh quẽ. Cô rút tay lại rồi đứng lên, nói với Cố Thành Quân: “Em phải đi rồi. Em phải đi tìm anh ấy. Anh không cần tìm em nữa.”
“Đừng đi!”, Cố Thành Quân muốn giữ Minh Vi lại, nhưng phát hiện ra mình lún sâu trong sa-lông, không sao đứng lên được. Anh lo lắng gọi Minh Vi: “Cậu ấy không yêu em nữa, em có đi cũng vô ích thôi. Quay về đi, anh vẫn yêu em. Minh Vi, quay về đi.”
Cố Thành Quân giật mình một cái rồi bừng tỉnh dậy.
Trong phòng là một mảng tối đen, con số trên màn hình điện thoại hiện sáu giờ năm phút sáng. Anh không ngủ tiếp được nữa, bèn dậy mặc áo khoác vào.
Đi ra khỏi phòng khách, anh thấy cánh cửa phòng ngủ đang mở. Minh Vi không còn trên giường. Cô cũng không còn ở lại trong bất cứ phòng nào của căn nhà.